Cố Vọng đáng chết.
Khanh Linh vẫn luôn bình thản nhưng lúc này tâm trạng lại có chút bùng nổ.
Xuyên qua bức bình phong đó, Khanh Linh cảm giác thân thể đột nhiên trống rỗng, ngay sau đó nhanh chóng rơi xuống dưới.
Phía dưới là dung nham sôi trào, nơi này chính là cái huyệt động vừa nãy.
Có một khoảnh khắc Khanh Linh chợt nghĩ, rơi xuống thì thôi vậy, bây giờ cô cũng không muốn làm nhiệm vụ nữa, cứ để Cố Vọng tự sinh tự diệt đi.
Nhưng ý niệm này còn chưa hình thành, cô đã cảm giác bản thân giống như đụng phải gì đó, vừa cúi đầu nhìn, tên quỷ cảnh không có mặt kia đã bị cô dẫm dưới chân.
Khanh Linh: “……”
Tâm trạng của cô không được tốt cho lắm.
Thế là cô không chút do dự, lại dẫm thêm hai phát.
Trong cổ họng của quỷ cảnh phát ra tiếng lộc cộc lộc cộc, phía dưới dung nham sôi trào càng dữ dội, là những oán linh đó lại hỗn loạn lên.
Khanh Linh nhíu mày: “Các ngươi thật ồn ào.”
Cô dẫm lên đầu quỷ cảnh, dựa vào lực này bay lên, lại lần nữa vẽ một tấm bùa chú, tấm bùa chú mang theo quỷ khí hướng về phía dung nham đang gào thét.
Đám oán linh trong dung nham tức khắc bị quỷ khí ăn mòn, quỷ cảnh cũng bởi vậy mà mất đi oán khí, từ không trung rớt xuống mặt đất.
Khanh Linh chậm rãi đáp xuống đất, vừa định sai khiến những oán linh đó quay lại cắn trả quỷ cảnh, chợt thấy đối diện có rất nhiều người mang vẻ mặt phức tạp nhìn cô.
Trong động này, có rất nhiều người.
Những người đó trước đây đều là tu sĩ, nói cách khác……
Cô nhìn chung quanh một vòng, chậm rãi quay đầu, chợt thấy Lâm Ngân Chi và Cổ Vũ Yên đứng ở phía sau cô, hai người cầm kiếm nhìn cô, một người thần sắc lạnh lùng, một người vẻ mặt dịu dàng, tuy rằng dung mạo đều không quá xuất sắc, nhưng hình ảnh vẫn đẹp đẽ như một bức họa.
Động tác Khanh Linh ngừng lại.
Cố Vọng biết hai người này đang ở đây? Cho nên mới đẩy mạnh cô xuống?
Cô bình tĩnh lại, đây là chuyện của người khác.
Vì thế cô thu tay, tha cho quỷ cảnh nằm liệt trên mặt đất, sau đó lui sang một bên yên lặng chờ đợi.
Cổ Vũ Yên không hiểu cô làm như vậy là có ý gì: “Khanh cô nương?”
Rõ ràng phải đánh tan quỷ cảnh, tại sao lại thu tay lại?
Tiểu Kim Uyên cũng không hiểu được, tính trẻ con hỏi: “Sao ngươi lại không đánh chết hắn?!”
Giọng nói thánh thót của nó vang vọng toàn bộ huyệt động.
Khanh Linh từ tốn nói: “Ta không thể, đánh không lại.”
Tiểu Kim Uyên: “Ngươi sao lại không thể được? Ngươi là tổ tông của hắn, vừa rồi……”
Khanh Linh đưa tay bịt miệng Tiểu Kim Uyên, ngước mắt nhìn Lâm Ngân Chi và Cổ Vũ Yên, cười nhạt nói: “Có thể là vì mệt rồi, không được thoải mái cho lắm.”
“Nhị vị đạo trưởng lợi hại như vậy, nhất định có thể diệt trừ được tên quỷ cảnh này.”
Vai chính đang ở đây, sao cô có thể nhúng tay vào, có điên mới đi tranh công lao với vai chính.
Tuy rằng…… Quỷ cảnh nếu không có oán khí cộng hưởng, có vẻ cũng không quá mạnh.
Cô sờ sờ mũi, có chút ngượng ngùng liếc nhìn.
Nhưng chuyện ngoài dự đoán, lúc này oán linh trong dung nham gần như tránh thoát khỏi trói buộc của quỷ khí, lại một lần nháo nhào lên.
