Động tác này của Cố Vọng quả thực quá tự nhiên, thậm chí Khanh Linh còn chưa kịp hoàn hồn.
Có thể do trước đó ở Ma Giới cô đã từng bấm đầu cho hắn, nên lúc này Khanh Linh cho rằng huyết mạch của hắn lại bùng nổ, thế là cô nhẹ nhàng nhấc tay xoa bóp.
Khanh Linh vẫn nhớ rõ mục đích mình tới đây lần này: “Trao đổi mà lúc nãy ngươi nói, ngươi muốn cái gì?”
Cố Vọng chậm rãi mở mắt, đối diện với tầm mắt của cô: “Mấy ngày nữa chính là thí luyện Tiên Môn.”
“A Linh đi với ta đi.”
Thí luyện?
Cố Vọng muốn đi thí luyện? Nhưng trong kịch bản chuyện này rõ ràng không có liên quan gì tới hắn.
Động tác của Khanh Linh hơi khựng lại: “Vì sao lại muốn đi thí luyện?”
“Ngươi hỏi gì vậy chứ?” Cố Vọng cười khẽ, chậm rãi nói: “Lần thí luyện này các Tiên Môn lớn đều phải đi.
Ta là đệ tử của Vô Trần Sơn, không phải cũng nên đi sao?”
Theo lý là như thế, nhưng trong kịch bản không phải nói hắn bị Vô Khuynh trưởng lão cấm túc ở Tẩy Linh Trì, không có tham gia sao?
Không đúng!
Khanh Linh vội vàng nhìn bình ngọc có chứa nước trong Tẩy Linh Trì trên cổ hắn.
Lẽ nào vì hắn ở Ma Giới không có xảy ra chuyện, bây giờ chỉ cần đeo thứ này lên là có thể đi được?
Khanh Linh đè xuống nghi ngờ trong lòng, quét mắt nhìn xung quanh, viện này không những cũ nát mà còn vắng vẻ lạ thường.
Thí luyện lần này vốn do Vân Cửu Phong làm chủ, vì vậy các đệ tử Tiên Môn thế gia khác đều tập trung ở đây.
Vân Cửu Phong là Tiên Môn đứng đầu, đương nhiên sẽ không để cho các đệ tử Tiên Môn ở một nơi như thế này.
Khanh Linh nghi ngờ cái sạp gỗ này chỉ cần chuyển động một tí là có thể bất sụp đổ bất cứ lúc nào.
Không nói đến nơi này đơn sơ, Vô Trần Sơn cũng không có khả năng để một mình Cố Vọng qua đây.
Khanh Linh hỏi: “Các đệ tử khác của Vô Trần Sơn đâu rồi?”
“Không biết nữa.” Cố Vọng không để ý, hời hợt nói: “Từ trước đến nay ta chưa từng đi chung đường với bọn họ.”
Khanh Linh ngẫm lại, từ lúc cô gặp được Cố Vọng thì xung quanh hắn hình như không có lấy một người quen.
Ngoại trừ Vô Khuynh trưởng lão ra, nhưng Vô Khuynh trưởng lão cũng chỉ gặp mặt được vài lần, mà thực ra đa phần Cố Vọng đều ở cùng với cô.
Cô bỗng nhớ tới lúc đầu mới nhận nhiệm vụ, giới thiệu về Cố Vọng trong kịch bản chính là: bị cả thế giới ruồng bỏ.
Thấy Khanh Linh thất thần, Cố Vọng cũng không để bụng, hắn nghiêng đầu nhìn ngọc giản ở sau lưng cô, lười biếng nói: “Không phải A Linh muốn biết chuyện của Lâm Ngân Chi sao?”
“Nói không chừng, lần này ở trong chỗ thí luyện có thể tìm được y.”
Ngọc giản bỗng nhiên lóe lên, đáy mắt Cố Vọng xẹt qua một tia giễu cợt, tiếp tục nói: “Còn một yêu cầu nho nhỏ nữa.”
Yêu cầu gì?
Khanh Linh cảm thấy mới lạ, đây là lần đầu tiên cô nghe được từ này từ miệng Cố Vọng.
Trước đây hắn muốn làm gì chưa bao giờ cần cô cho phép, cùng lắm là tiền trảm hậu tấu rồi đợi cô gật đầu.
Có một khoảnh khắc, Khanh Linh cảm thấy Cố Vọng của hiện tại dường như có chút thay đổi, như thể đã trở nên dễ nói chuyện.
Thái độ của cô không khỏi mềm mỏng chút ít, nghi hoặc hỏi: “Yêu cầu gì?”
Cố Vọng nhận ra biến hóa của cô, giống như phát hiện ra thứ gì đó rất thú vị.
Trong con ngươi lóe lên tia âm u, hắn khẽ gật đầu, nhưng mày lại nhíu chặt: “Mấy ngày nay huyết mạch không ổn định, ta ở Vân Cửu Phong cũng không có người quen.”
