Cứu Vớt Phật Tu Là Một Hắc Tâm Liên

Chương 47


trước sau


“Tên họ.”
“Khanh Linh.”
“Tuổi chết.”
“Mười chín.”
“Có tâm nguyện gì?”
“Không có.”
Chủ thần ngồi ở vị trí trên cao hơi bất ngờ, nhưng đôi đồng tử tĩnh mịch kia giống như đã nhìn thấu cô, ông ta chậm rãi cười nói: “Đã bước chân vào tổng cục thì không ai lại không có tâm nguyện, yên tâm đi, cứ việc nói.”
Khanh Linh đứng bên trong đại sảnh tổng cục, ngoài chủ thần ở địa vị cao ra, xung quanh đều là quan chấp sự lớn nhỏ đang đứng, mỗi nhân viên điều động phụ trách một hệ thống khác nhau.

Khanh Linh đứng yên tại chỗ rất lâu, mãi cho đến khi đám quan chấp sự bắt đầu nhỏ giọng xôn xao bàn luận, cô mới nhẹ giọng hỏi: “Chỗ này bao ăn bao ở đúng không?”
Mọi người sững sờ.

Chủ thần nhìn cô, bật cười: “Đương nhiên.”
Khanh Linh thở phào một hơi nhẹ nhõm: “Tôi không có tâm nguyện gì cả.”
“Báo thù, tình thân, tình yêu, tình bạn, giàu sang, sức khỏe …” Chủ thần liệt kê tường tận, giống như tất cả nguyện vọng ông ta đều có thể thỏa mãn, lần lượt hỏi từng cái: “Đều không có yêu cầu gì sao?”
Khanh Linh lắc đầu: “Không có.”
Im lặng một hồi, chủ thần ngồi ở vị thế cao đóng tư liệu trong tay lại, gật đầu nói: “Được rồi.”
Ông ta tiện tay ném tài liệu kia lên không trung, tài liệu nháy mắt biến mất, xuất hiện ở trên tay một quan chấp sự đang đứng bên cạnh.

Chủ thần đứng lên, ông ta mặc một bộ trường bào màu đen, là sắc tối duy nhất ở chỗ này.

Ông ta đứng ở dưới thần quang của ngôi chủ thần, có hết thảy khí thế kiêu ngạo bề thế, rồi lại ra vẻ tùy ý nói: “Thư Nhất, cứ phân cho cô ấy ở chỗ cậu đi.”
Người đàn ông được gọi là Thư Nhất tiếp nhận tài liệu, đi đến trước mặt Khanh Linh: “Đi thôi.”
Khanh Linh im lặng đi theo sau lưng vị quan chấp sự này, cùng hắn ra khỏi cửa lớn của Điện Chủ Thần, cũng thấy rõ thế giới ở bên ngoài.

Một tòa thành to như vậy, xung quanh người đến người đi, mỗi người đều mặc y phục màu trắng giống nhau.

“Đây đều là những người chưa hoàn thành tâm nguyện của mình đang ở chỗ này phấn đấu, chỉ cần làm xong số lượng nhiệm vụ là có thể thực hiện tâm nguyện của mình.” Thư Nhất vừa lật tài liệu của cô ra vừa hỏi: “Chết bất đắc kỳ tử, tất cả những người chết ngoài ý muốn giống như các cô đều muốn sống thêm lần nữa, vì sao cô lại không muốn?”
Khanh Linh lắc đầu: “Tôi vốn cho rằng chết chính là chết.”
Thư Nhất quay đầu nhìn cô, cười khẽ nói: “Đương nhiên không phải, người chết rồi còn phải gánh chịu rất nhiều đấy.”
“Chết không phải giải thoát, nhất là loại chấp niệm nặng như các cô.” Hắn dùng tài liệu gõ vào đầu khanh Linh: “Suy nghĩ cho kỹ xem bản thân muốn gì, nếu như chấp niệm không thể giải trừ, cô vĩnh viễn sẽ bị nhốt ở đây.”
Khanh Linh mờ mịt: “Không phải bao ăn bao ở sao?”
Thư Nhất có chút bất đắc dĩ: “Đúng là như thế, nhưng cô ở đây thời gian càng dài, chấp niệm trong lòng cũng sẽ bị ảnh hưởng, càng ngày càng nặng, bản thân ngày qua ngày sẽ phải chịu đựng tra tấn.”
“Chuẩn bị chút đi, ngày mai đưa cô đi huấn luyện.”
——
Một năm sau.

“Ngày mai đồ ngọt trong nhà ăn sẽ có thêm bánh kem sô cô la, mới ra lò, có cơ hội phải đi nếm thử một chút, chắc là cô sẽ thích.”
Thư Nhất ngồi trước mặt Khanh Linh, nhìn một đống đồ ngọt lẫn đồ ăn vặt trên bàn cô: “Cô là người duy nhất không nóng lòng đi làm nhiệm vụ mà ta từng gặp ở tổng cục đấy.”
Khanh Linh cong mắt: “Làm nhiệm vụ quá mệt mỏi.”
Thư Nhất mỉm cười hỏi: “Bản thân cô không cảm thấy khó chịu sao?”
Khanh Linh lắc đầu, đưa cho hắn một miếng bánh kem: “Tôi cảm thấy hiện tại cũng rất tốt.”
“Linh Linh.” Thư Nhất thở dài: “Nhưng trong một năm gần đây, ngoài thời gian làm nhiệm vụ ra, đồ ăn vặt của cô càng lúc càng nhiều.”
Khanh Linh ngẩn người.

“Bộ cô không phát hiện ra sao?” Thư Nhất chỉ những thứ rực rỡ muôn màu ở trước mặt cô: “Không chỉ ăn nhiều mà thời gian ngủ của cô cũng nhiều.”
Im ắng tĩnh mịch.

“Thời gian ở trong tổng cục khác với thời gian ở thế giới khác, mỗi lần cô làm nhiệm vụ thì thời gian ở trong này sẽ bị rút ngắn.” Thư Nhất rất có kiên nhẫn hỏi: “Còn chưa nghĩ ra bản thân mình muốn thứ gì sao?”
Sau một hồi, Khanh Linh mới nhẹ giọng đáp: “Chưa.”
Vẫn là đáp án như trước, nhưng lúc này Thư Nhất lại nghe ra thứ gì đó khang khác.

