Hả? Không phải muốn tìm đường ra ngoài ư? Sao đột nhiên lại hỏi cô muốn đi đâu?
Có điều Khanh Linh vẫn chưa kịp lên tiếng đã nghe thấy Cố Vọng than nhẹ: “Trời sắp tối rồi.”
Khanh Linh nghe vậy giương mắt nhìn sang, không biết từ khi nào màn đêm đã buông xuống, nhiệt độ xung quanh cũng dần dần giảm thấp.
Hoang mạc ban đêm không giống với ban ngày, mặc dù không thấy băng tuyết nhưng lại rét lạnh lạ thường, nhất là ở bên trong thí luyện này.
Cố Vọng cong môi cười, thong thả nói: “Xem ra tạm thời không ra ngoài được.”
Giọng hắn vừa dứt, bầu trời bỗng dưng nổi lên một đợt mưa to, xối hai người ướt sũng.
Tên này là dự báo thời tiết đó à?
Cơn mưa này không giống bình thường, rơi vào người tựa như khối băng, không chỉ cóng lạnh phát rét mà thậm chí còn cảm giác hơi đau.
Cố Vọng đứng trong màn mưa không hề nhúc nhích, nhưng Khanh Linh lại không chịu được.
Bình thường cô cũng không để bản thân chịu thiệt thòi, cho nên nhanh chóng lấy một cây dù từ trong nhẫn trữ vật ra, đi tới bên cạnh Cố Vọng, hai người cùng che chung một cây dù.
Cố Vọng hơi rũ mắt, đáy mắt chứa đựng ý cười: “Cám ơn A Linh.”
Hắn cao hơn Khanh Linh cả một cái đầu, Khanh Linh giơ dù phải hơi nhón chân lên.
Nhưng Cố Vọng lại không cúi người xuống, cũng không nhận lấy dù mà chỉ nhẹ nhàng mỉm cười, giọng nói như có như không: “Quả nhiên A Linh đối xử với ta rất tốt.”
Màu mắt hắn còn đen hơn cả bóng đêm ở đây, lúc này Khanh Linh cũng không rảnh chú ý tới.
Trời mưa, có lẽ người của Ma Giới cũng đang ở trong bóng đêm này.
Trong kịch bản lần này, người của Ma Giới ra tay với Lâm Ngân Chi ở ngay trong màn mưa.
Nếu hắn đã không có chuyện gì khác, thật ra Khanh Linh càng hy vọng lúc này Cố Vọng có thể đi ra ngoài hơn, chỉ là trời đã tối, điều kiện ở đây lại quá mức khắc nghiệt.
Nếu vào ban ngày tìm được cửa ra đã khó, thì lúc này muốn tìm được lại càng khó hơn, hơn nữa còn không biết người của Ma Giới đang ở đâu, cô không thể lơ là được.
“Quá nguy hiểm.” Khanh Linh nói: “Chúng ta cần tìm chỗ trú một lúc.”
“Ừm, ta cũng nghĩ như A Linh.” Cố Vọng mỉm cười: “Có một nơi có thể đi, A Linh có muốn đi không?”
“Nơi nào?”
“Nếu hai người đó đã bị ngươi ném về ảo cảnh, vậy thì tòa cung điện ban đầu trong hoang mạc này sẽ để trống, vị trí cũng không thay đổi.”
Ban đầu hai người nọ còn có hồn lực, cho nên tòa cung điện kia mới đến đi không một dấu vết, lúc này đã trở thành một tòa thành rỗng.
Khanh Linh có thể hiểu được, nhưng nãy giờ Cố Vọng dẫn cô đi đông đi tây trong hoang mạc này, cũng không biết đã vòng đến chỗ nào rồi.
Khanh Linh có chút u oán: “Phải tìm bằng cách nào đây?”
Cố Vọng lấy một viên Phật châu ra tung lên cao rồi chụp lại, ý cười nơi khóe miệng càng sâu hơn: “Chỉ cần trong lòng có đường thì ở đâu cũng có đường.”
Nghe có vẻ tâm trạng của hắn lúc này đã thay đổi.
Cố Vọng ung dung nói: “Ta dẫn ngươi đi.”
Nói xong, Khanh Linh nhìn thấy Cố Vọng quay người, cô còn chưa kịp phản ứng đã cảm thấy bên hông siết chặt, hai chân lập tức bay lên không, là cô được hắn bế lên.
“Ngươi…”
“Giữ vững cây dù.” Cố Vọng cười nói: “Đừng để ta bị dính ướt.”
Khanh Linh: …
Cô nghiêm túc giơ dù lên che trên đỉnh đầu Cố Vọng.
Cố Vọng hài lòng: “Ngoan lắm.”
