Thời tiết vùng Nam Hải rất nóng bức, trên đường đi Tiểu Kim Uyên nóng quá không chịu được đã chạy đi ra ngoài hóng gió, ngược lại hai thể lạnh như Khanh Linh và Cố Vọng thì rất sảng khoái.
Về sau ở trong ngọc giản, Tống Đoan có nhắc đến Cổ Vũ Yên, nàng ta bị Vân Cửu Phong đưa đến Vô Trần Sơn, ở Vô Trần Sơn trông coi rừng đào áp chế những ác linh kia, nhưng rốt cuộc vẫn không tìm được hồn phách của Vô Kỳ.
Còn nói sau khi Lâm Canh Đình trở về Vân Cửu Phong đã lựa chọn bế quan.
“Hôm đó lúc cùng đến Vân Cửu Phong, nghe được lời huynh ấy nói với chưởng môn Vân Cửu Phong, hình như là Lâm huynh đã chọn Vô Tình Đạo, lúc này mới bị chưởng môn Vân Cửu Phong gọi đi bế quan.” Tống Đoan nghi ngờ kể lại, “Cái này thì cũng thôi đi, nhưng trước khi bế quan huynh ấy còn sửa lại đạo hiệu.”
Lúc Khanh Linh và Tống Đoan nói chuyện cũng không tránh mặt Cố Vọng, muốn tránh cũng không tránh được, dù sao hai người… thời gian gần đây hầu như đều như hình với bóng.
Sau khi nghe xong lời này, Khanh Linh vô thức nhìn sang Cố Vọng, người nọ lại tuyệt nhiên không hề thấy lạ, vẻ mặt tự nhiên tiếp tục ôm eo cô.
Khanh Linh đại khái hiểu được đôi chút: “Đạo hiệu gì?”
“Canh Đình.” Tống Đoan nói: “Về sau sẽ gọi là Lâm Canh Đình, cũng không biết vì sao lại đột nhiên có ý tưởng này.”
Quả nhiên là thế.
“Lần này Vân Gian Cảnh xảy ra chuyện lớn như vậy, là ta sơ suất, phụ thân ta đã mắng ta rất lâu.” Tống Đoan có chút ủ rũ, “Đây chính là Du Niên đầu tiên ta nhậm chức.”
Nghe đến đây, Khanh Linh hơi ngẩn ra, lập tức ngồi thẳng dậy, trịnh trọng nói một câu xin lỗi với hắn.
Cố Vọng khẽ ngước mắt, đuôi lông mày nhếch lên.
Tống Đoan cũng ngẩn người: “Sao đột nhiên lại nói như vậy.”
“Chuyện này, cũng là bởi vì ta mới xảy ra.”
Bất luận là Thư Nhất hay Vô Kỳ thì đều nhằm vào cô hoặc là viên Hồn Châu trong tay cô, Khanh Linh vẫn luôn rõ ràng điểm này.
“Nói gì vậy chứ.” Tống Đoang cắt ngang lời cô: “Bọn hắn lòng mang ý đồ xấu, Cổ Vũ Yên đã khai hết toàn bộ âm mưu của nàng ta và Vô Kỳ rồi.”
Bọn họ là vì muốn lấy thân thể của Lâm Canh Đình về, chẳng lẽ Cổ Vũ Yên lại nói ra sao? Khanh Linh hỏi: “Nói thế nào?”
“Vô Kỳ chỉ là phàm nhân tư chất bình thường, ngấp nghé thân thể thiên phú của Lâm huynh, nghe nói là muốn ép hồn phách của Lâm huynh ra, tự mình đoạt xá.” Tống Đoan nói: “Ta thấy bọn họ đúng là si tâm vọng tưởng, tư chất có liên quan tới tâm tính, tên Vô Kỳ kia lại một lòng muốn đường ngang ngõ tắt, cho dù có được thân thể thì có thể thế nào.”
Điều này Khanh Linh thật sự không nghĩ tới.
Nếu dựa theo lập trường của Cổ Vũ Yên mà nói, nàng ta đứng về phía Vô Kỳ, như vậy Lâm Canh Đình chính là kẻ địch của nàng ta, nhưng lúc này tại sao lại không nói ra thân phận chân chính của Lâm Ngân Chi?
“Thôi, chuyện đã qua thì cho qua đi.” Tống Đoan nói tiếp: “Hôm đó các ngươi đi gấp gáp, còn khá nhàn nhã chạy tới Nam Hải dạo chơi, gặp được bảo bối gì tốt thì đừng quên ta đó.”
Khanh Linh cười nói: “Đương nhiên rồi.”
“Đúng rồi.” Tống Đoan dừng một chút, bỗng nhiên nhỏ giọng hỏi: “Bây giờ ngươi và Cố huynh là thế nào?”
Khanh Linh: “Hả? Cái gì là thế nào?”
“Ban đầu ta cho rằng hắn chỉ nhập ma, thật ra vẫn chưa có quan hệ gì với Ma giới, nhưng bây giờ xem ra Ma chủ Thanh Tả này chỉ là thuộc hạ dưới quyền của hắn, vậy thì hắn chính là chủ nhân chân chính của Ma giới rồi.
Còn ngươi thân là Quỷ Chủ…” Kỳ thật lời này của Tống Đoan nói đã đủ rõ.