“Bởi vì chưa từng có được, nên không biết có được thứ gì đó là cảm giác gì.” Cô từ từ ăn những đồ ngọt này, có chút mờ mịt: “Thế nên không suy nghĩ tới.”
Vị đường lan ra khắp miệng, cô cảm thấy thỏa mãn, bất chợt cười nhẹ nói: “Đối với tôi mà nói thì có ăn có ngủ đã rất tốt rồi.”
Thư Nhất im lặng nhìn cô cả buổi, chợt lên tiếng: “Nói không chừng sau này chúng ta còn có cơ hội trở thành đồng nghiệp.”
“Cô nán lại thời gian càng lâu, theo lý thì rất nhiều thứ nhớ rõ sẽ dần trở nên mơ hồ, nhưng bây giờ những thứ cô ăn càng ngày càng nhiều.” Thư Nhất nói: “Cô thật sự là một người kỳ lạ, nói không chừng ngày sau chủ thần sẽ đề xuất cô lên làm quan chấp sự.”
“Không được.” Khanh Linh lập tức từ chối: “Quan chấp sự các người mệt mỏi lắm.”
Thư Nhất thoáng khựng lại, mỉm cười: “Quan chấp sự cũng tốt mà, ít ra sẽ không có nhiều phiền não.”
Khanh Linh nhỏ giọng nói: “Tôi vẫn không muốn.”
Ăn bánh ngọt xong, Khanh Linh chậm rãi đi về căn hộ nhỏ của mình.

Làm nhân viên tổng cục rất tốt, cho đến nay các cô đều có đãi ngộ cực tốt, ngay cả căn hộ cũng là một mình một căn.

Sau khi nằm xuống, Khanh Linh nhắm mắt lại, nghĩ thầm: Cứ như vậy ngủ một giấc không tỉnh dậy chẳng phải rất tốt sao?
——
Mùi đàn hương quen thuộc quẩn quanh chóp mũi, Khanh Linh hơi nhíu mày.

Sau đó trên mặt bỗng dưng truyền đến cảm giác đau nhức kịch liệt, cô không thể không mở mắt, ngay lập tức đối diện với một đôi mắt đen nặng nề.

Mùi đàn hương kia là ở trên người của chủ nhân ánh mắt này, tay hắn vẫn đang đặt trên mặt Khanh Linh chưa buông ra: “Tỉnh rồi sao?”
Phản ứng lại một hồi lâu, cuối cùng Khanh Linh mới từ từ rời khỏi giấc mơ về tổng cục, cô cụp mắt một lúc rồi không nóng không lạnh nói: “Ngươi nhéo ta làm gì?”
“Nếu không, chẳng lẽ phải để ngươi ngủ tới thiên hoang địa lão sao?” Cố Vọng lại nhéo thêm cái nữa rồi mới buông tay: “Mơ thấy gì mà chân mày nhíu chặt như thế.”
“Không có gì.” Khanh Linh đánh giá xung quanh, phát hiện nơi này rất xa lạ.

Cũng không phải lạ lắm, trước đây cô đã từng thấy qua ở trên tivi, lụa đỏ trướng ấm, xung quanh bao phủ mùi thơm nhè nhẹ, trong phòng là nến đỏ lờ mờ, đã từng thấy qua trong Túy Hoa Lâu.

“Đây là đâu?”
“Dục Thành.” Cố Vọng ngồi bên cạnh cô, không chút kỳ lạ nói: “Đương nhiên là nơi đứng đầu về dục vọng ở Dục Thành rồi.”
Khanh Linh: “…”
Vừa nghe qua đã cảm thấy rất không đơn giản.

Cố Vọng cất giọng hỏi: “Không thích à?”
“Nhìn ta giống thích lắm sao?”
Cố Vọng cười khẽ, vừa thay cô sửa sang lại mái tóc bị rối vừa nói: “Trước đây chẳng phải còn đến Túy Hoa Lâu à? Lẽ ra phải thích nơi này mới đúng chứ.”
Khanh Linh hơi né tránh tay của hắn.

Gần đây Cố Vọng cứ thích chạm vào chỗ này chỗ kia của cô, làm cho người ta cảm thấy lạ lẫm không quen.

Nhưng chuyện này cô có thể hiểu được, nơi này quả thật chính là thanh lâu.

Nếu nói trước đó Cố Vọng đến Túy Hoa Lâu là muốn dẫn dụ Ma Tu xuất hiện, vậy sao bây giờ hắn lại chạy tới chỗ này?
Nơi này ở Ma Thành có thể phóng đại dục vọng lòng người lên mức cao nhất, Khanh Linh đã cảm nhận được sâu sắc, vậy bây giờ Cố Vọng là…
Cô mang vẻ mặt phức tạp hỏi: “Chẳng lẽ ngươi rất thường đến mấy nơi như vậy?”
Biểu cảm này có thể nhìn ra được cô đang suy nghĩ tới điều gì.

Cố Vọng ngẫm nghĩ một lát, nửa thật nửa giả gật đầu: “Ngươi thấy thế nào?”
Cái gì mà ta thấy thế nào.

Hắn không vào Phật Môn, đến những nơi như thế này Khanh Linh cảm thấy có thể chấp nhận được, nhưng vẫn có lòng tốt nhắc nhở: “Vậy thì ngươi phải chú ý tới thân thể đấy.”
Cố Vọng: “…”
Hắn tức tới bật cười, xách cô lên: “Trong đầu của ngươi đang nghĩ gì vậy?”
“Là ai nói ngủ là ngủ liền, có gọi cách nào cũng không tỉnh hả?”
Khanh Linh bị hắn túm lấy vạt áo, vừa nghe xong lập tức không vui: “Ta ngủ thì ngươi có thể mang ta đi được mà, sao lại phải tới đây?”
“Ma Thành là nơi vui chơi, nơi nào có thể ngủ được chứ?” Cố Vọng cười lạnh sỉ vào trán cô: “Ngươi cho rằng ai cũng giống như ngươi, tới Ma Thành chỉ muốn ngủ thôi sao?”
“Đã là người thì ai chẳng cần ngủ chứ.”
Cố Vọng thoáng sửng sốt, ý tứ sâu xa nói: “Đúng là người ta cũng tới đây ngủ, chỉ có ngươi là ngủ kiểu này.”
Khanh Linh: “?”
Có phải hắn đang bẻ cua không?
“Nơi này không có khách điếm, chỉ có thể đưa ngươi tới đây.”

Cố Vọng liếc mắt lườm cô, đâu ngờ rằng người này định ngủ một giấc không tỉnh dậy nữa, mà hắn cũng không thể để cô ở lại đây một mình, cho nên không làm gì cả chỉ ở đây trông chừng nguyên một ngày.

Có điều, cũng không phải không làm gì cả.

Tầm mắt Cố Vọng rơi xuống bờ môi đỏ thắm của cô.

Khanh Linh bị hắn xách áo lên, né phải né trái: “Ta muốn nói chuyện nghiêm túc với ngươi.”
Cố Vọng dời tầm mắt: “Hửm?”
“Đừng lúc nào cũng động tay động chân với ta.” Khanh Linh bày ra vẻ mặt chính đáng: “Nam nữ thụ thụ bất tương thân, ta nhịn ngươi lâu lắm rồi đấy.”
Cố Vọng thoáng khựng lại, nhẹ giọng cười nói: “Thế thì đừng nhịn nữa.”
Vậy thì ta sẽ đánh ngươi đấy.

Ý niệm này vừa nổi lên, Khanh Linh càng nhìn Cố Vọng càng thấy ngứa mắt.