Mũi chân Cố Vọng nhấn một cái, ở nơi hai người vừa mới giẫm lên, Phật châu của hắn vòng thành một vòng tròn, những hạt cát vàng kia lập tức ngưng tụ rồi vây quanh cái vòng này.
Trận bão cát lúc trước không thể nghi ngờ là do hắn làm.
Khanh Linh và Cố Vọng cùng bị quấn chung trong vòng cát vàng này, lần này hắn giống như đã biết phương hướng, đi về một hướng xác định.
Chưa đầy một lát, cung điện vừa mới biến mất lại xuất hiện ở trước mặt hai người.
Khanh Linh ngẩng đầu nhìn Cố Vọng, cô và hắn đã đi xa như vậy, thế nhưng tên này vẫn biết đường quay về.
Đúng lúc này, một bóng người từ trong đêm tối nhanh chóng phóng tới đây.
Vậy mà lại gặp được tu sĩ khác.
Khanh Linh không khỏi nhìn sang, thấy người nọ lại là Tống Đoan.
Cô mở to mắt, trong lòng bỗng nhiên căng thẳng.
Lúc này mà gặp Tống Đoan, liệu bọn họ có khả năng sẽ tham gia vào kịch bản lần này không?
Khanh Linh bất giác giật nhẹ ống tay áo Cố Vọng.
“Hửm?” Cố Vọng dường như không nhìn thấy Tống Đoan, tốt tính hỏi: “Sao vậy?”
Khanh Linh nhìn bóng dáng Tống Đoan, nhỏ giọng hỏi: “Còn chỗ nào khác có thể trú mưa không?”
Cố Vọng rũ mắt: “Không phải ngươi và hắn là bằng hữu sao? Sao vậy, không muốn ở chung một chỗ với bằng hữu à?”
Thì ra là hắn nhìn thấy.
Khanh Linh phải nói sao đây, có lẽ đám Tống Đoan sẽ gặp phải Ma Tộc, có lẽ Cố Vọng sẽ bị liên lụy?
Nhưng Cố Vọng lại không cho cô có cơ hội nói chuyện, ôm người đi thẳng lên tường thành, cũng vừa vặn đối diện trực tiếp với Tống Đoan đang vội vã chạy đến.
Lúc này Khanh Linh mới thấy trên lưng Tống Đoan còn cõng một người, là tiểu đồ đệ của Cổ Vũ Yên.
Tống Đoan vừa liếc mắt đã nhìn thấy Cố Vọng, chịu thôi, người như Cố Vọng dù ở đâu cũng mang theo hào quang sáng chói, một thân y phục đỏ rực thì làm sao không kéo sự chú ý cho được.
“Cố huynh! Không ngờ các ngươi cũng ở đây!” Sau khi Tống Đoan cõng theo người đứng vững trên mặt đất, lập tức trưng ra một nụ cười: “Vừa rồi ta với mấy người Lâm huynh còn nhắc đến ngươi đấy, cơn mưa này tới thật kỳ lạ, không biết các ngươi như thế nào…”
Nói được một nửa, hắn mới nhìn thấy động tác của hai người.
Tống Đoan: “…”
Hắn thoáng khựng lại: “Các ngươi đây là?”
Cố Vọng liếc mắt nhìn người ở phía sau hắn.
Tống Đoan lập tức phản ứng lại: “Có phải Thư Linh cô nương cũng bị thương không?”
“Nhanh nhanh nhanh, đến đây để ta xem cho nàng!”
Khanh Linh nhìn lại mình và Cố Vọng.
Bởi vì cô đang che dù cho Cố Vọng, chỉ cần dù hơi lệch một tí là Cố Vọng sẽ lập tức nhắc nhở cô, cho nên vì để “chăm sóc” cho hắn, cả người cô đều rúc vào trong ngực Cố Vọng, khó tránh khỏi có chút thân mật.
“Ta không sao.” Cô nhỏ giọng nói với Cố Vọng: “Để ta xuống đi.”
Cố Vọng thu ánh mắt lại, đặc biệt dễ nói chuyện: “Được.”
Nhưng hắn cũng không lập tức buông Khanh Linh ra, mà vẫn bế cô qua đó, đặt cô ngồi lên một chiếc ghế trống.
Còn bản thân hắn thì tiện tay kéo một chiếc ghế dựa khác qua, ngồi xuống bên cạnh Khanh Linh, hệt như không xương lười biếng dựa vào đó đùa nghịch Phật châu của mình.
Tống Đoan cũng tìm một cái ghế đặt Vô Kỳ sau lưng xuống, vừa dò xét mạch đập của hắn vừa nói: “Cố huynh, hôm nay không ngờ bọn ta gặp phải rất nhiều chuyện, còn các ngươi thì sao? Có gặp phải nguy hiểm gì không?”
