Được Cố Vọng nâng trong lòng bàn tay, Khanh Linh sững sờ mất một lúc, sau đó do thoát ly thân thể quá lâu lại còn tiêu hao thể lực nghiêm trọng mà mất đi ý thức.
Lúc này mọi người đã hoàn toàn chạy thoát khỏi Ma chướng.
Một giọng nói nặng nề rơi xuống: “Ra ngoài.”
Là giọng của chưởng môn Vân Cửu Phong.
Cổ Vũ Yên thật sự cõng Vô Kỳ trên lưng bay ra ngoài trước, ngay sau đó là Tống Đoan.
Lâm Ngân Chi từ trên cao nhìn xuống Cố Vọng đang đứng nguyên tại chỗ, sắc thái trong mắt hết sức trầm trọng, giọng nói như mang theo băng lạnh: “Ngươi điên rồi.”
Cố Vọng không lên tiếng.
Lâm Ngân Chi không đi ra ngoài mà đột nhiên từ phía trên đáp xuống, ôm lấy thân thể Khanh Linh còn đang hôn mê bất tỉnh bên trong.
Có điều tay y còn chưa kịp đụng đến đã bị Cố Vọng mạnh mẽ hất ra.
Hai mắt Cố Vọng đỏ bừng khiếp người, gằn từng chữ một nói: “Đừng chạm vào nàng.”
Lâm Ngân Chi mở bàn tay ngăn cản mình ra, giọng điệu nặng nề, ánh mắt đầy vẻ áp bách: “Biết rõ nàng ấy nhất định sẽ cứu ngươi, ngươi còn cố ý làm như vậy, ngươi xứng chạm vào nàng ấy sao?”
“Đừng giảng đạo lý với ta.” Cố Vọng đặt bàn tay Khanh Linh vào lòng, cúi người bế đứng thân thể ở trên ghế lên.
Lâm Ngân Chi rút kiếm ra ngăn cản: “Ngươi buông nàng ấy ra.”
Cố Vọng đột nhiên quay người lại phất tay áo, Phật châu hất kiếm của Lâm Ngân Chi ra, nét mặt hắn vô cùng lạnh giá: “Cút!”
Lâm Ngân Chi một bước cũng không nhường: “Không được.”
“Hôm nay ngươi không thể đưa nàng ấy đi.”
Mắt thấy hai người sắp sửa đánh nhau tại đây, chưởng môn Vân Cữu Phong lại xuất hiện ở chỗ lối đi đã bị phá vỡ: “Các ngươi đang làm gì vậy! Lập tức ra ngoài đi!”
Cố Vọng ôm lấy thân thể Khanh Linh, bế cô bay ra khỏi ma chướng, theo sau là Lâm Ngân Chi.
Bên ngoài đã sớm không còn là hoang mạc của cảnh thí luyện, mà là phía trước núi Vân Cửu Phong, lúc này tất cả đệ tử Tiên môn đều đang đứng ở bên ngoài.
Cố Vọng vừa mới đứng vững, một người lập tức dừng trước mặt hắn, nét mặt Thư Nhất rất khó coi, lạnh giọng nói: “Buông nàng ấy ra.”
Cố Vọng làm như không nghe thấy, ôm người trực tiếp rời đi.
Thư Nhất lập tức tung một chưởng phong ngăn cản đường đi của hắn: “Cố Vọng, Thư Linh là đệ tử của Vân Cửu Phong chúng ta, ngươi muốn dẫn nàng đi đâu?”
Mọi người thấy trạng thái của Cố Vọng lúc này không ổn, những người biết chuyện trong cơ thể hắn có huyết mạch Ma tộc đều không nhịn được nhíu mày: “Đây không phải là đồ đệ của Thư Nhất Tiên tôn sao? Sao lại thế này?”
“Thư Linh?” Cố Vọng quay đầu lại, khẽ cười một tiếng: “Người ta đang ôm chẳng phải Thư Linh gì cả, Tiên tôn có muốn biết nàng ấy là ai không?”
Làm trò trước mặt nhiều người như vậy, lại thêm lần thí luyện này bị người của Ma Giới thừa cơ đột nhập vào, nếu để lộ ra thân phận của Khanh Linh, sợ là không thể giải thích rõ được.
Thư Nhất cau mày, nếu không phải sau khi hắn quay về đám người Lâm Ngân Chi đã bị nhốt vào trong ma chướng, hắn không vào được, hơn nữa không biết vì sao ngọc giản hắn đưa cho Khanh Linh lại không liên lạc được với cô, thì hiện giờ cũng sẽ không có kết quả này.
Cố Vọng thản nhiên nói: “Ta và nàng còn có chuyện phải tính cho rõ ràng.”
Dứt lời, Cố Vọng thực sự bỏ lại đám người trước núi, thẳng thừng rời đi.
Thư Nhất vừa định đuổi theo, đột nhiên phát hiện có một người khác đi theo, giọng nói của Lâm Ngân Chi phá không truyền đến: “Sư bá tạm thời nên lấy đại cục làm trọng, ta sẽ đưa sư muội trở về.”
Chưởng môn Vân Cửu Phong để Thư Nhất đến giám sát việc thí luyện, xảy ra chuyện lớn như vậy, thân phận Thư Nhất tôn quý, tất nhiên không thể tự ý rời đi.
Lâm Ngân Chi đi rồi, chưởng môn lập tức gọi Thư Nhất lại: “Sư huynh!”
Thư Nhất siết chặt nắm tay, bình tĩnh quay mặt lại.