Cô nghiêng đầu, đột nhiên mỉm cười: “Ngươi nói đó nha.”
Cố Vọng cúi đầu: “Ừm.”
Vẻ mặt mặc cho ngươi muốn làm gì thì làm, thậm chí còn nhắm hai mắt lại.

Phối hợp tới vậy sao?
Khanh Linh xoay cổ tay, đã như vậy, cứ để cô phát tiết cơn giận đã chịu đựng mấy ngày nay đi.

Cố Vọng đang nhắm mắt lại, chờ xem Tiểu Quỷ Chủ không nhịn được sẽ làm gì hắn, chợt cảm giác được có chút nguy hiểm.

Hắn đang muốn mở mắt thì tức khắc cảm thấy tay mình bị người ta nhấc lên.

Cố Vọng cong môi, đang định khép tay lại, lúc này lại nghe một tiếng bốp giòn vang, cùng lúc thể nghiệm đến, không phải phần mềm mại và ngọt lành trước đó, mà là đau đớn có thể cảm nhận được rõ ràng trong lòng bàn tay.

Hắn thình lình mở mắt ra.

Tay hắn bị Khanh Linh kéo lấy, cô lại đánh xuống một tiếng bốp, không hề ngần ngại chút nào.

Cũng không phải không chịu được chút đau ấy, Cố Vọng chỉ cảm thấy có chút khó tin, hắn cũng chẳng thu tay về: “Ngươi làm gì vậy?”
“Trừng phạt ngươi vài cái.” Khanh Linh không ngẩng đầu lên, lại đánh thêm một cái, thấy trong lòng bàn tay Cố Vọng đỏ lên cô mới coi như thôi.

Ban đầu định là đánh mặt, nhưng gương mặt này đánh thì hơi đáng tiếc, vậy thì đánh vào lòng bàn tay cũng được.

Sau khi đánh xong, Khanh Linh hài lòng buông tay ra: “Được rồi, chúng ta tạm thời xí xóa.”
Mặt mày cô vẫn chưa tỉnh ngủ, nhưng lại có thêm vài phần khoái chí vì báo được thù lớn.

Cả người cũng tràn đầy linh khí sinh động.

Cố Vọng vốn có chút bất mãn, lúc này ngược lại không còn khắt khe nữa.

Cố Vọng: “Vậy là xí xóa rồi sao?”
Khanh Linh gật đầu: “Tạm thời cứ như vậy trước đi.”
Cố Vọng nâng tay cô lên, nhìn lòng bàn tay của cô, mặc dù là cô đánh nhưng lòng bàn tay cô vẫn đỏ ủng, cũng không biết là đang trừng phạt ai.

Đầu ngón tay hắn chạm vào đầu ngón tay Khanh Linh, chợt hỏi: “Đã xí xóa rồi, như vậy mấy cái ranh giới cuối cùng gì đó có phải cũng nên nới rộng một chút không?”
Đầu ngón tay Khanh Linh khẽ nhúc nhích.

“Hửm?” Cố Vọng ngậm ý cười: “Không phải đã xí xóa rồi sao?”
Khanh Linh rút tay mình về, lắc đầu: “Dĩ nhiên không phải, đâu có dễ như vậy.”
Cố Vọng hỏi: “Vậy ngươi nói xem phải làm sao thì ngươi mới hài lòng đây?”
Hắn nhích về phía trước một bước, cúi đầu nhìn môi cô, màu sắc đồng tử lại đậm thêm một chút, thấp giọng mê hoặc: “Lấy ta bồi thường cho ngươi được không?”
Hình như ngươi có hiểu lầm gì đó về bản thân đúng không?
Ngươi có ăn được hay là có thể ngủ được ư?
Kéo cũng kéo không đi, ăn cũng ăn không được, thỉnh thoảng còn nổi sát tâm với cô, Khanh Linh không dám muốn đâu.

“Chuyện nào ra chuyện đó.” Khanh Linh có ảo giác như bị thứ gì đó nhìn chằm chằm, cô không quá thoải mái lùi về phía sau một bước, kéo rộng khoảng cách giữa hai người, quay đầu không nhắc lại chuyện này nữa: “Bây giờ chúng ta sắp sửa đi đâu?”
Cố Vọng thấy thế, ánh mắt chuyển qua tay cô, uất khí dưới đáy lòng lại xông ra, nhưng sau khi cân nhắc một hồi, hắn không tiếp tục lại gần nữa mà ngồi thẳng người dậy: “Gặp một người rồi về.”
Vừa mới bước ra cửa, Khanh Linh đột nhiên ngây người tại chỗ.

Cố Vọng ở sau lưng Khanh Linh như cũng nhớ ra gì đó, vội kéo cô trở về: “Ngươi gấp gì chứ?”
Khanh Linh không thể nhịn được, xoa nhẹ hai mắt của mình, cúi đầu nói: “Ta không hề gấp.”
Sao cô có thể ngờ được thanh lâu ở Ma Giới lại táo tợn như vậy, trước mặt biết bao nhiêu gấp gáp không nhịn nổi.

Cố Vọng nhìn ra bên ngoài, may là Khanh Linh chưa đi xa, chỉ thấy bóng lưng của nữ nhân ở phía đối diện, nam nhân ở trước mặt nữ nhân đó đã bị chặn lại, còn lại không có gì khác.

Hắn híp mắt, đầu ngón tay khẽ nhúc nhích.

Cửa phòng nháy mắt bị đóng lại, Khanh Linh xoa mắt, chợt nghe bên ngoài truyền đến một tiếng hét kinh hoàng, động tác của cô hơi khựng lại.

Cố Vọng che lỗ tai cô lại: “Mấy thứ bẩn thỉu đừng nghe.”
Khanh Linh nhớ lại hình ảnh đó, lỗ tai nháy mắt ửng đỏ: “Vậy chúng ta đi ra ngoài bằng cách nào đây?”
Thân thể lạnh băng nên lỗ tai đỏ lên cũng không cảm giác được độ ấm gì, Cố Vọng có chút hào hứng nhìn chằm chằm nó hồi lâu, lại không nhịn được vân vê một phen.

Khanh Linh lập tức lùi ra sau: “Ngươi làm gì vậy?”
Cố Vọng cười hỏi: “A Linh nhìn thấy gì rồi? Sao lại thẹn thùng như vậy?”
Khanh Linh: “…”
Hứng thú ác độc lại tới, cô nhe răng về phía Cố Vọng: “Không cho nói.”
Dáng vẻ này cực kỳ giống mấy con mèo xù lông ở trong miếu Vô Trần Sơn.

Cố Vọng vừa nhìn đã thấy tâm trạng khoan khoái, lại có thêm chút ý tưởng quái gở: “Sau này A Linh sống ở Ma Thành này thì tốt nhỉ.”
Như vậy có lẽ cô sẽ thả lỏng hơn một chút, cũng chân thực hơn.

