Cuối cùng Lưu Tịnh Dung đã ra quyết định, đêm trước ngày vận chuyển cô đến căn cứ bí mật của Hội cứu quốc một chuyến, nói với Trần Nam chuyện đó:- Tuy giờ trường quân đội đã lấy được số quân khí đó, quân trưởng Thẩm và tham mưu trưởng Hạng dù giận thế nào cũng sẽ không ra tay với con của bọn họ, nhưng hai cha con nhà họ Lý sẽ không như vậy.
Nếu số quân khí đó bị mất, đám người Hạng Hạo tất nhiên bị phạt nặng, Lý gia lại có số quân khí đó, một mũi tên trúng hai đích.
Xem ra ngày mai sẽ không yên ổn.- Vậy con tính như thế nào? – Lưu Tịnh Dung đã nghĩ rõ ràng như thế hẳn phải có cách ứng phó nên Trần Nam chỉ hỏi.Lưu Tịnh Dung và Trần Nam bàn bạc chi tiết kế hoạch ngày mai.
Đầu tiên Hoài Phong sẽ dùng danh nghĩa người bí ẩn gửi thư cho năm người Thẩm Văn Đào, Hạng Hạo, Tiêu Hàm, Tiền Bảo Bảo và Lưu Tịnh Dung thông báo về việc đánh cướp số quân khí, sau đó họ tất sẽ đề ra cách đề phòng.
Còn bọn họ sẽ mai phục trên đường về trường quân đội nhưng không cần thiết sẽ không ra tay tránh bại lộ mà đợi khi địch tháo chạy sẽ nhân cơ hội bắt vài tên để điều tra kẻ đứng sau, tương lai tất hữu dụng.Đúng như kế hoạch, sáng hôm sau bức thư ẩn danh theo nhiều cách khác nhau xuất hiện trong tay của năm người họ, do đó mới có cuộc họp bàn này.- Mọi người nghĩ sao về chuyện trong thư? – Thẩm Văn Đào lên tiếng đầu tiên.- Tôi không tin sẽ có chuyện đó, dù có đi nữa chúng ta có nhiều vũ khí như vậy, sẽ cho bọn họ có đến không về - Hạng Hạo căn bản không tin lắm vào chuyện trong thư nói.Tiêu Hàm lại có cách nghĩ khác:- Dù chuyện này có thật hay không, chúng ta vẫn phải có cách đề phòng.
Nếu mất số quân khí này không ai trong chúng ta có thể gánh nổi.- Đúng vậy, phải làm thế nào mới tốt đây, chúng ta đã báo với trường quân đội hôm nay sẽ đem quân khí về, không đúng hẹn sợ rằng không tốt đâu – Tiền Bảo Bảo đồng ý với Tiêu Hàm, cô vẫn đợi trở thành trợ giảng chính thức để mẹ có thể chữa bệnh ở bệnh viện Long thành nhưng cô vẫn băn khoăn đi không được mà ở cũng chẳng xong.Lúc này Lưu Tịnh Dung mới lên tiếng, nói ra kế hoạch mà cô và Trần Nam đã bàn sẵn:- Đồ chúng ta phải mang về, phòng chúng ta vẫn phải phòng.
Tôi có một cách, chúng ta hãy đổi xe, đừng dùng xe của trường quân đội để vận chuyển quân khí.
Tôi sẽ dùng xe quân đội thu hút ánh mắt của địch, còn các người hãy đem số quân khí về trường.- Được/ Không được – Hạng Hạo và Thẩm Văn Đào đồng thanh lên tiếng nhưng ý kiến trái ngược.Ai cũng cảm thấy cách này khá ổn nên ánh mắt đều tập trung trên người có ý kiến phản đối.
Thẩm Văn Đào phải giải thích:- Nếu như có người đánh cướp thật thì Lưu Tịnh Dung quá nguy hiểm, không được, vẫn là để tôi đi.Hạng Hạo lúc này mới nghĩ tới điều này, xung phong:- Tôi đi, để tôi đi.- Hai người bình tĩnh đi, tuy chúng ta đã dùng kế che mắt địch nhưng chưa chắc sẽ thành công, hai người phải bảo đảm số quân khí an toàn – Lưu Tịnh Dung nói.Lưu Tịnh Dung nói cũng đúng nhưng để cô đi một mình quá mạo hiểm, lưỡng lập nan phân nên nhất thời mọi người đều im lặng.
Rốt cuộc Tiêu Hàm lên tiếng đề nghị:- Thẩm Văn Đào đi với Lưu Tịnh Dung, tôi và Bảo Bảo sẽ đi cùng Hạng Hạo, toàn vẹn đôi bên – Thấy Lưu Tịnh Dung muốn phản đối, Tiêu Hàm liền nói tiếp – Tịnh Dung, cô đi một mình càng khiến cho kẻ địch nghi ngờ, cô không chỉ phải đi cùng Thẩm Văn Đào mà còn dẫn theo vài người, vậy mới giống thật.Trước khi đi, Tiền Bảo Bảo vẫn còn lo lắng cẩn thận dặn dò:- Tịnh Dung, cô phải cẩn thận đấy.- Có gì mà phải lo chứ, đây chắc chỉ là trò đùa dai của ai đó, chứ ai dám đánh cướp xe của trường quân đội chứ, xem ra chúng ta có vẻ nguy hiểm hơn.
Tịnh Dung, hay là chúng ta đổi đi nha – Hạng Hạo