Cố Vọng buông thõng mắt, không tiếp lời.
Tống Đoan nghi ngờ nhìn sang, Khanh Linh cũng khẽ kéo y phục của hắn.
Lúc này Cố Vọng mới nhấc mí mắt lên, như vừa mới hoàn hồn lại, thản nhiên nói: “Không có.”
Tống Đoan nhẹ nhàng thở ra: “Vậy thì may quá.”
Hắn nói xong lại quay đầu nhìn ra bên ngoài, có chút bận tâm: “Nhưng đám người Lâm huynh không phải ở sau lưng bọn ta ư? Sao lúc này vẫn chưa tới nữa?”
Vừa nói xong, hai bóng dáng màu trắng lập tức bay lên tường thành.
Tống Đoan mừng rỡ: “Lâm huynh! Vũ Yên cô nương!”
Cổ Vũ Yên vừa đáp xuống đã thấy hai người ở cách đó không xa, bước chân hơi dừng lại, nhưng chung quy vẫn lo lắng cho đồ đệ của mình hơn, chỉ nhìn Khanh Linh gật nhẹ đầu rồi đi qua: “Sao rồi?”
Tống Đoan thu tay lại, an ủi nàng ta: “Không có việc gì, tiêu hao thể lực thôi.”
Hắn nhìn về phía Lâm Ngân Chi đang đứng yên không hề nhúc nhích, khuyên nhủ: “Ngược lại là Lâm huynh, ngươi mới từ nơi quỷ quái kia đi ra, nhanh nghỉ ngơi chút đi!”
Lâm Ngân Chi không đáp lời mà chỉ nhìn Khanh Linh ở đằng xa, chân mày thoáng nhíu lại.
Khanh Linh cảm thấy lạ lẫm, sao y lại nhìn mình như vậy?
Thế là cô cũng lẳng lặng nhìn sang.
Đúng lúc này, bả vai đột nhiên cảm giác trĩu nặng, Khanh Linh vừa quay đầu lại đã thấy Cố Vọng nghiêng đầu dựa vào mình, thở dài la lớn: “Đau đầu.”
Mỗi lẫn Cố Vọng la đau đầu đều là đòi cô xoa bóp.
Hắn vừa mới tách thần hồn của mình để tiến vào ảo cảnh, Khanh Linh lo hắn sẽ có di chứng, thế là cũng không suy nghĩ nhiều, lập tức đưa tay ấn nhẹ lên huyệt Thái Dương của hắn.
Nhưng cô vẫn không ngừng đề phòng Lâm Ngân Chi, bọn họ ở trong ảo cảnh đòi sống đòi chết muốn giết đối phương, thế nên Khanh Linh không yên tâm.
Khóe mắt chợt liếc thấy Lâm Ngân Chi có hành động, nhưng y chỉ im lặng đi qua chỗ Tống Đoan.
Khanh Linh có hơi nghi ngờ, lúc này vậy mà y vẫn có thể bình tĩnh hòa nhã như thế sao?
Một tòa cung điện to lớn đột nhiên trở nên yên tĩnh, bóng người ngồi ở hai bên giống như bị màn chắn vô hình tách rời.
Người không chịu nổi bầu không khí yên tĩnh này nhất chính là Tống Đoan, hắn xách ghế dời đến giữa tấm “màn chắn” này.
“Cố huynh, nếu chúng ta đã gặp nhau âu cũng là duyên phận, ngày mai cùng nhau đi nhé.”
Khanh Linh nhớ rõ lời này Tống Đoan đã từng nói ở Vân Cửu Phong, nhưng lúc ấy Cố Vọng đã từ chối thẳng, lần này chắc hẳn cũng là như thế.
Chung quy con người của Cố Vọng, chẳng mấy ai hòa hợp nổi.
“Được thôi.”
Khanh Linh: “?”
Cô không khỏi nghiêng đầu nhìn sang, con mắt vốn khép hờ của Cố Vọng không biết đã mở ra từ lúc nào, lời kia đúng là hắn nói.
Hắn muốn đi chung với Tống Đoan?
Nhưng chẳng phải Lâm Ngân Chi cũng đang ở đây sao?
Tống Đoan vốn đã chuẩn bị rất nhiều lý do thoái thác, nhưng không ngờ lần này Cố Vọng lại đồng ý nhanh như vậy, không nhịn được ngơ ngác mấy giây: “Hả?”
Cố Vọng cong môi nói: “A Linh rất lo lắng cho ngươi, ta đương nhiên cũng muốn cho nàng yên tâm một chút.”
Khanh Linh: “…”
Tống Đoan giật mình, thì ra hai người này không hề cãi nhau.
Hắn yên lặng nhìn về phía vị