Ai biết bây giờ trong lòng Cố Vọng đang nghĩ gì, Khanh Linh nhìn quanh bốn phía xem có chỗ nào có thể ra ngoài mà không cần đi qua cửa chính không.

Cô quả thực chưa từng gặp qua loại sự đời này, cũng không muốn gặp.

Cố Vọng nhìn động tác của cô, nghĩ thầm: Hình như sau này hắn cũng không có chỗ nào để đi.

Nếu thật sự có một ngày như vậy, hắn còn có thể sống sót, vậy hắn sẽ dẫn theo Tiểu Quỷ Chủ cùng tới đây, tốt biết bao.

Ý tưởng này làm Cố Vọng hơi thất thần một lúc.

Khanh Linh đẩy cửa sổ phía sau ra, quay đầu thì thấy Cố Vọng lại đang thất thần: “Cố Vọng.”
“Hả.”
Khanh Linh chỉ xuống dưới: “Chúng ta có thể đi xuống từ chỗ này.”
Nếu thật sự không muốn nhìn thấy mấy thứ bẩn thỉu ở bên ngoài kia, quả thực từ chỗ này đi xuống là tốt nhất.

Nhìn dáng vẻ kích động của Tiểu Quỷ Chủ, Cố Vọng đi qua đó đóng cửa sổ lại: “Không vội.”
Hắn vừa nói xong, cửa phòng vốn đóng chặt đã bị người ta gõ.

Chuyện hai người ở Ma Thành không có ai khác biết, Khanh Linh lập tức cảnh giác, gần như là phản xạ có điều kiện chặn trước mặt Cố Vọng.

Quỷ khí ở đầu ngón tay cũng dần dần xuất hiện.

Cố Vọng nhìn biến hóa của cô, tâm trạng rất tốt.

Hắn ngăn động tác của Khanh Linh lại: “Đừng sợ.”

Sau đó dẫn Khanh Linh ngồi lại trên giường.

“Ngươi biết là ai à?”
Dáng vẻ nhàn rỗi như vậy, cứ như đã có tính trước, thế nhưng Khanh Linh vẫn không hề thả lỏng.

Cố Vọng không trả lời mà nhẹ nhàng phất tay áo, cửa phòng tức thì bị một lực lượng vô hình mở ra.

Mà hắc y nhân đứng ngoài cửa hiển nhiên là Thanh Tả.

Khanh Linh rõ ràng cảm giác được đây là Thanh Tả chân chính, lúc này hắn ta không đeo mặt nạ mà chỉ trầm mặc đứng đó.

Ánh mắt cũng rất bình tĩnh, có thể lờ mờ thấy được Ma văn ở phần cổ.

Hắn ta nhìn vào phòng nhưng không bước vào trong, chỉ hô một tiếng: “Chủ tử.”
Chủ tử?
Thanh Tả hiện tại quả nhiên là người của Cố Vọng, nhưng không phải Thanh Tả nói linh hồn của hắn ta đã sớm dâng hiến cho Ma Chủ rồi sao?
Cố Vọng cong môi đáp: “Vào đi.”
Bấy giờ Thanh Tả mới tiến vào, nhìn thấy Khanh Linh ở trong phòng, bước chân hắn ta hơi dừng lại rồi nhanh chóng dời tầm mắt đi.

Lúc này Cố Vọng đã thu lại dáng vẻ lười nhác lúc ở bên cạnh Khanh Linh vừa rồi.

Hắn chỉ ngồi đó nhưng vẫn có cảm giác áp bức hung hăng, giọng điệu cũng rất lạnh lùng: “Sao rồi?”
Thanh Tả rũ mắt, chỉ nói: “Sự tình vẫn sẽ tiếp tục.”
Cố Vọng không có gì bất ngờ, khẽ miết chung trà trên bàn: “Tiếp tục thế nào?”
Lần này Thanh Tả không trả lời ngay, hắn ta nhìn sang Khanh Linh bên cạnh.

Ánh mắt này, Khanh Linh ngược lại hiểu được, bởi vì cô đang ở đây nên lời này khó nói ra.

Khanh Linh hiểu ý lên tiếng: “Ta đi đây.”
“Ngồi xuống.” Cố Vọng ấn cô xuống, rót cho cô chung trà, ngước mắt lên: “Ngươi nói tiếp đi.”
Thế là Khanh Linh cầm chung trà, đúng lý hợp tình dựng lỗ tai lên.

Xem ra mục đích của đám người Ninh Chiêu chưa đạt được nên bây giờ vẫn chưa từ bỏ ý đồ.

“Hiện tại Lâm Ngân Chi đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn.” Nếu Cố Vọng đã đồng ý, Thành Tả cũng nói tiếp: “Cho nên bên kia sẽ ra tay từ chỗ Lâm Ngân Chi trước.”
“Tiếp theo chính là thí luyện đệ tử mỗi năm một lần ở Vân Cửu Phong, nhưng hôm nay có vẻ như Tiên Môn đã sắp xếp các đệ tử của nhiều môn phái lại với nhau, cho nên nếu Vô Trần Sơn cũng đi thì chủ tử nên cẩn thận một chút.”
Thí luyện đợt này chắc là kịch bản của Lâm Ngân Chi, không liên quan nhiều tới Cố Vọng.

Ở trong kịch bản thì lần này Cố Vọng ở Ma Giới bị thương quá nặng, lại thêm huyết mạch cực kỳ không ổn định, trở thành một nửa nhập ma, cho nên vẫn bị Vô Khuynh trưởng lão nhốt ở Vô Trần Sơn.

Một số tình tiết kịch bản này không có phần của hắn.

Nhưng Cố Vọng hiện tại vui vẻ hào hứng như vậy, lẽ nào cũng muốn tham gia lần thí luyện này?
Cố Vọng thoạt nhìn không mấy lo lắng: “Biết rồi.”
“Chủ tử.” Thanh Tả có chút do dự: “Chuyện lần này bên phía Ma chủ đã có chút nghi ngờ ta, cho nên trong thời gian ngắn có lẽ chủ tử cũng không thể…”
Hắn ta vẫn chưa nói xong nhưng mọi người đều hiểu ý hắn ta.

Trong thời gian ngắn Cố Vọng cũng không thể đặt hồn phách của mình vào cơ thể hắn ta.

Cố Vọng nghe vậy bật cười: “Sao vậy, ngươi thất vọng lắm à?”
Đầu Thanh Tả càng cúi thấp hơn: “Không hề.”
Cố Vọng ừ một tiếng: “Sau này cũng sẽ không.”
“Ngươi trở về đi.”
Lúc này Thanh Tả mới ngẩng đầu lên chuẩn bị lui ra, lúc hắn ta vừa đi tới cửa, Cố Vọng lại nhẹ nhàng lên tiếng: “Ngươi chưa uống viên thuốc kia?”
Thân thể người ở cửa đột nhiên khựng lại.