“Vừa vặn A Linh cũng ở đây, chi bằng mấy ngày này đi theo ta đi.” Hắn cụp mắt mỉm cười, ở trong hoàn cảnh rách nát này cộng thêm sắc mặt tái nhợt của hắn, không hiểu sao lại có vẻ đáng thương: “Ta không hợp với Lâm Ngân Chi, ngươi cũng biết mà, nếu không sao ta lại ở chỗ này?”
Khanh Linh sửng sốt, Cố Vọng ở chỗ này là vì Lâm Ngân Chi?
Chuyện này… sao lại thành như vậy?
Khanh Linh suy nghĩ một hồi, gật đầu: “Được.”
Khanh Linh trở lại Thanh Lan viện, vừa liếc mắt đã nhìn thấy quan chấp sự đứng ở cửa, có điều sắc mặt hắn dường như không được tốt lắm.
“Đã về rồi à?”
Khanh Linh gật đầu bước đến: “Quan chấp sự.”
Thư Nhất giương mắt cười nói: “Không sửa được sao?”
Khanh Linh được nhắc nhở mới bừng tỉnh, hơi phản ứng lại: “Thật xin lỗi, tôi chưa quen lắm.”
Thân phận của quan chấp sự đột nhiên thay đổi, cô tạm thời không sửa miệng được: “Vậy sau này tôi gọi ngài là Tiên tôn đúng không?”
Thư Nhất mỉm cười: “Nếu cô thích thì gọi ta là Thư Nhất cũng được.”
Khanh Linh lắc đầu: “Không hợp cấp bậc lễ nghĩa.”
“Ừ.” Thư Nhất thu lại nụ cười: “Hôm nay không cần gọi, mấy ngày nay cô là đồ đệ của ta, gọi ta là sư tôn được rồi.”
“Sư tôn.”
Lúc này Thư Nhất mới quay người lại: “Ta có chuẩn bị cho cô vài món, ăn chút gì đi đã.”
Khanh Linh cùng hắn đi vào, lúc này mới nhìn thấy trên chiếc bàn trong phòng có bày rất nhiều điểm tâm và bánh ngọt.
“Nguyên liệu ở chỗ này có hạn nên chỉ có thể làm được mấy thứ này, lúc ta ở tổng cục rảnh rỗi không có việc gì đã cùng đầu bếp ở nhà ăn làm.”
Thư Nhất ngồi xuống: “Nếm thử một chút chứ?”
Khanh Linh đứng yên tại chỗ nhìn một bàn thức ăn, tạm thời không biết nói gì, thật lâu sau mới lộ ra chút ý cười, cong mắt nói: “Cảm ơn.”
Mặt mày Thư Nhất hơi thả lỏng: “Ngồi xuống đi.”
Khanh Linh ngồi xuống, đặc biệt chú trọng đến mấy thứ khó ăn ở nơi này: “Quan chấp… Sư tôn, sau này ngài cũng dạy cho tôi đi.”
“Muốn học à?”
Khanh Linh gật đầu.
Giọng Thư Nhất ấm áp nói: “Sau khi trở về tổng cục có thể tìm đầu bếp để học, không lâu nữa chúng ta sẽ trở về.”
Nói cũng đúng.
Sau khi Khanh Linh ăn một miếng, đột nhiên nhớ tới gì đó, hỏi: “Tôi có thể cất những thứ này trước không?”
Thư Nhất: “Đương nhiên có thể.”
Khanh Linh lập tức bỏ hết những món còn lại vào trong nhẫn trữ vật.
Không lâu nữa cô sẽ phải trở về, những thứ này về sau đều có thể ăn.
Nhưng nếu không có gì bất ngờ thì mấy ngày tới Cố Vọng phải mang theo thứ nước ao kia, cũng đủ vất vả.
Chi bằng chừa lại cho hắn, coi như trước khi cô đi có thể vì hắn làm vài việc.
Sau khi suy nghĩ thêm một lát, Khanh Linh nói: “Hay là mấy ngày tới ngài dạy tôi một chút được không?”
Cô sẽ dạy lại cho Cố Vọng, về sau hắn cũng có thể tự làm.
Thư Nhất không nhịn được mỉm cười: “Được, nếu như cô muốn học, ta đương nhiên sẽ dạy cho cô.”
“Cám ơn.”
“Cô và ta không cần phải khách sáo.” Thư Nhất nói xong, vẻ mặt hơi lạnh đi, chỉ vào ngọc giản bên hông cô: “Đưa miếng ngọc giản đó cho ta đi.”
Khanh Linh lấy ngọc giản ra.
Lúc cô đến chỗ Cố Vọng, Thư Nhất ở lại đây đã tăng thêm một đạo pháp thuật, duy trì trạng thái đồng âm của ngọc giản, cho nên những lời cô nói ở chỗ Cố Vọng, Thư Nhất cũng có thể nghe thấy.
Thư Nhất nhớ đến những lời bản thân nghe được, hơi siết chặt ngọc giản: “Khanh Linh, có phải cô đã quá dung túng cho Cố Vọng rồi không?”
Khanh linh ngỡ ngàng: “Hả?”
Thư Nhất kiên nhẫn giải thích cho cô: “Có một số yêu cầu của hắn, nếu như cô cảm thấy quá đáng thì có thể từ chối.”