Thân phận của Khanh Linh và Cố Vọng đều không tầm thường, bất luận là Tiên môn thế gia hay là toàn bộ Tu Chân giới đều đặc biệt chú ý đến hai người.
Lúc này hai người lại cùng nhau chạy đi, chẳng phải sẽ khiến cho những kẻ khác bàng hoàng không thôi sao?
“Ừm.” Khanh Linh hỏi lại: “Thì sao?”
Cô vừa hỏi như vậy, ngược lại khiến Tống Đoan ngưng bặt.
Cố Vọng vẫn luôn im lặng bỗng nhiên cười khẽ một tiếng, hắn chậm rãi ôm Khanh Linh vào lòng, lười biếng học theo hỏi một câu: “Đúng vậy, thì sao?”
Tống Đoan: “…”
Hắn cười gượng hai tiếng: “Thì ra hai người các ngươi chung một phe.”
Cố Vọng chậm rãi nói: “Ta nghĩ điều này không có gì đáng ngạc nhiên cả.”
Ngạc nhiên thì cũng không phải, chỉ là đột nhiên bị người khác túm lại nói lời này không được tốt lắm thôi.
Cố Vọng lại là tên lòng dạ hẹp hòi, nhất là để hắn bắt được mình và Tiểu Quỷ chủ ở sau lưng bàn luận lại càng không buông tha.
“Thì sao?” Cố Vọng dường như không thèm để ý Tống Đoan đang xấu hổ cỡ nào, tiếp tục hỏi: “Ta là Ma chủ, nàng là Quỷ chủ, rồi sao?”
Tống Đoan ở đầu bên kia ngọc giản gãi gãi đầu, nhẫn nhịn hồi lâu mới nói: “Không sao cả, nói các ngươi là trời sinh một đôi.”
Khanh Linh: “…”
Ngươi cũng mau miệng quá nhỉ.
“Ừm.” Lời này Cố Vọng thích nghe: “Sau đó thì sao?”
“Khụ.” Tống Đoan mò mẫm ý tứ của hắn, hắng giọng một cái, lúc này mới tiếp tục thăm dò: “Các ngươi trời sinh một đôi, các ngươi trai tài gái sắc trời đất tạo nên…”
Cố Vọng: “Hết rồi à?”
Tống Đoan nhận thua: “Cố huynh, là ta không đúng, ta cảm thấy, sau này chúng ta cũng không phải không gặp, tình cảm của các ngươi cũng không phải ta nói dăm ba câu là có thể rõ ràng được đúng không.”
Khanh Linh rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, nhéo Cố Vọng ở bên cạnh một cái, Cố Vọng cười khẽ ra tiếng, hắn trở tay nắm lấy tay Khanh Linh, ý cười cũng thu lại: “Ta và A Linh thế nào, không cần phải nhìn ánh mắt của người ngoài.”
Nghe đến đó, thật ra Khanh Linh cũng biết Tống Đoan có ý gì.
Mỗi người đều sợ mạnh, Cố Vọng vốn là một kẻ không ra bài theo lẽ thường, lúc này cô là Quỷ chủ lại đi cùng với Cố Vọng ra ngoài, đương nhiên sẽ bị người khác kiêng kỵ.
Nhưng chuyện này thì có quan hệ gì tới cô, cô và Cố Vọng cũng không phải sống vì ai.
Tống Đoan hiểu ý những lời này của Cố Vọng: “Ta chỉ là thuận miệng hỏi thôi, chuyện của các ngươi đương nhiên cũng do các ngươi tự làm chủ.
Dù sao nếu có gì cần ta giúp đỡ, bất cứ lúc nào cũng có thể nói cho ta biết.”
“Bất luận ta và hắn có thân phận gì, cái này cũng không liên quan đến chuyện bọn ta ở chung một chỗ.” Khanh Linh đột nhiên lên tiếng: “Bọn ta chỉ làm chuyện mà mình muốn làm.”
Cố Vọng hơi híp mắt.
Ấn đường Khanh Linh khẽ nhíu lại: “Tin đồn ngoại giới, tốt thì cũng thôi đi, nếu là những thứ không tốt, để ta nghe được ta cũng sẽ không vui, đến lúc đó mặc kệ là ai, có thân phận gì, ta đều muốn tới chỗ những kẻ đó gây phiền phức.”
Cố Vọng cười rộ lên, vuốt ve vành tai của cô: “A Linh ác chiến nhỉ.”
Khanh Linh cũng bật cười: “Đúng vậy, ai cũng không thể nói xấu chúng ta.”
Ở đầu bên kia ngọc giản nghe hai người này đối thoại, Tống Đoan cảm thấy mình đúng là đã nghĩ nhiều rồi, hai người này là nhân vật nào chứ, hắn chưa từng thấy Khanh Linh và Cố Vọng để ý tới cái nhìn của người khác bao giờ.
Nhất là Cố Vọng, nếu ai nói hắn một câu không phải, chẳng phải hắn sẽ chém bay đầu kẻ đó hay sao.
“Đi đi.” Tống Đoan nói: “Ta không làm phiền các ngươi nữa.”
“Đúng rồi, khi nào các ngươi tổ chức đại lễ đạo lữ?”
Nghe đến lời này, Khanh Linh và Cố Vọng đều khựng lại: “Đại lễ đạo lữ?”
Tống Đoan không hề phát giác ra, vẫn tiếp tục nói: “Đến lúc đó nhất định phải mời