Ý cười bên miệng Cố Vọng càng sâu hơn, nhưng nhìn lại có vẻ hơi lương bạc: “Nếu đã không uống, vậy trả lại cho ta được không?”
Thanh Tả lập tức quay đầu, đột nhiên quỳ gối trên mặt đất: “Thuộc hạ trở về sẽ uống ngay.”
Cố Vọng đứng dậy khỏi giường, đi tới bên cạnh Thanh Tả đang quỳ, hơi cúi người xuống nhỏ giọng nói: “Điều ta không thích nhất chính là người không nghe lời, biết chưa?”
Thanh Tả đè giọng đáp: “Biết.”
Giọng Cố Vọng lại thấp hơn: “Cũng không hy vọng kẻ khác ngấp nghé đồ của ta.”
Thanh Tả cúi đầu, khiến cho người khác không nhìn rõ nét mặt hắn ta.

Cố Vọng hờ hững nói: “Cái mạng này của ngươi là ta cho, đương nhiên ta cũng có thể thu lại bất kỳ lúc nào.”
Thân thể Thanh Tả khẽ run lên: “Thuộc hạ đã rõ.”
Lúc này Cố Vọng mới đứng thẳng người lên: “Đi đi.”
Hắn lại bổ sung: “Sai người dọn sạch sẽ mấy thứ bên ngoài.”
Thanh Tả gật đầu, đứng dậy.

Trong khoảnh khắc ngẩng đầu lên, hắn ta im lặng nhìn Khanh Linh ngồi ở phía sau, nhưng chỉ thấy được một góc áo.

Thanh Tả nhanh chóng dời ánh mắt đi, lui ra ngoài.

Chờ sau khi Thanh Tả đi rồi, Khanh Linh mới tiến lên, không nhịn được lòng tò mò của mình hỏi một câu: “Vừa rồi các ngươi nói gì vậy?”
Cố Vọng tránh nặng tìm nhẹ đáp: “Nói một số việc thuộc về phận sự của hắn.”
Nói như không nói.

Khanh Linh cảm thấy hơi thất vọng: “Thì ra đây chính là Thanh Tả.”
Cố Vọng dựa vào khung cửa, cười như không cười đáp: “Sao? Định ôn chuyện xưa với hắn à?”
“Không phải.” Khanh Linh chỉ đang nghĩ là không biết lúc Thanh Tả tách rời khỏi hồn phách Cố Vọng sẽ là dáng vẻ gì, lúc này mới hơi hiểu ra ý nghĩa câu ‘tướng tùy tâm sinh’, nhìn như vậy có vẻ hài hòa hơn nhiều.

“Ngươi dùng độc dược gì khống chế hắn đúng không?”
Nếu không vì sao bảo người ta uống thuốc.

“Không.” Không biết Cố Vọng nghĩ tới điều gì, ý cười phai nhạt đi một chút: “Chỉ

là một chút đồ có thể khiến hắn quên đi những chuyện không nên nhớ.”
Khanh Linh khẽ gật đầu, không hỏi nữa.

Cô cảm thấy hôm nay mình hơi nhiều lời, nhưng cô lại không kiểm soát được, đành phải miễn cưỡng nhịn xuống.

Cố Vọng đứng một lúc rồi mới mở cửa phòng ra: “Đi thôi.”
Khanh Linh đứng ở cạnh cửa, hơi do dự.

Cố Vọng cố tình trêu chọc cô: “Sợ cái gì? Trong lòng sạch sẽ thì nhìn những thứ này lẽ ra cũng nên thờ ơ mới đúng.”
Ánh mắt hắn hơi dời xuống: “Hay là nói, A Linh sợ bản thân nghĩ tới gì đó?”
Khanh Linh di chuyển cơ thể, khẽ nhíu mày nhỏ giọng nói: “Đâu có liên quan gì nhau?”
Cô bất lực nói: “Ngươi đi lối này đi, ta nhảy cửa sổ.”
Cố Vọng bị phản ứng kháng cự này của cô chọc cười, đè bả vai cô lại rồi đổi hướng, lại giơ tay lên che trước mắt cô: “Đi nào, ta che cho ngươi.”
Khanh Linh vốn cũng không muốn nhảy cửa sổ vì khá phiền phức, lúc này đã bị người sau đẩy nhẹ ra cửa.

Bên ngoài yên tĩnh hơn không ít, Cố Vọng không cho cô lui lại, còn ở bên tai cô không ngừng than nhẹ: “Chậc, khó coi quá.”
Đã vậy ngươi còn nhìn làm gì?
Khanh Linh bị da mặt dày của người sau lưng làm cho khiếp sợ, nhưng bị hắn đưa đi xa như vậy, cô cũng chỉ đành nhịn xuống, chậm rãi bước về phía trước.

Cô cắn chặt răng.


Cố Vọng nhìn dáng vẻ của cô, ý cười nơi khóe miệng càng lúc càng sâu.

Có trò vui rồi đây.

Cố Vọng dùng một tay vịn bả vai cô, một tay che mắt cô lại, còn kịp thời kề vào tai cô nhỏ giọng nhắc nhở: “Cẩn thận thang lầu.”
Khanhh Linh chỉ có thể nhìn thấy một tấc vuông ở đáy mắt, cộng thêm bóng ma trước đó, lúc này Cố Vọng nói gì cô đành tin nấy.

Đi thẳng tới lầu một, cô nghe được tiếng thì thầm của những người khác, lạ lẫm nói: “Ôi chao, đây là tình thú gì vậy?”
Cố Vọng khẽ ngước mắt, không cảm xúc liếc nhìn mấy người nọ.

Lòng bàn chân mấy tên Ma Tu nói nhiều kia lập tức phát lạnh, còn chưa kịp phản ứng đã bị một người từ sau lưng kéo đi.

Cố Vọng nheo mắt, nhìn bóng lưng người nọ, xùy một tiếng.

Khanh Linh cảm thấy hơi lạ, dường như nơi này bỗng chốc không còn tiếng động nào nữa, điều này và cảnh rạo rực vừa rồi cô nhìn thấy hoàn toàn khác biệt.

Cô thử im lặng mở mắt, kéo tay Cố Vọng xuống.

Cố Vọng che mắt cô, sợ cô nhìn không thấy nên cũng không dùng sức nhiều, kéo một phát là xuống, có lẽ hắn cũng không ngờ cô sẽ sẵn lòng nhìn.

Sau đó, Khanh Linh nhìn thấy những Ma Tu trong thanh lâu vốn vô cùng sôi nổi lúc này đều ngồi ngay ngắn nghiêm chỉnh, nào có cảnh tượng kích thích như vừa nãy.

Cô ngẩng đầu, một đường vừa rồi đi qua cũng y hệt như vậy.

Cô lập tức nhớ tới câu nói kia của Cố Vọng: “Dọn dẹp sạch sẽ mấy thứ bên ngoài đi.”
Khanh Linh: “…”
Cô lại bị Cố Vọng coi như kẻ ngốc.

