Thẩm Văn Đào vẫn im lặng không nói, khiến cho Cố Tiểu Bạch vốn tức giận lại càng thêm tức giận tiến lên đẩy Thẩm Văn Đào một cái lớn tiếng chất vấn:- Thẩm Văn Đào, anh có thái độ gì đây, thấy mình tài giỏi lắm sao, anh không hề thấy áy náy day dứt chút nào sao, người mà anh giết là Lưu Tịnh Dung, là Lưu Tịnh Dung đó.
Thẩm Văn Đào thở dài một tiếng định há miệng nói gì đó, ánh mắt lia qua phát hiện Châu Võ thấp thoáng sau lùm cây, nuốt ngược lại lời định nói, lạnh lùng mở miệng:- Lưu Tịnh Dung chính là kẻ phản bội, tôi thanh trừng người phản bội thì là sai sao, nếu lúc đó tôi không ra tay, người chết có thể là chúng ta và đồng đội của chúng ta.
Hạng Hạo khó có thể tin nhìn Thẩm Văn Đào, nếu không phải tự hắn nghe thấy thì có chết thì hắn cũng không ngờ lời này sẽ phát ra từ miệng của Thẩm Văn Đào.
- Thẩm Văn Đào, Lưu Tịnh Dung không phải là người anh yêu nhất sao, anh từng nói anh thật sự rất yêu Lưu Tịnh Dung, lẽ nào đó chỉ là những lời giả dối thôi sao – Hạng Hạo không muốn tin cũng không thể tin tình cảm của Thẩm Văn Đào đối với Lưu Tịnh Dung là giả dối.
- Tôi đã nói rồi, đó vốn là chuyện của tôi, không liên quan đến bất kì ai, các người không có tư cách chất vấn tôi – Thẩm Văn Đào vẫn lạnh lùng nói.
Tức giận đến nghiến răng, Hạng Hạo dùng sức vung nắm đấm vào gương mặt của Thẩm Văn Đào, Thẩm Văn Đào không hề có sự chuẩn bị lui về sau một bước hơi cúi người.
Mấy người Đỗ Phong kinh sợ chốc lát rồi ngay lập tức ngăn lại, Đỗ Phong và Cố Tiểu Bạch kéo Hạng Hạo, Hàng Húc và Cao Mỹ Nhân chắn trước người của Thẩm Văn Đào.
- Hạng Hạo, có gì từ từ nói – Hàng Húc lên tiếng khuyên, hắn không nghĩ Thẩm Văn Đào là một người tuyệt tình như vậy, lại quay sang Thẩm Văn Đào khó thể tin hỏi – Văn Đào, anh rốt cuộc tại sao làm như vậy, anh giải thích với chúng tôi đi – Chỉ cần Thẩm Văn Đào nguyện ý nói thì hắn nguyện ý tin.
Thẩm Văn Đào tất nhiên muốn giải thích với bọn họ nhưng Châu Võ đang quan sát từ xa, hắn không thể nói gì hết, vẫn lạnh lùng mở miệng:- Việc của tôi không cần giải thích với bất cứ ai – Quay người bỏ đi, để lại Hạng Hạo giận tím mặt lớn tiếng kêu:- Thẩm Văn Đào, Thẩm Văn Đào, anh đứng lại, đứng lại.
Thẩm Văn Đào vẫn đi thẳng không thèm quay đầu lại.
Sau khi đưa mấy người Trần Nam đến chỗ trú ẩn an toàn, Hoài Phong và Hoài Vũ nhận được tin tức của tiểu Thất, lập tức mai phục bên đường cướp xe chở xác, cứu đưa Lưu Tịnh Dung đi, sắp xếp phẫu thuật rồi để cho cô nghỉ ngơi.
Lý Thiên Hàng dẫn người bao vây bên ngoài Lưu gia, hắn vừa bước chân vào Lưu gia, hộ vệ Lưu gia đã chĩa thẳng súng đằng đằng sát khí nhìn hắn, Lưu Quốc Hùng ngồi chễnh chệ trên ghế, không thèm để ý đến hắn.
Trong lòng Lý Thiên Hàng hận đến nghiến răng nghiến lợi, mở miệng:- Lưu tư lệnh, bày ra trận thế lớn như thế, ông muốn chống lại người thi hành công vụ sao?- Lý Thiên Hàng, ngươi mà dám nói mấy lời đó với ta sao, lúc lão tử chiến đấu giành thiên hạ, ngươi vẫn còn đang bú sữa mẹ đó – Lưu Quốc Hùng khinh khỉnh nói.
Đáy mắt hằn đỏ lên, nhìn thẳng vào Lưu Quốc Hùng lớn tiếng nói:- Lưu Quốc Hùng, ông đừng quá đáng – Lưu Quốc Hùng vẫn nhàn nhạt nhìn hắn giống như kẻ ngốc, Lý Thiên Hàng cố gắng kìm nén nói – Lưu tư lệnh, con gái của ông Lưu Tịnh Dung liên quan đến thành phần cấu kết Nhật Bản, đã bị bắn chết, đại soái ra lệnh phải xét tra Lưu gia.
- Nói bậy – Lưu Quốc Hùng đập bàn một cái quát to – Ngươi nói con gái ta cấu kết Nhật Bản, đưa bằng chứng ra đây – Đồng thời với lời nói của ông tiếng lên nòng súng đồng loạt, tất cả vào tư thế sẵn sàng chiến đấu.
Đáy mắt của Lưu Quốc Hùng tối xuống, ông nhớ đến cuộc trò chuyện của ông cùng con gái mấy ngày trước.
- Cha, con có chuyện muốn nói với cha – Lưu Tịnh Dung đã nghĩ rất kĩ, có những chuyện không thể tiếp tục giấu Lưu