Mà Lâm Ngân Chi ở bên này rất nhanh đã đuổi kịp Cố Vọng.
“Cố Vọng!”
Cố Vọng lờ đi, một thanh kiếm chặn lại đường đi của hắn, chỉ trong nháy mắt Lâm Ngân Chi đã chắn trước mặt Cố Vọng.
Y cầm kiếm giằng co với Cố Vọng: “Đưa nàng ấy cho ta.”
Cố Vọng phất tay áo đánh y lùi lại, cười giễu: “Ngươi là cái thá gì? Thực sự coi mình là Chúa cứu thế chắc?”
Lâm Ngân Chi không bị những lời càn quấy này của hắn chọc giận, y chỉ nhìn người đang ở trong lòng hắn: “Ngươi đã hại nàng ấy hai lần rồi.”
Y lớn tiếng quát: “Ngươi cho rằng ai cũng giống như ngươi sao, có nhiều mạng như vậy!”
“Lâm Ngân Chi!” Nốt chu sa giữa mi tâm của Cố Vọng đỏ đến mức tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể nổ tung, hắn bật cười thành tiếng: “Ta thành ra như vậy là do ai ban cho đây!”
“Những thứ mà ngươi gọi là quang minh chính nghĩa kia là ai cho ngươi!” Y phục đỏ của hắn tung bay, hung ác nói: “Ta khuyên ngươi nên tránh ra, nếu không ta không ngại cho ngươi trải qua ác mộng cả đời trước thời hạn đâu.”
Vẻ mặt Lâm Ngân Chi lạnh lẽo: “Ngươi đang uy hiếp ta sao?”
“Đúng.” Cố Vọng nói: “Không chỉ có uy hiếp, đây là cảnh cáo.”
“Ngươi không thay đổi được gì đâu.” Hắn rũ mắt, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của người trong ngực: “Cho nên bây giờ toàn bộ hy vọng của ngươi chỉ có thể đặt lên người nàng ấy, không phải sao?”
Nét mặt Lâm Ngân Chi khẽ thay đổi.
Sự xuất hiện của Khanh Linh khiến Cố Vọng thay đổi rất nhiều, y cũng có thể nhận ra được sự khác biệt của Cố Vọng.
Nhưng điều này còn phải căn cứ vào điều kiện tiên quyết là Cố Vọng không làm hại Khanh Linh.
Lâm Ngân Chi vẫn không tránh ra: “Ngươi một lần lại một lần lừa gạt nàng ấy, thật sự cho rằng nàng ấy sẽ không rời đi sao?”
Cố Vọng khẽ mỉm cười: “Nàng ấy sẽ.”
“Cho nên, sao ta có thể để cho nàng ấy rời đi được.”
——
Lúc Khanh Linh tỉnh lại, cô phát hiện thế giới trước mặt lại lần nữa hóa lớn, cô nhớ rõ trước khi mình ngất đi là Cố Vọng đã đeo Chuông Ngưng Hồn cho cô.
Đúng vậy, vào lúc ấy nếu không có Chuông Ngưng Hồn, sợ rằng bản thân cô sẽ phải lành ít dữ nhiều..
Khanh Linh khẽ thở dài, vừa muốn bò dậy, đột nhiên cảm giác được dưới thân không đúng lắm.
Cô quay đầu lại, chỉ thấy khuôn mặt Cố Vọng phóng to ở ngay trước mắt.
Ánh mắt hắn vẫn là màu đỏ, vẫn chưa phục hồi lại vẻ bình thường.
Thấy Khanh Linh quay đầu lại, Cố Vọng cong môi nói: “Tỉnh rồi à?”
Khanh Linh gật đầu, quan sát sắc mặt bây giờ của hắn: “Ngươi không sao chứ?”
Cố Vọng mỉm cười: “Lời này không phải nên hỏi ngươi mới đúng sao?”
Tình huống của bản thân thế nào trong lòng Khanh Linh hiểu rất rõ, cô cảm thấy mình chắc chắn có khả năng kéo Cố Vọng trở về.
Hơn nữa cô còn có nhiệm vụ kế tiếp, không thể gãy ở chỗ này.
Khanh Linh nhẹ giọng nói: “Ta không sao.”
Dứt lời, cô đột nhiên phát hiện hoàn cảnh xung quanh không đúng lắm.
Căn phòng này rất lớn, trải đầy lụa đỏ, giống như phòng cưới, nhưng lại không có cảm giác vui vẻ, trái lại khiến cho người khác rất áp lực, chính là màu đỏ thuần của máu.
Không chỉ hoàn cảnh không đúng, cô cảm thấy bản thân mình cũng không đúng, cảm giác này giống như lúc ở Ma thành, rất thả lỏng.
Cô đảo mắt nhìn xung quanh một vòng rồi hỏi: “Đây là đâu?”
Cố Vọng miễn cưỡng đáp: “Dĩ nhiên là chỗ của ta rồi.”
Chỗ của hắn ư?
Vô Trần Sơn sao?
Nhưng trong trí nhớ của Khanh Linh thì Vô Trần Sơn không có chỗ nào như vậy, hay là đang nói đến căn phòng nhỏ của hắn ở Vô Trần Sơn, bên trong có rất nhiều Càn Khôn?
Cô không nghĩ nhiều nữa mà đứng dậy muốn rời khỏi lòng bàn tay Cố Vọng.
Nhưng cô vừa mới cử động đã bị hắn ngăn động tác lại.
Khanh