Đứng trong phòng, Tiểu Kim Uyên kéo cửa sổ lén lút nhìn xuống, cũng không biết rốt cuộc đã nhìn thấy gì mà dáng vẻ tự tin báo cáo lúc nãy đã dần dần biến mất.
Hắn dùng giọng điệu thăm dò: “Ngươi thật sự nhốt hắn ở bên ngoài sao?”
Vậy còn giả được à?
Khanh Linh ngồi ở trên giường, cô vỗ vỗ giường đệm, đôi mắt hơi cong lên: “Lại đây, ngủ thôi.”
Tiểu Kim Uyên mắt nhìn ra cửa sổ, sờ soạng chạy đến bên cạnh cô, chui vào trong chăn, nhỏ giọng hỏi: “Ngươi không sợ hắn sao?”
Khanh Linh cũng nằm xuống: “Vì sao phải sợ hắn?”
Bởi vì hắn vốn dĩ rất đáng sợ!
Thần Mộc cả người đều là linh khí, đối với nhiều người và vật nó linh cảm được rất rõ ràng, loại người như Cố Vọng, vừa đến gần đã khiến nó cảm thấy khủng hoảng.
Nghĩ đến việc mình vừa nói xấu người khác bị bắt tại trận, Tiểu Kim Uyên run rẩy, vùi mình càng sâu, tay nhỏ nắm chặt quần áo Khanh Linh không buông.
Khanh Linh biết nó sợ Cố Vọng, cũng để nó tùy ý.
Linh Si cũng thật tình, tại sao biết Cố Vọng tới lại không báo cho cô một tiếng.
Tính đi tính lại, không có chuyện gì quan trọng hơn ngủ, Khanh Linh ngáp một cái, nhắm mắt lại ngủ.
Giữa đêm dài, trong lúc ngủ mơ Khanh Linh bị một trận gió lạnh thổi tỉnh giấc, cô mơ mơ màng màng mở mắt, lại nghe thấy một tiếng bụp, có thứ gì đó rớt trên mặt đất.
Khanh Linh quay đầu qua xem, trong phòng mơ hồ có bóng dáng một người.
Cô tức khắc tỉnh dậy.
Lúc này, bóng người kia đang cử động, nhặt thứ gì đó trên mặt đất lên.
Giống như nhận ra cô tỉnh dậy, người đó đứng thẳng dậy: “Làm phiền ngươi sao?”
Khanh Linh: “……”
Đã qua nửa đêm! Ngươi rốt cuộc vì cái gì, lại xông vào phòng nữ nhân!
“Tiếng động lớn quá sao?” Người nọ cười khanh khách hỏi, “Hay là vì ta không đóng cửa sổ, gió thổi tới ngươi?”
Người không biết tính cách bất định của hắn, nói không chừng thật sự sẽ bị giọng điệu dịu dàng này của hắn mê hoặc.
Khanh Linh không phản ứng lại hắn, cô trở mình, kéo chăn lên che đầu.
Ban đầu người nọ ngồi ở cách đó không xa, sau đó đứng dậy, bước chân vững vàng đi tới đứng trước mép giường, nghe cách nói chuyện còn có chút phiền não: “Tiểu Quỷ Chủ, ta từ trước đến nay rất siêng năng học hỏi.”
“Cho nên khi không có được đáp án mình muốn, đêm sẽ không thể ngủ được.”
Hắn khiêm tốn thỉnh giáo: “Chuyện này phải làm sao đây?”
Quá phiền phức.
Bị quấy rầy giấc ngủ, Khanh Linh càng cảm thấy hắn rất ồn ào.
“Vậy chạy quanh Hoài Thành hai vòng đi.” Khanh Linh giọng điệu thản nhiên đáp, “Mệt rồi thì về ngủ.”
Cố Vọng vỗ vỗ tay: “Ý kiến hay.”
Hắn khẽ nói: “Nhưng mà ban đêm Hoài Thành nguy hiểm tứ phía, ta rất sợ.”
Khanh Linh:…… Ngươi còn biết sợ?
Cô vô thức nói: “Lúc chạy suốt đêm ta không hề thấy ngươi sợ.”
“Bây giờ sợ.” Cố Vọng trầm ngâm một lát, “Chi bằng, chạy ở chỗ này đi.”
Khanh Linh không thể nhịn được nữa mà xốc chăn lên ngồi dậy, nhìn hắn chằm chằm.
Cố Vọng khoanh tay dựa vào đầu giường, đối mặt với tầm mắt cô cũng không cảm thấy gì, còn cười cười.
Hắn cúi người, nhẹ giọng hỏi: “Ngươi giận sao?”
Khanh Linh gật đầu, trả lời thật lòng: “Đúng thực sự rất giận.”
“Hả? Vì sao?”
Khanh Linh: “Ngươi phá hỏng giấc mộng của ta.”
Cố Vọng lúc này mới nhớ ra, mỗi ngày Tiểu Quỷ Chủ đều đi ngủ rất đúng giờ, nếu bị đánh thức sẽ có chút nổi giận, cho nên tên Tiểu Đầu Gỗ kia luôn bị cô ném ở chậu hoa.
Hắn lại gần quan sát sắc mặt Tiểu Quỷ Chủ, nhìn thấy cô mặt nặng mày nhẹ, trên mặt thấp thoáng dòng chữ: Ngươi tốt nhất nên nói nhanh rồi biến đi.
Để ý mới thấy, ngoài tham ăn ra còn tham ngủ nữa.
Nhưng thật ra lại rất đơn giản.
Cố Vọng phá hỏng giấc mộng của người ta chẳng những không áy náy, mà còn có chút vui vẻ.
Tiểu Quỷ Chủ rất nhiều biểu cảm, hắn muốn chơi đùa một chút.
“Vậy là ta không tốt rồi.” Cố Vọng nói xin lỗi vẫn luôn rất thuận miệng, còn rất vui vẻ, “Ta chính là cố ý đến xin lỗi ngươi đây.”
Khanh Linh khẽ chớp mắt: “Ừm.”
“Rồi sao?”
Loại xin lỗi báo trước này, bao nhiêu phần thật bao nhiêu phần giả trong lòng cô hiểu rõ.
Cố Vọng tự vạch tội của mình một cách kỹ càng: “Tiểu Quỷ Chủ lo lắng ta bị thương, ta còn lén chạy tới đây, thật sự không nên.”
“Đêm khuya làm Tiểu Quỷ Chủ tỉnh giấc, cũng là không nên.”
Khanh Linh chờ hắn nói xong, mới gật gật đầu: “Nói xong chưa?”
Cố Vọng: “Hửm?”
Khanh Linh kéo chăn lại nằm xuống, nhắm mắt lại: “Nói xong rồi thì ngươi có thể đi được rồi.”
Cố Vọng cảm thấy có chút kỳ quái, nếu đổi lại là người khác liên tục đuổi hắn nhiều lần như vậy, có lẽ đã sớm mất mạng rồi.
Lúc này tâm trạng hắn cũng không tệ, cho nên hắn cũng không nổi giận, mà chỉ hỏi: “Tiểu Quỷ Chủ còn chưa trả lời vấn đề của ta.”
Khanh Linh bị cơn buồn ngủ đánh úp, làm gì còn nhớ rõ vấn đề của hắn.
Cũng may Cố Vọng đã nhìn lại tình hình trước mắt.
Khanh Linh có lẽ là bị làm phiền, chăn cũng kéo lên che đầu, chỉ để lộ phần tóc, không dùng dây buộc tóc, thoạt nhìn lại mềm mại lạ kỳ.
Cố Vọng duỗi tay chạm nhẹ, nhưng lại mau chóng thu hồi, hỏi: “Vì sao ngươi lại nói việc quỷ tu ở Hoài Thành không phải ta làm?”
Bởi vì trong tay ta đang cầm kịch bản.
Cũng không chỉ có như thế, Khanh Linh cảm thấy, Cố Vọng ngoài miệng tuy nói mình là ác quỷ, nhưng hắn lại ở trong Tẩy Linh Trì chịu khổ nhiều năm như vậy.
Khi ở thần cảnh, tuy rằng dùng oán linh áp chế đám người Lâm Ngân Chi, nhưng trước hết hắn cũng đã đóng đinh quỷ cảnh, đề phòng hậu hoạ.
Hắn luôn để lại một con đường nhân từ.
Lui một vạn bước mà nói, nếu như chuyện đó thật sự là hắn làm, vậy hắn cũng không hành động như thế.
Khanh Linh cảm thấy hắn có thể đường hoàng, nghênh ngang ở trước mặt mọi người nuốt Hồn Hỏa của những người đó.
Chứ không phải ban đêm sử dụng quỷ tu lén lút lấy Hồn Hỏa người khác.
Cố Vọng không nghe được câu trả lời, bám riết không tha mà gọi: “Tiểu Quỷ Chủ.”
Khanh Linh không chút cảm xúc nói: “Trực giác.”
Cố Vọng dừng một chút: “Cái gì?”
“Không có chứng cứ.” Những cái đó đều là suy nghĩ của Khanh Linh, xác thật không có bất kỳ chứng cứ nào.
Trong giọng nói cô mang theo sự buồn ngủ nặng nề: “Cho nên trong tiềm thức cảm thấy, không phải là ngươi làm.”
Cố Vọng im lặng một lát, cười khẽ: “Vậy nếu thật sự là ta làm thì sao?”
Lần này Khanh Linh không nói gì, cô vươn tay từ trong chăn ra, khép sát hai ngón tay lại với nhau.
Cố Vọng hơi nhướng mày, vừa xem đã hiểu ý cô.
Hắn rốt cuộc cũng buông tha cho Khanh Linh: “Ngủ đi.”
Cố Vọng đang muốn rời đi, Khanh Linh đột nhiên lên tiếng: “Từ từ.”
Cố Vọng rũ mắt, nhìn bàn tay đưa ra từ trong chăn, lần này, khoảng cách giữa các đầu ngón tay rút ngắn lại một đoạn, buồn ngủ nặng nề như vậy mà điểm khoảng cách này cũng nhận ra rõ ràng.
Giọng nói của Khanh Linh rất nhẹ: “Cố Vọng, ta nói lời giữ lời.”
Khóe miệng Cố Vọng hơi nhếch lên.
Còn
người trong chăn dường như nói xong câu đó liền đi vào giấc ngủ, không còn chút động tĩnh.
Cố Vọng nhìn chằm chằm tấm chăn phồng lên hồi lâu, sau đó không nói lời nào mà rời khỏi phòng.
Ngày hôm sau.
Khanh Linh còn ngủ, Tiểu Kim Uyên đã bò dậy, nó ghé vào bên cửa sổ nhìn xuống xem.
Nghe thấy động tĩnh Khanh Linh tỉnh dậy, nó quay đầu lại: “Tối hôm qua ta đã mơ một giấc mơ.”
Khanh Linh bị Cố Vọng làm phiền lúc nửa đêm, lúc này cũng tùy ý hỏi lại: “Mơ cái gì?”
Tiểu Kim Uyên lòng còn chút sợ hãi: “Ta mơ thấy Cố Vọng đến, còn đứng trên đầu giường nói chuyện với ngươi rất lâu, ta còn tưởng hắn sẽ giết chết chúng ta.”
Khanh Linh:……
Cô sờ sờ đầu của nó, mặt không biểu cảm nói: “Ngươi thấy ác mộng thôi.”
Tiểu Kim Uyên vỗ vỗ ngực: “Đúng vậy, mơ thấy Cố Vọng, không phải ác mộng còn là gì!”
Khanh Linh hơi mỉm cười: “Ừm, không sai.”
Tống Đoan đã sớm đứng trước cửa phòng, thấy Khanh Linh đi ra, lập tức nói: “Mọi người đều đang chờ ngươi.”
Mọi người?
Khanh Linh đi xuống lầu mới biết được hắn nói mọi người là có ý gì, dưới lầu không chỉ có người Nam Sở Môn, còn có Lâm Ngân Chi và Cổ Vũ Yên.
Lâm Ngân Chi rũ mắt ngồi uống trà.
Còn Cổ Vũ Yên lại nhìn cô cười ôn hòa: “Khanh Linh cô nương.”
Khanh Linh yên lặng nhìn về phía Tống Đoan.
Tống Đoan nhiệt tình giới thiệu: “Đây là Lâm Ngân Chi và Cổ Vũ Yên của Vân Cữu Phong, hai vị này đều là người xuất sắc của Vân Cữu phong, một đoàn chúng ta tương trợ lẫn nhau.”
Vai chính đều ở đây cả.
Chỉ là, sao cô lại ở đây thế này?
Khanh Linh chủ động làm mờ nhạt chính mình, thật thà ngồi trong một góc.
Phản ứng không tệ, sau một lúc, mọi người dường như không còn để ý đến cô nữa.
Nhưng tầm mắt của Lâm Ngân Chi dường như chưa từng rời mắt khỏi cô, chỉ qua một lát đột nhiên nói: “Khanh cô nương hôm nay có vẻ hơi im lặng.”
Khanh Linh thấp giọng nói: “Ta ngày thường cũng không nói chuyện nhiều.”
Tống Đoan có chút giật mình, quay đầu lại, dường như lúc này mới phát hiện Khanh Linh ngồi ở bên cạnh mình, hắn lập tức trấn an: “Không sao đâu, đó là bởi vì ngươi chưa quen, ngươi cứ nói nhiều thêm mấy câu là được! Không quen chỗ nào ta sẽ giới thiệu cho ngươi.”
Khanh Linh:……
Cô lặng lẽ thở dài, sau đó như nhớ tới gì đó, hỏi: “Các ngươi còn cần điều tra bệnh dịch đúng không?”
“Không sai.” Tống Đoan gật đầu, thực sự khó xử, “Hiện tại mọi chuyện đã phức tạp hơn, cần phải từ từ giải quyết.”
Khanh Linh đề nghị: “Vậy thì các ngươi đi điều tra bệnh dịch, ta đi xem quỷ tu.”
Mọi người đều nhìn lại.
Tống Đoan kinh ngạc: “Một mình ngươi?”
“Ừm.” Khanh Linh gật đầu, “Sắp xếp như vậy đều thuận tiện cho mọi người.”
Tống Đoan nhíu mày, không đồng ý nói: “Nhưng một mình ngươi không an toàn.”
Khanh Linh nhắc nhở hắn: “Ta là quỷ chủ.”
Lúc này, Lâm Ngân Chi lạnh lùng mở miệng: “Vậy thì, ta đi cùng Khanh cô nương.”
Cổ Vũ Yên kinh ngạc quay đầu.
Tống Đoan cũng không phát hiện có gì khác thường: “Đúng thật, Lâm Ngân Chi rất lợi hại.”
“Không cần.” Khanh Linh lắc đầu, lỡ như cô muốn đi tìm Cố Vọng, vậy thì không được.
Cổ Vũ Yên do dự một chút, nói: “Ta sẽ đi cùng ngươi.”
Khanh Linh vẫn cự tuyệt, cô tìm được một lý do thích hợp: “Quỷ tu bọn ta có thói quen độc lai độc vãng.”
Khanh Linh nói xong, liền nhận thấy có ánh mắt người nào đó đang nhìn chằm chằm mình, cô quay qua, lại là hướng của Lâm Ngân Chi.
Cô chủ động giải thích: “Nơi này hiện giờ giống như quỷ thành, không ai có thể làm tổn thương ta.”
Tống Đoan bị thuyết phục: “Nói vậy cũng phải.”
Hắn dặn dò: “Nếu ngươi có chuyện gì, nhất định phải dùng ngọc truyền âm gọi ta.”
Khanh Linh gật đầu.
Mọi người cùng nhau ra khỏi khách điếm, Khanh Linh đang định rời đi, một bàn tay thon dài vươn tới trước mặt, cô nâng mắt lên liền bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Lâm Ngân Chi.
“Đây là ngọc truyền âm của ta.” Lâm Ngân Chi nói, “Có việc cần, cũng có thể gọi ta.”
Khanh Linh:……
Cô im lặng đưa tay nhận lấy ngọc truyền âm.
Còn chưa kịp cất ngọc truyền âm, một bóng dáng thanh mảnh từ xa xa đi tới, y phục đỏ như lửa, gọi là phong hoa tuyệt thế cũng không quá.
Ánh mắt mọi người đều bị hấp dẫn, trong lòng thầm kinh ngạc.
“Cố Vọng sao lại đến đây?” Tống Đoan khó hiểu, “Không phải hắn luôn độc lai độc vãng sao?”
Nhìn thì còn cách rất xa, nhưng Cố Vọng đi vài bước đã tới trước mặt mọi người.
Ánh mắt hắn không hề liếc nhìn người khác một cái, viên Phật châu nhẹ nhàng nhảy nhót trong lòng bàn tay hắn, tầm mắt thì luôn nhìn thẳng về phía Khanh Linh.
“Tiểu Quỷ Chủ.” Ánh mắt Cố Vọng đảo qua miếng ngọc truyền âm trên tay cô, khóe miệng khẽ nhếch lên, “Không phải vẫn luôn miệng nói đối xử tốt với ta sao?”
Khanh Linh:?
Mọi người:!!!
“Chậc.” Cố Vọng dùng giọng điệu thấy chết không sờn, lười biếng nói, “Lúc này, sao lại để ta phải đích thân tới tìm ngươi?”