Khanh Linh ngẫm lại, hình như Cố Vọng cũng không đưa ra yêu cầu gì quá đáng với cô, nhưng nghe Thư Nhất nói như vậy, cô chỉ đành đáp: “Được.”
Thư Nhất đặt ngọc giản lên bàn: “Hắn cũng phải đi thí luyện.”
“Điều này nói rõ bởi vì nhân vật chính đã thay đổi nên cốt truyện cũng sẽ xảy ra thay đổi, mà bản thân quyển sách này đã không còn khả năng thay đổi được nữa.”
Khanh Linh cũng cho là như vậy: “Cho đến nay, hắn gần như không giống với những gì trong sách đã nói.”
“Ừ.” Dường như Thư Nhất cũng biết việc này: “Cho nên hắn đã thức tỉnh ý thức của mình rồi.”
Thư Nhất nói tiếp: “Ta bảo cô trở thành đồ đệ của ta, cũng là vì muốn để cô tham gia thí luyện lần này.”
Chỉ khi cô là người trong Tiên Môn thì mới có thể cùng nhau tiến vào thí luyện, bằng không nếu như Quỷ chủ tùy tiện tham gia, chắc chắn sẽ gây ra bạo loạn cản trở.
Khanh Linh gật đầu: “Vậy tôi cần phải làm gì?”
“Không cần làm gì cả.” Thư Nhất nói: “Cô chỉ cần đi theo ta, ta cũng sẽ tham gia.”
Sau khi nghe xong, Khanh Linh hơi nhíu mày: “Nhưng tôi đã đồng ý với Cố Vọng là sẽ cùng hắn tham gia thí luyện.”
“Ta biết.” Thư Nhất đen mặt: “Nhưng hết cách rồi, ta và cô phải đi cùng nhau, có như vậy mới không xảy ra xung đột.”
Hắn dặn dò: “Mấy ngày nay ở Vân Cửu Phong, nếu như không cần thiết thì đừng để lộ thân phận của mình.”
Khanh Linh hiểu rõ, trước khi rời đi, cô chợt nhớ tới một màn đã thấy ở ngọn núi chính: “Ngài có nhớ trong quyển sách này có một người tên là Vô Kỳ không?”
“Vô Kỳ?”
Khanh Linh nhắc nhở: “Là con trai của nữ quỷ trong tình tiết kịch bản ở Hoài Thành, tên là Vô Kỳ.”
Bởi vì Thư Nhất ở đây là để nắm bắt lỗ hổng trong kịch bản, cho nên hắn sẽ hiểu rõ cốt truyện hơn cô.
Khanh Linh cũng biết, thế nên lúc này mới hỏi ra miệng.
Trước đó Cố Vọng đã từng nhắc nhở, thật ra Khanh Linh cũng cảm thấy con người Vô Kỳ rất kỳ lạ, nhất là bản thân hắn không có linh lực nhưng vẫn muốn tham gia thí luyện.
Loại thí luyện mỗi năm một lần này, sang năm sau hắn hoàn toàn có thể tham gia.
Bây giờ nếu hắn thực sự tham gia thì sẽ giống như những gì Lâm Ngân Chi đã nói, chính là chịu chết.
“Bên trong kịch bản không nói đến.” Thư Nhất cau mày: “Có điều, Tiêu Nguyệt đúng là có một đứa con trai, thế nhưng đứa con trai ấy trong sách không hề có miêu tả.”
Khanh Linh: “Nhưng bây giờ hắn đã là đồ đệ của Cổ Vũ Yên.”
Thư Nhất nghe được điều này, thoáng sửng sốt: “Sao ta lại không biết việc này?”
Thư Nhất lập tức kiểm tra lại một lượt những phần thay đổi trong sách, nhưng lại không thể tra ra người này.
Nếu như nói Vô Kỳ là một tên vô danh tiểu tốt thì cũng tạm được, đằng này hắn lại là đồ đệ của nữ chính.
Thư Nhất hỏi: “Cho đến nay hắn đã từng làm ra việc gì chưa?”
Khanh Linh nhớ lại: “Theo tôi biết thì hình như không có, hắn vừa mới nhập môn chưa đến vài ngày.”
“Có điều vừa rồi tôi tình cờ nghe được, hắn muốn tham gia thí luyện.”
Bình thường khi xuất hiện tình huống này, hoặc người nọ thật sự chỉ là một người qua đường, không cần quá nhiều bút mực đề cập tới hắn.
”Nếu như là BUG thì chắc tổng cục sẽ phát hiện ra thôi, ta sẽ chú ý.”
Thư Nhất giương mắt: “Bên trái là gian phòng chuẩn bị cho cô, đi nghỉ ngơi đi.”
Khanh Linh gật đầu, đang định bước đi lại bị Thư Nhất gọi lại: “Linh Linh.”
Cô nghi hoặc quay đầu.
Thư Nhất mỉm cười nói: “Ngủ ngon.”
Khanh Linh lễ phép trả lời: “Ngài cũng ngủ ngon.”
Sau khi Thư Nhất