Khanh Linh còn chưa kịp phản ứng, một giọng nói lười biếng từ một hướng khác truyền đến: “Lợi hại?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Khanh Linh tức khắc đen lại.
Là cái tên đáng chết kia, lại tới nữa rồi.
Cố Vọng cũng không phải đi xuống từ vị trí cô rơi xuống, mà là từ trong một cái động.
Hắn một thân y phục đỏ, kết hợp với huyệt động này ngược lại càng tăng thêm sức mạnh, không nhanh không chậm đi tới bên cạnh Khanh Linh, giống như mình là chủ của huyệt động này vậy.
Như thể hắn mới là tên quỷ cảnh kia.
Cố Vọng đang nhìn sắc mặt của Khanh Linh, ánh sáng trong mắt hơi thay đổi: “Tiểu Quỷ Chủ có chỗ nào không vui sao?”
Khanh Linh không thèm chớp mắt.
Cố Vọng không chút để ý cười một tiếng, lại hỏi: “Vừa rồi ngươi nói ai lợi hại?”
Khanh Linh không trả lời.
Lúc này, âm thanh oán linh ồn ào náo động càng lớn, quỷ cảnh kia có vẻ cũng muốn ngóc đầu trở lại.
Khanh Linh có chút kinh ngạc, những con oán linh đó rõ ràng đã bị quỷ khí của cô ngăn chặn, vì sao vẫn không yên?
Cổ Vũ Yên giống như cũng không ngờ tới, nàng ta lập tức đề phòng: “Sư huynh, chúng ta phải nhanh lên.”
Khanh Linh để ý thấy, Lâm Ngân Chi hình như liếc mắt nhìn Cố Vọng một cái, sau đó lại âm thầm nhíu mày.
Trái lại là Cố Vọng, dường như không nhận thấy được thay đổi của nơi này, hắn ung dung đứng đó, còn bám riết không tha hỏi cô: “Ai lợi hại hả?”
Khanh Linh bị hắn làm phiền, mặt không cảm xúc đáp: “Ta lợi hại.”
Cố Vọng nhíu mày, ấy vậy mà cũng đồng ý: “Ừm, quả thật rất lợi hại.”
Hắn khinh thường nhìn hai người mặc y phục trắng phía trước kia: “Bọn họ cũng không bằng ngươi.”
Khanh Linh: Không cần tâng bốc ta như vậy.
Cố Vọng giơ tay, đầu ngón tay nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, để tầm mắt của cô nhìn thẳng về phía trước: “Không tin ngươi nhìn xem.”
Khanh Linh bất đắc dĩ nhìn về phía Lâm Ngân Chi và Cổ Vũ Yên.
Bởi vì liên quan đến quỷ cảnh nên lúc này trọng tâm của bọn họ cũng không còn đặt ở Cố Vọng nữa, mà ưu tiên đối phó với quỷ cảnh trước.
Khanh Linh hoảng hốt cảm thấy, quỷ cảnh giống như đã mạnh hơn rất nhiều.
Ít nhất là cô cảm nhận được, oán khí nơi này đã tăng lên.
Tại sao lại như vậy?
Những tu sĩ ở bên cạnh bị oán khí ảnh hưởng, ôm đầu kêu rên không ngừng.
Khanh Linh đột nhiên nhớ tới, kéo Tiểu Kim Uyên qua: “Những đồ vật của các tu sĩ đó đâu?”
Tiểu Kim Uyên rất đắc ý nói: “Đang ở chỗ ta.”
Nó nhìn sang bên kia, làm mặt quỷ trêu chọc: “Còn muốn dùng những cái này bắt ta sao, lêu lêu lêu.”
Người đến thần giới tìm Tiểu Kim Uyên nhiều đếm không xuể, Tiểu Kim Uyên tất nhiên cũng đã đùa giỡn không ít người.
Nhưng lúc này, quỷ cảnh càng mạnh, các tu sĩ không có linh khí càng dễ dàng bị oán khí ảnh hưởng, nếu nghiêm trọng hơn, nói không chừng sẽ mang đến phiền toái.
Vì thế Khanh Linh nói: “Hiện tại bọn họ không thể bắt ngươi.”
Tiểu Kim Uyên giọng điệu cổ quái: “Ngươi kêu ta trả cho bọn họ sao?”