Khanh Linh nhìn lại Cố Vọng, hắn chỉ cười nhẹ, dường như còn cảm thấy rất thú vị: “Sao bây giờ lại dám nhìn, xem ra đáy lòng A Linh vẫn ao ước nhìn thấy nhỉ.”
Khanh Linh đánh vào mu bàn tay hắn một cái: “Ngươi thật là phiền.”
Cố Vọng úp ngược mu bàn tay của mình xuống, cười càng thêm vui vẻ.

Khanh Linh đi thẳng ra khỏi thanh lâu, sau đó lại trông thấy Thanh Tả đang đứng cách đó không xa.

Ánh mắt hai người đối diện nhau, Thanh Tả khẽ gật đầu với cô rồi quay người rời đi.

Ngay cả một tên Ma Tu cũng lễ phép hơn tên đang ở sau lưng.

Lúc này theo lý là nên rời khỏi Ma Thành, nhưng Khanh Linh vừa ngủ một giấc đậy lại vừa nổi giận, đột nhiên thấy hơi đói.

Lúc cô đang chuẩn bị đi mua chút gì đó, bỗng dưng nhìn thấy cách đó không xa có một bóng dáng quen thuộc.

Người kia đứng cũng khá xa, nhưng Khanh Linh có thể cảm giác rõ ràng hắn ta đang nhìn mình.

Có giấc mộng lúc trước, trong đầu Khanh Linh đột nhiên lóe lên gì đó.

Một tiệm đồ ngọt kỳ lạ như vậy ở trong Ma Thành, bên trong có thứ mà cô quen thuộc, còn có người không hiểu sao lại cảm thấy quen thuộc này.

Bình thường cô không hay nằm mơ, sao lại bỗng nhiên nằm mơ kiểu này?
Sô cô la…
Có lẽ nào?
Khanh Linh đột nhiên mở to hai mắt: chẳng lẽ thật sự là quan chấp sự?
Cố Vọng từ phía sau đi tới, thấy cô đột nhiên dừng bước mới hỏi: “Đang nhìn gì đấy?”
Khanh Linh hơi đăm chiêu hỏi: “Ta đã ngủ bao lâu rồi?”
Nhắc tới chuyện này Cố Vọng có chút buồn bực, hậm hực trả lời: “Một ngày một đêm.”
Khanh Linh gật đầu: “Không phải tiệm đồ ngọt kia nói sẽ cho ra mắt sô cô la gì đó sao?”
Vẻ mặt Cố Vọng hơi trầm xuống: “Cái gì?”
“Dù sao cũng sắp đi rồi.” Khanh Linh điều chỉnh cảm giác phức tạp dưới đáy lòng, đi lên phía trước: “Chúng ta lại đó xem thử một chút đi.”
Đi được hai bước, người đang ở sau lưng bỗng chắn trước mặt cô, ngăn cản đường đi của cô: “Không phải đã bảo ngươi cách xa tên kia một chút rồi sao?”
Đương nhiên nhớ rõ.

Người như Cố Vọng này có tâm lý đề phòng rất nặng, Khanh Linh sẽ không dễ dàng để lộ ra điều gì, nhưng cũng không thể bỏ qua người này được.

Ngộ nhỡ là quan chấp sự đến đây, vậy chắc hẳn không phải là việc nhỏ, cô tốt tính nói: “Ta chỉ đi mua kẹo thôi.”
“Mua xong rồi chúng ta rời đi là được mà?” Khanh Linh nói: “Với lại chưa chắc sẽ gặp hắn, mà cho dù có gặp thì ngọc giản cũng đã đưa rồi, hắn sẽ không đưa lại nữa đâu.”
Cố Vọng nhìn chằm chằm cô hồi lâu, hơn nửa ngày mới lên tiếng: “Ta đi mua cho ngươi, chờ đó đi.”
“Này.” Khanh Linh đuổi theo hắn: “Cùng nhau đi đi, ngươi đâu có biết đó là cái gì.”
Cố Vọng cười khẩy: “Bộ ta không có miệng sao?”
Khanh Linh: “Lỡ như thứ bọn họ làm ra ăn không ngon thì ta không mua đâu, lãng phí tiền lắm.”
Bước chân Cố Vọng dừng lại, quay đầu sỉ vào trán cô: “Tiểu Quỷ Chủ, ngươi đang giở trò gì với ta đúng không?”
Khanh Linh: “…”
Cô thở dài một hơi, cảm thấy có chút ngờ vực: “Chúng ta chỉ mua kẹo thôi mà, sao ngươi lại phản ứng lớn vậy?”
Ngay cả vị chưởng quầy này thật sự có vấn đề thì bọn họ mua kẹo xong đi ra cũng đâu có ảnh hưởng gì, nhưng Cố Vọng lại phản ứng rất mạnh, giống như hắn biết vị chưởng quầy này là ai vậy.

Động tác của Cố Vọng thoáng khựng lại.

Khanh Linh ngủ suốt một ngày một đêm không chút suy nghĩ, nhưng hắn vẫn luôn tỉnh táo.

Trong Ma Thành, ngoài nơi này ra đúng thực là không có chỗ nào khác để nghỉ chân, hắn còn phải đợi Thanh Tả nên cũng không tiện rời đi.

Cho nên trong một ngày một đêm này hắn hoàn toàn bị ảnh hưởng bởi những suy nghĩ linh tinh lộn xộn đó.

Chỉ cần nghĩ tới lúc đó người nọ chủ động ra tay với người của mình, hắn lại nổi lên cảm giác thù địch.

Thấy Cố Vọng không nói chuyện, nét mặt cũng rất khó coi, Khanh Linh đột nhiên hiểu rõ, không phải chỉ có mình cô bị Ma Thành này ảnh hưởng mà còn có Cố Vọng.

Chẳng qua là hắn không thể hiện ra ngoài, lúc này sợ là đã bị huyết mạch ảnh hưởng, tâm trạng không ổn định.

Cô nhẹ giọng nói: “Có phải ngươi cảm thấy khó chịu không?”
Cố Vọng cụp mắt nhìn cô, yết hầu khẽ lăn lộn, ẩn ý nói: “Ừ.”
Quả nhiên là thế.

Khanh Linh vuốt lưng hắn, lên tiếng vỗ về: “Vậy chúng ta mua xong rồi lập tức trở về nhé.”
Cố Vọng ấn vào mi tâm.

Hắn đúng thực đã quên mình chỉ xếp hạng ba mà thôi, xếp thứ nhất là ăn, mà tên chưởng quầy gì đó rõ ràng không là gì cả.

Lúc này có chuyện muốn làm nên tính khí của cô cũng dịu đi đôi phần.

Đúng là đồ gian xảo.

“Được.” Cố Vọng xoay Phật châu, chậm rãi nói: “Mua xong rồi đi.”
Khanh Linh nhẹ nhàng thở ra, hai người cùng nhau đi tới tiệm đồ ngọt.

Nhưng nằm ngoài dự đoán của cô, lần này chưởng quầy nọ lại không có trong tiệm.

Khanh Linh thản nhiên liếc mắt nhìn hai bên, quả thật không thấy người kia xuất hiện.

Nhưng rõ ràng vừa nãy hắn ta còn đứng trên đường lớn nhìn mình mà, sao bây giờ lại đột nhiên không thấy tăm hơi đâu nhỉ?
Nhưng điều làm cho người ta cảm thấy vui mừng chính là quả thực đã làm ra được sô cô la, còn là sô cô la chân chính.

Khanh Linh chỉ liếc mắt nhìn sơ đã thuận miệng nói: “Gói lại hết đi.”
Gã sai vặt ngẩng đầu lên, nhìn thấy là cô thì lập tức vui vẻ ra mặt: “Là cô nương sao, ngài chờ một lát, ta gói lại cho ngài.”
Khanh Linh đứng sang một bên chờ, chợt phát hiện có gì đó không đúng.

Trên sô cô la đó có ký hiệu, không phải ký hiệu mà là ghép vần.

QL viết in hoa.

Tim Khanh Linh lập tức như nổi trống, gả sai vặt nhanh chóng gói xong sô cô la, mỉm cười nói với Khanh Linh: “Đây là đồ ăn vừa mới làm xong, không có nhiều, cô nương tới thật đúng giờ, nếu thật sự thích thì phải thưởng thức tỉ mỉ.”
Khanh Linh nhanh nhẹn đón lấy sô cô la rồi lập tức bỏ vào nhẫn trữ vật của mình, một cái cũng không lấy ra.

Cô chớp mắt mấy cái, không hiểu sao lại hơi chột dạ: “Chúng ta đi thôi.”
Cố Vọng khẽ liếc mắt nhìn nhẫn trữ vật của cô, mỉm cười: “Không nếm thử sao?”
Khanh Linh: “Món ngon đương nhiên phải quay về rồi nếm.”
Ý cười của Cố Vọng càng đậm hơn: “Không nếm thử thì làm sao biết ăn có ngon hay không?”

Đáng giận, vậy mà hắn lại nhớ kỹ lời của cô như thế.

Khanh Linh bình tĩnh trả lời: “Ngửi được mà, đúng là mùi vị này.”
Cố Vọng gật nhẹ đầu: “Vậy thì đi thôi.”
Lần này trở về, hai người không ngồi trên Ma Điêu nữa.

Không biết Cố Vọng lấy đâu ra một thanh kiếm, ngự kiếm bay lên.

Khanh Linh đứng trước mặt hắn, có chút ngạc nhiên: “Ngươi biết ngự kiếm?”
Cố Vọng đáp một tiếng ừm, nhàn nhạt nói: “Ngay cả bản mệnh kiếm của Lâm Ngân Chi ta còn dùng được, ngự kiếm thôi mà, có gì khó đâu.”
Lúc này đã ra khỏi Ma Giới, cảm xúc của Khanh Linh cũng bình tĩnh hơn rất nhiều, nhưng cô vẫn phát hiện tâm trạng Cố Vọng không mấy tốt, bèn chủ động nói sang chuyện khác: “Cái đêm ta mới đến Hoài Thành có gặp mấy tên Quỷ Tu bị Hỏa Hồn khống chế.”
Cố Vọng nhấc mí mắt: “Ừm.”
“Lúc đó có một thanh kiếm đã cứu ta.” Khanh Linh hơi nghiêng đầu, cô nhìn không thấy biểu cảm trên mặt Cố Vọng, chỉ có thể nhìn được vạt áo đỏ rực của hắn: “Nhưng linh khí của Tống Đoan lại không phải là kiếm, người đó không phải là ngươi đó chứ?”
Khanh Linh chỉ thử suy đoán, nhưng đúng là chỉ có khả năng này.

Cô vừa mới tới thế giới này, ngoài Quỷ Tu của mình ra thì cũng không quen biết được mấy người, Quỷ Tu lại không tu kiếm.

Nếu không phải Tống Đoan, vậy thì chỉ có thể là Cố Vọng và Lâm Ngân Chi thôi đúng không?
Lâm Ngân Chi có bản mệnh kiếm của mình, cũng sẽ không tránh mặt đâu nhỉ? Với lại lúc đó cô và Lâm Ngân Chi cũng không thân lắm.

Ngoài dự liệu, Cố Vọng nhanh chóng đáp lại: “Là ta.”
Hắn lười biếng cười nói: “Sao hả? Muốn báo đáp ta à?”
Vậy mà thật sự là hắn? Nếu như cô không hỏi thì hắn sẽ không nhắc đến luôn sao?
Đáy lòng Khanh Linh có chút ngạc nhiên: “Đa tạ.”
“Không cần khách sáo.” Cố Vọng đỡ khuỷu tay cô, nhấc tay cô lên: “Nói đa tạ còn không bằng tặng chút tạ lễ?”
“Tạ lễ gì?”
Đầu ngón tay thon dài của Cố Vọng chỉ vào nhẫn trữ vật của cô: “Sô cô la của ngươi, có thể cho ta nếm thử mùi vị không?”
Khanh Linh lập tức vùng tay ra.

Vẻ mặt Cố Vọng hơi sầm xuống, chậm rãi hỏi: “Sao A Linh lại căng thẳng như vậy?”
“Cái này rất quý, ngươi không nghe thấy sao?” Khanh Linh cẩn thận bảo vệ nhẫn trữ vật của mình, không nóng không lạnh nói: “Chỉ có một ít thôi, sao có thể cho ngươi được.”
Đổi lại là tình huống bình thường, cô chắc chắn sẽ cho, nhưng bây giờ sô cô la này nói không chừng là gợi ý mà quan chấp sự cho cô, cô không thể tùy tiện lấy ra được.

“Phải không?” Tay Cố Vọng vẫn không thu lại, hắn phân tích vẻ mặt của Khanh Linh: “Thế sao Mạt Trà trước đó lại hào phóng như vậy?”
Khanh Linh nghiêng đầu, hơi không thoải mái, nhíu mày nói: “Cái đó nhiều.”
“Nếu ngươi vẫn muốn thì ta có thể cho ngươi.”
“Ta chỉ muốn sô cô la của ngươi.” Cố Vọng cười nói: “Sao hả, một miếng cũng không cho?”
Khanh Linh buồn bực, sao hắn lại cố chấp như vậy chứ?
“Không phải ngươi nói không thích đắng sao?” Cô thử thuyết phục: “Cái này còn đắng hơn cả Mạt Trà nữa.”
“A Linh, ngươi bảo vệ như thế, ngược lại càng khiến ta cảm thấy tò mò.”
Không phải Cố Vọng thật sự muốn sô cô la gì đó, nhưng phản ứng của Khanh Linh có hơi sai sai.

Rõ ràng cô nói phải nếm thử sô cô la có ngon không rồi mới mua, vậy mà lúc ấy chỉ nhìn thoáng qua đã mua rồi.