Cố Vọng hơi liếc mắt.
“Trả lại trước đi.” Khanh Linh nói, “Đừng để bọn họ làm vướng chân.”
Nhìn vẻ mặt Tiểu Kim Uyên không tình nguyện, Khanh Linh lại nói: “Một lát nữa ngươi lại lấy về là được, ta giúp ngươi.”
Nghe vậy, ánh mắt Cố Vọng hiện lên một ý cười, hắn lại lần nữa nâng cằm Khanh Linh lên: “Đang hay, đừng phân tâm.”
Khanh Linh xoay đầu, tránh né tay hắn.
Cố Vọng cũng không bực bội, rũ mắt cong môi vuốt ve đầu ngón tay một chút, thoạt nhìn giống như có chút tiếc nuối.
Lúc này, sắc mặt Lâm Ngân Chi và Cổ Vũ Yên càng thêm khó coi.
Đặc biệt là Lâm Ngân Chi, biểu cảm trên mặt y vẫn luôn rất hạn chế, đến mắt thường cũng có thể thấy được y đang cau mày, tay nắm chặt kiếm, trong ánh mắt thấp thoáng một tia tức giận.
Không ngờ quỷ cảnh này lại khó đối phó như vậy.
Lâm Ngân Chi nâng kiếm lên, kiếm khí trong tay cộng với thủ ấn kết tụ, từng cái từng cái đánh về hướng quỷ cảnh, những thủ ấn đó không chỉ đánh vào người quỷ cảnh, mà còn đánh vào những oán linh trong dung nham.
Cổ Vũ Yên ở một bên hộ pháp cho y, ngăn cản những âm thanh làm nhiễu loạn đầu óc đó lại.
Quả nhiên là hỗ trợ lẫn nhau.
Lúc này, Cỗ Vũ Yên như nghĩ tới gì đó, nàng ta khẽ cắn môi, quay đầu nhìn thẳng về phía Khanh Linh: “Khanh cô nương.”
Khanh Linh: “?”
Cổ Vũ Yên nhanh chóng nói: “Khanh cô nương là quỷ chủ, có thể tạm thời giúp ta và sư huynh trấn áp oán linh này được không, chỉ cần trong nửa nén hương là được.”
Chuyện này…
Động tác của Lâm Ngân Chi hơi dừng lại, cũng quay đầu qua, màu mắt sẫm tối, ánh mắt nhìn thẳng vào Khanh Linh.
Một người luôn lạnh lùng và đơn độc, bởi vì ảnh hưởng của oán khí mà hình như lại nhiều hơn mấy phần nhân khí.
Khanh Linh nhất thời không biết nên đáp lại như thế nào.
Theo lý đây là kịch bản của bọn họ, nhưng hiện tại bọn họ cũng đã mở miệng, cô cũng không thể mặc kệ đứng nhìn được.
Cô lại nghĩ về người đứng bên cạnh mình.
Cố Vọng về sau sẽ bất hòa với nam nữ chính, ở trong Tiên môn cũng bị đánh giá rất kém cỏi.
Tuy rằng vừa rồi hắn không giống người, nhưng……
Quên đi, đại cục trước mắt, trước hết cô nên nhẫn nhịn, đi ra ngoài lại tính sổ với hắn.
Khanh Linh vừa định động thủ đã bị người ngăn lại.
Tay Cố Vọng còn lạnh lẽo hơn cả cô, động tác đè lại tuy không lớn nhưng dùng lực lại không nhẹ.
Hiển nhiên ý là không cho cô đi.
Đánh bại quỷ cảnh, đối với ai cũng là chuyện tốt, hắn vì cái gì lại muốn ngăn cản?
Cố Vọng nâng mắt lên, nhìn bộ y phục trắng có chút rối loạn của Lâm Ngân Chi, không thể giấu đi ý cười trên mặt, giọng điệu càng
thêm châm chọc: “Không phải nói là đại đệ tử của Vân Cữu Phong, phong thanh minh nguyệt sao? Vậy mà cũng bị oán linh này làm ảnh hưởng ư?”
Hắn làm bộ làm tịch thở dài: “Còn không bằng Tiểu Quỷ Chủ của chúng ta.”
Kiếm trong tay Lâm Ngân Chi ầm ầm rung lên, hơi thở rối loạn.
Cổ Vũ Yên thấy thế rất lo lắng: “Cố Vọng, hiện tại không phải thời điểm giải quyết ân oán cá nhân của các ngươi.”
Khanh Linh lại có chút nghi hoặc: “Vì sao ngươi không bị ảnh hưởng?”
Dường như từ lúc đi vào nơi này, Cố Vọng vẫn luôn là dáng vẻ này, cho dù lúc trước ở mật đạo hay là bây giờ.
Tất cả mọi người đều bị ảnh hưởng, nhưng chỉ có hắn.
“Vì sao?” Cố Vọng cười nhẹ, “Ngươi đoán xem?”
Quỷ cảnh bên kia đã dựa vào oán khí của oán linh đứng lên một lần nữa, hướng về phía Lâm Ngân Chi, Cổ Vũ Yên gấp gáp: “Khanh cô nương!”
Khanh Linh vẫn chưa động thủ.
Cố Vọng đã di chuyển, hắn chỉ hơi nâng tay, một trận gió lớn từ các trong động liền phóng ra, trận gió này đánh tới làm cho dung nham đang sôi trào càng thêm lửa nóng, đám oán linh như nhận được kích thích, tiếng kêu rên càng lớn.
Phật châu trên tay hắn rải lên không trung liền hóa thành không ít mũi tên sắt bén, nhắm thẳng về phía quỷ cảnh.
Quỷ cảnh kêu rên một tiếng, thân thể hắn bị đóng trên vách tường, tạm thời không thể làm được gì.
Khanh Linh ngây người.
Oán linh càng thêm sôi sục, trong lòng mọi người càng thêm nhiễu loạn.
Nhưng tạm thời hắn đã khắc chế được quỷ cảnh, sẽ không thể uy hiếp được bất luận kẻ nào.
Cố Vọng buông lỏng tay Khanh Linh ra, đáy mắt màu đỏ không biết vì ánh dung nham hay là chính hắn.
Hắn giương mắt nhìn Lâm Ngân Chi, cười gọi: “Lâm Ngân Chi.”
Cố Vọng bước lên trước một bước, đứng bên cạnh dung nham sôi trào, góc áo đỏ bị ngọn lửa chạm tới vẫn không hề bốc cháy.
Hắn còn bình thản hơn quỷ cảnh, đưa tay ra giữa, những oán linh đó giống như đều sớm cúi đầu phục tùng trước hắn.
Hắn nhìn Lâm Ngân Chi, giọng điệu nhàn hạ nhưng hung hãn doạ người.
Khanh Linh nháy mắt cảm thấy có chút đáng sợ, đám oán linh này đã thoát khỏi quỷ khí trói buộc, là hắn làm sao?
“Ngươi nhìn ngươi xem.” Cố Vọng nói, “Ngươi luôn là người mất khống chế trước bất luận kẻ nào.”
Khanh Linh theo bản năng nhìn về phía Lâm Ngân Chi, đúng như lời Cố Vọng, Lâm Ngân Chi xác thật đã bị ảnh hưởng bởi thứ kia.
Dù y đã cố gắng khắc chế nhưng cũng dễ dàng nhìn ra được.
Cố Vọng giọng điệu lạnh lẽo: “Một lòng hướng đạo, đứng đầu công đạo sao?”
Lâm Ngân Chi hít một hơi thật sâu, trên khuôn mặt lạnh lùng là sát ý, y đột nhiên cầm kiếm nhằm về phía Cố Vọng.
Cố Vọng hừ một tiếng, xoay người tránh thoát.
Tâm kiếm cũng vì Lâm Ngân Chi mất khống chế mà không ổn định, căn bản không đánh lại Cố Vọng.
Cố Vọng chỉ dùng một chút sức đã đẩy hắn vào tường.
Hắn nhếch khóe miệng: “Lâm Ngân Chi, ngươi nhìn ác niệm của mình đi, ngươi cũng là ác ma.”
“Độ cho ta? Ngươi xứng sao?”
Khanh Linh cũng choáng váng, cô có nên đi lên giúp đỡ không?
Người hiện tại đang bị đánh là Lâm Ngân Chi, Cố Vọng vì sao lại có thể mạnh như vậy?
Chủ nơi này là quỷ cảnh, chứ đâu phải là Cố Vọng?
Chuyện này chưa xong chuyện khác lại tới, Cổ Vũ Yên không yên tâm, nhưng quỷ cảnh lúc này đã không làm được gì, nàng ta đành phải đi cứu Lâm Ngân Chi.
Cổ Vũ Yên mới tới gần, Lâm Ngân Chi liền lạnh lùng nói: “Đừng tới đây.”
Cổ Vũ Yên dừng bước chân lại.
Cố Vọng cười lạnh một tiếng.
Lâm Ngân Chi nâng mắt lên, cùng đối mặt với Cố Vọng.
Khanh Linh mới lại gần chuẩn bị quan sát tình hình trận chiến, liền phát hiện Lâm Ngân Chi lúc này có chút khác thường, hai mắt y tối sầm lại.
Còn cười một tiếng, nhưng nụ cười đó chỉ thoáng qua trong chớp mắt.
Y gằn từng chữ: “Vậy ngươi giết ta đi.”
Lần trước Cố Vọng đã bị những lời này chọc giận, Khanh Linh có chút lo lắng.
Lại thấy Cố Vọng bình tĩnh dị thường, hắn cong môi: “Giết ngươi? Ngươi đừng tưởng bở.”
Hắn chợt buông lỏng Lâm Ngân Chi ra, xoay người thu hồi Phật châu đang đóng đinh trên quỷ cảnh, quỷ cảnh còn chưa kịp vui mừng vì oán khí tăng vọt.
Thì những viên Phật châu vừa đi đã quay lại, đột ngột hiện ra Phật quang, trực tiếp thiêu đốt toàn bộ quỷ cảnh, rồi sau đó tan thành mây khói.
Cố Vọng bình thản thu hồi Phật châu, đương lúc mọi người thở phào một hơi, hắn lại giơ tay ra.
Âm thanh đám oán linh trong dung nham náo động càng lớn hơn nữa, giống như điên cuồng.
Các tu sĩ đều tái mặt.
Khoé miệng Cố Vọng nở một nụ cười, lúc này mới quay đầu lại, nhìn về phía Khanh Linh bên kia, vẫy vẫy tay với cô: “Đi thôi.”
Quỷ cảnh đã chết, người càng đáng sợ hơn quỷ cảnh là Cố Vọng cũng đã đi, nơi này dường như không còn gì uy hiếp.
Khanh Linh tất nhiên cũng không có gì lưu luyến nơi này, nhưng cô cũng không lập tức rời đi.
Cố Vọng khẽ híp mắt, cười nhẹ: “Kkhông đi sao?”
Khanh Linh bỏ qua sắc mặt nguy hiểm của hắn, nhìn về phía Tiểu Kim Uyên đang run bần bật: “Linh khí của những tu sĩ đó ngươi còn muốn lấy không?”
Tiểu Kim Uyên sửng sốt.
Cố Vọng cũng sửng sốt.
Khanh Linh: “Ta đã đồng ý lấy lại giúp ngươi.”
Cố Vọng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô, rốt cuộc hắn cũng thả lỏng cơ mày, nở một nụ cười.
Khanh Linh bị nụ cười của hắn làm khó hiểu.
Tiểu Kim Uyên lại bị nụ cười này làm run rẩy hơn: “Từ bỏ, ta từ bỏ.”
Khanh Linh vỗ vỗ đầu của hắn: “Vậy chúng ta đi thôi.”
Cố Vọng đi phía trước, không có trận pháp của quỷ cảnh, bọn họ rất nhanh tìm được lối ra, ra khỏi thần giới.
Cố Vọng đột nhiên ngừng lại, từ tốn hỏi cô: “Tiểu Quỷ Chủ.”
Khanh Linh: “?”
“Ngươi hỏi ta vì sao không bị ảnh hưởng…” Cố Vọng cúi người xuống, nhìn chằm chằm vào mắt Khanh Linh, giọng nói rất thấp, chầm chậm nói, “Oán linh chỉ có thể khơi dậy ác niệm trong lòng người, khiến người đó mất khống chế.”
Hơi thở hắn cũng rất lạnh lẽo: “Nhưng, ta vốn đã là ác quỷ.”
Nói xong, Cố Vọng hơi cong môi, đứng thẳng người dậy, nhìn Tiểu Quỷ Chủ trước mặt.
Cuối cùng đồng tử cô cũng có chút động đậy: “Ồ.”
Mặt Tiểu Quỷ Chủ không chút biểu cảm, giọng điệu bình thản nói: “Vậy ngươi cũng phải xin lỗi.”
Biểu cảm trên mặt Cố Vọng cứng đờ.