Hắn luôn để ý biểu cảm trên mặt Khanh Linh, bởi vì tên chưởng quầy này khiến cho người ta không thể không đề phòng.

Lúc Khanh Linh nhìn thấy thứ gọi là sô cô la, vẻ mặt cô cũng không phải quá phấn khởi, chỉ là kinh ngạc, thậm chí sau đó cũng không hề vui mừng, khác hoàn toàn lúc nhận được Mạt Trà.

Bây giờ nếu đã xem nó là bảo bối, vì sao lại không thấy hào hứng?
Khanh Linh chớp nhẹ mắt, nhỏ giọng nói: “Có gì đâu mà tò mò.”
Ánh mắt Cố Vọng tóm lấy từng chút biểu cảm trên mặt cô, cuối cùng vẫn không ép cô mà đột nhiên mỉm cười.

“Ta tự dưng lại thích đồ ngọt.” Đầu ngón tay hắn đặt trên cằm Khanh Linh: “Vậy ngươi có thứ gì ngọt không?”
Cái này thì nhiều.

Khanh Linh nhanh chóng trả lời: “Ta có rất nhiều, ngươi buông ta ra, ta cho ngươi.”
Cố Vọng lắc đầu: “Không.”
Hắn chậm rãi hỏi cô: “Có thứ ngọt nhất, ngươi có cho không?”
Khanh Linh: “Hả? Thứ gì?”
Đầu ngón tay đặt trên cằm cô chầm chậm dời lên, Cố Vọng ấn xuống khóe môi cô, khom người sát lại: “Ở đây, ngươi có cho không?”
Khanh Linh cảm nhận được xúc cảm trên môi, có chút sửng sốt.

Ở đây? Là ở đâu? Miệng của cô?
Cố Vọng đang nói gì vậy? Sao cô nghe không hiểu?
Ánh mắt Cố Vọng rất chân thật, chăm chú nhìn cô, tựa như đang chờ đợi một kết quả từ cô.

Khanh Linh bỗng cảm thấy hơi bất an: “Ngươi đang nói gì vậy?”
Cố Vọng nghiêng đầu: “Ngươi nói thử xem?”
Khanh Linh nổi da gà đầy mình, chỉ muốn lui về phía sau, nhưng lúc này cô đang ở trên thân kiếm, không thể làm gì khác hơn: “Chỗ này của ta đâu có ngọt.”
“Không nếm thử làm sao biết ngọt hay không.”
Ngươi đang trả thù ta đó à!
Chẳng qua chỉ là một miếng sô cô la thôi mà! Sao lại dùng lời ta nói bẻ ngược lại ta chứ.

Khanh Linh vốn cho rằng ra khỏi Ma Thành rồi cảm xúc của mình sẽ tốt hơn nhiều, nhưng lúc này bị Cố Vọng nhìn như vậy, cô đột nhiên cảm thấy hơi mất bình tĩnh.

Cô dùng tốc độ cực nhanh liếm môi: “Ta nếm qua rồi, không ngọt.”
Cố Vọng bị phản ứng này của cô làm khựng lại, sau đó gác cằm lên bả vai cô cười rộ lên: “Biết đâu khẩu vị của chúng ta không giống nhau thì sao.”
Sao lại không giống được chứ!
Khanh Linh cảm thấy hắn cười đến mức bả vai cô cũng run theo.

Cố Vọng quay đầu cô sang: “Nào, để ta nếm thử.”
Mắt thấy hắn sắp sửa chạm đến, đầu óc Khanh Linh trống rỗng, đột nhiên gỡ tay hắn ra, ngửa ra phía sau: “Không được!”
Tay Cố Vọng giữ chặt mặt cô, cũng không ngờ lúc này cô thật sự to gan như vậy.

Khanh Linh bị mất thăng bằng, lập tức từ trên thân kiếm rơi xuống.

Khanh Linh:!
Cô vốn tưởng rằng lúc này mình sẽ đi gặp quan chấp sự, nhưng eo tức thì được người ta ôm lấy.

Cố Vọng ôm chặt cô vào trong ngực, giọng nói lạnh đến phát run: “Ngươi thực sự ngay cả mạng cũng không cần nữa à?”
Khanh Linh lại lần nữa đứng vững, nhích ra sau kéo rộng khoảng cách với hắn: “Là ngươi ép ta.”
Cố Vọng rũ mắt, màu đáy mắt dần dần đậm lên, cuối cùng buông bàn tay đặt bên hông cô ra.

Khanh Linh còn chưa kịp thở phào đã nghe Cố Vọng nói: “Bỏ đi, dù sao cũng nếm thử rồi.”
Khanh Linh: “?”
Nếm thử cái gì? Sô cô la?
Cô khẽ chớp mắt, ánh mắt từ từ mờ mịt.

Cố Vọng cong môi: “Ngươi có biết hôm qua ngươi ngủ thiếp đã làm gì ta không?”
Khanh Linh ngẩn người: “Làm gì?”
Cố Vọng chỉ vào môi mình, gằn từng chữ: “Nơi này, bị ngươi chiếm đoạt.”
Khanh Linh: “?”
Cô ngẩn người: “Không thể nào.”
“Sao lại không thể nào.” Cố Vọng khẽ nhíu mày: “Không chỉ có thế, ngươi còn cắn một cái.”
Hắn nhích lại gần: “Nè, nhìn đi, không phải ở đây vẫn còn dấu vết của ngươi đó sao?”
Khanh Linh cảm thấy mình sẽ không làm ra chuyện như vậy, nhưng cô từng có tiền lệ rơi vào ảo giác.

Thế là Khanh Linh nửa tin nửa ngờ tiến tới, cẩn thận quan sát môi Cố Vọng.

Hoàn hảo không chút tổn hại, có dấu vết nào đâu chứ!
Khanh Linh đang muốn mở miệng.

Cố Vọng lại nhếch môi, đột nhiên rầu rĩ nói: “Đứng ngay ngắn lại, chúng ta sắp xuống rồi.”
Lời còn chưa nói hết, đầu kiếm đã đột ngột hướng xuống phía dưới.

Khanh Linh theo quán tính ngửa ra phía sau.

Cô đã có tính toán từ trước, nhanh chóng thả quỷ khí ra, ôm chặt lấy Cố Vọng.

Cố Vọng bị cô ôm chặt thì chúi về phía trước, ý cười ngoài miệng chưa kịp thu hồi đã chạm vào vùng mềm mại luôn mơ ước kia.

Khanh Linh đột nhiên mở to hai mắt.

Có điều Cố Vọng đã lập tức dời đi, hắn rũ mắt, khẽ chậc một tiếng: “Tiểu Quỷ Chủ, ngươi làm gì thế?”
Khanh Linh: “?”
“Chẳng lẽ còn muốn ôn lại sao?” Cố Vọng cười tủm tỉm nói: “Bây giờ đã biết rồi chứ? Trước đó ngươi đã làm gì ta vậy?”.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện