Khanh Linh lập tức ngước mắt lên.
Bây giờ cô càng thêm xác định, Cố Vọng không chỉ nghe được mà còn có khả năng đã nghe được toàn bộ.
Về chuyện đối tượng nhiệm vụ biết đây là nhiệm vụ, trước đây cugx không phải không có tiền lệ.
Dưới tình huống bình thường, nếu như đối phương không ngại, như vậy nhiệm vụ vẫn sẽ tiếp tục.
Còn nếu như đối phương để ý, vậy thì người làm nhiệm vụ sẽ lập tức được truyền tống rời khỏi, phán định nhiệm vụ thất bại.
Nhưng hôm nay cũng đã đi đến bước này rồi.
“Ta…”
Khanh Linh còn chưa nói xong, Cố Vọng đã ngồi dậy, giọng điệu không nghe ra có gì khác thường, ngược lại còn giống như rất vui vẻ.
“Không sao hết.
” Hắn nói: “Ta không ngại.
”
Khanh Linh sửng sốt.
Dựa vào hiểu biết của cô về Cố Vọng thì tính cách của Cố Vọng có hơi cực đoan, vậy mà lại không ngại chuyện này ư?
Huống hồ Khanh Linh cảm thấy bây giờ mình bị vây trong tình cảnh này, nhìn thế nào cũng không giống như hắn không ngại.
Quả nhiên, một giây sau Cố Vọng nói tiếp: “Chỉ cần ngươi không đi thì ta không ngại gì cả.
”
Khanh Linh không lên tiếng, cô im lặng đối diện với Cố Vọng, điều này cũng tỏ rõ lập trường của cô.
Thật lâu sau, Khanh Linh mới nhẹ giọng nói: “Ngươi đang tức giận.
”
Giọng điệu này là khẳng định, lúc này Cố Vọng không biết có nên khen cô là ít ra cô vẫn có thể nhìn rõ tình thế hay không.
Nhưng bây giờ điều mà hắn quan tâm cũng không phải chuyện này, hắn không muốn biết Khanh Linh từ đâu tới đây, chỉ cần cô ở lại, vậy là được rồi.
Thế nhưng cô lại không.
Cố Vọng hơi cúi người, ở khoảng cách gần nhìn người trước mặt: “Ngươi cảm thấy ta không nên tức giận sao?”
Khanh Linh bình tĩnh nhìn thẳng vào hắn: “Ta đã từng hỏi ngươi.
”
“Ừm?”
“Ta đã từng hỏi ngươi, không chỉ một lần.
” Khanh Linh khẽ mím môi, vẫn nói ra sự thật: “Hỏi ngươi có muốn nhập ma không.
”
“Ta cũng đã từng nói, ta đến là để độ cho ngươi.
”
Cố Vọng nói đúng, chọn hắn làm đối tượng nhiệm vụ quả thật chưa trải qua sự đồng ý của hắn.
Cho nên mỗi lần Khanh Linh làm nhiệm vụ đều sẽ hỏi xem đối phương có đồng ý hay không.
Màu mắt Cố Vọng hơi đậm.
Cố Vọng đột nhiên nhớ tới thật lâu trước kia, quả thật Tiểu Quỷ Chủ đã từng hỏi hắn “Ngươi có muốn nhập ma không?”.
Nếu muốn thì cô sẽ lập tức rời đi.
Nếu không thì cô sẽ ở lại đây.
Lúc ấy hắn đã nói không muốn…
Nghĩ đến đây, Cố Vọng cười tự giễu.
Thật ra từ rất lâu trước đây Tiểu Quỷ Chủ đã đưa ra lập trường của mình rất rõ ràng, chỉ có hắn là người mơ màng không hiểu chuyện.
Bắt được một chút ấm áp lại không thể buông bỏ, đến cuối cùng còn tự làm khó chính mình.
Cố Vọng nhìn cô: “Đã từng hỏi ta, thế thì sao?”
Khanh Linh cụp mắt: “Xin lỗi.
”
“Nhưng ta muốn nói với ngươi.
” Cô chân thành nói: “Ngươi đối với ta không chỉ là nhiệm vụ.
”
Mi mắt Cố Vọng chợt run rẩy, hắn lập tức nâng cằm cô lên, giống như muốn bắt lấy chút gì đó có thể nắm giữ trong tay: “Ngươi nói cái gì?”
Khanh Linh giữ cổ tay hắn lại: “Ta giúp ngươi, không chỉ bởi vì nhiệm vụ, mà còn vì ngươi khác với những người khác.
”
Cố Vọng tức đến bật cười: “Còn có người khác nữa cơ à?”
Khanh Linh kéo cổ tay hắn xuống, không muốn hắn giữ cằm mình, sau đó tự nhiên nhìn vào mắt hắn, khẽ gật đầu.
Cố Vọng đè nén cảm xúc, chậm rãi hỏi: “Khác nhau thế nào?”
Có lẽ là lần đầu tiên đọc giới thiệu về hắn, lúc nhìn thấy hắn bị cả thế giới vứt bỏ, Khanh Linh đã cho rằng hắn có sự khác biệt.
Khanh Linh nhẹ giọng nói: “Bởi vì ngươi khác với những gì ta từng biết, cho nên mỗi lần ta đều phải làm quen lại với ngươi.
”
“Thật ra lúc phát hiện ngươi có sự khác biệt, ta đã có thể rời đi.
” Khanh Linh nói tiếp: “Nhưng ta không hề.
”
Đầu ngón tay Cố Vọng hơi cuộn lại: “Vì sao?”
Khanh Linh cong mắt mỉm cười: “Bởi vì ta thật lòng hy vọng ngươi có thể tốt lên.
”
Cho dù cô biết bản chất xấu xa bên trong Cố Vọng, biết sự phòng bị lẫn sát ý của hắn đối với mình, nhưng cô lại không muốn dễ dàng từ bỏ Cố Vọng, cho nên mới có thứ gọi là “điểm mấu chốt” này.
Hắn không nên cứ mãi ‘thân bất do kỷ’*.
(*Thân bất do kỷ: ở đời nhiều khi phải làm những chuyện không theo ý muốn, không điều khiển được tâm trí mà phải nghe theo sự sắp đặt và ý muốn của người khác, hoặc hoàn cảnh đẩy đưa.
)
Cho nên cô mới ích kỷ che giấu Thư Nhất sự thật rằng có lẽ Cố Vọng cũng là trọng sinh, đời trước hắn trải qua nhiều đau khổ như vậy, đời này cũng nên êm đềm một chút.
Khanh Linh cảm thấy, dù là ai cũng không đáng bị vứt bỏ.
Im lặng hồi lâu, Cố Vọng đột nhiên bật cười thành tiếng, hắn trở tay kéo Khanh Linh lại, cẩn thận siết chặt trong lòng bàn tay, cong môi nói: “Đã như vậy thì ta càng không thể thả ngươi đi được.
”
Hắn nâng bàn tay lạnh lẽo của Khanh Linh lên, nhẹ nhàng đặt bên môi hôn khẽ.
Khanh Linh muốn thu tay về, lại bị hắn tăng thêm sức lực giữ chặt.
“Đừng nhúc nhích.
” Hắn dùng môi chạm nhẹ vào đầu ngón tay cô, nói:“A Linh tốt như vậy, sao ta có thể từ bỏ được.
”
Khanh Linh không rút tay về nữa, nhưng được Cố Vọng đối xử như vậy, cô cứ cảm thấy có chỗ nào đó không được thoải mái, đành phải lên tiếng: “Ngươi hiểu lầm rồi.
”
Lực chú ý của Cố Vọng rơi vào dấu vết mà hắn để lại trên đầu ngón tay cô, thản nhiên hỏi: “Hiểu lầm cái gì?”
“Ta nói chuyện này với ngươi không vì thứ gì khác, chỉ vì để ngươi không tức giận.
” Khanh Linh nói.
“Sao ta lại giận ngươi được chứ.
” Cố Vọng cười khẽ: “Muốn giận cũng là tự giận chính mình.
”
Giận mình quá mức tự tin, cho rằng giữ cô ở lại chỉ là cao hứng trong chốc lát, cho rằng mình vẫn có thể nắm giữ trong tay.
Khanh Linh im lặng, sau vẫn chọn nói ra: “Còn điều này nữa, ta hy vọng ngươi đừng từ chối ta.
”
Động tác của Cố Vọng dừng lại, hắn nặng nề mỉm cười, đưa mắt nhìn ra xa: “Không phải ngươi vẫn luôn từ chối ta sao?”
Chuyện này đâu có giống nhau?
Hắn nói ở lại là điều kiện tiên quyết, nhưng bản thân Khanh Linh không có điều kiện tiên quyết kiểu này.
“Không phải.
” Cô thở dài, nhân lúc Cố Vọng không tiếp tục hôn tay cô nữa, Khanh Linh lập tức rút tay mình ra: “Cố Vọng, ta không thuộc về nơi này, ta rời đi là chuyện tất nhiên.
”
Cố Vọng cười lạnh một tiếng: “Chuyện tất nhiên sao?”
Nhận ra giọng điệu của hắn đột ngột thay đổi, Khanh Linh thoáng chần chừ.
Nhưng cô vẫn cảm thấy có mấy lời nên nói rõ ràng mới tốt, tốt cho cô mà cũng tốt cho Cố Vọng.
Khanh Linh cố gắng khiến ngữ điệu của mình từ tốn, dịu dàng nói: “Nếu như bây giờ ngươi từ chối ta, vậy thì nhiệm vụ thất bại ta sẽ rời đi.
”
“Nếu như ngươi không từ chối ta, như vậy nhiệm vụ thành công rồi ta cũng sẽ rời đi.
”
Lực trên cổ tay từ từ siết chặt, cảm giác đau đớn rõ ràng, Khanh Linh nghi ngờ chỉ cần Cố Vọng hơi dùng sức một tí là cổ tay cô sẽ lập tức đứt rời.
Nhưng cô chỉ dừng lại chốc lát, vẫn lựa chọn nói cho xong những lời còn lại: “Cho nên rời đi là chuyện tất nhiên.
”
Khanh Linh thấy mắt hắn đỏ lên, nói: “Vì thế ta hy vọng ngươi đừng từ chối ta, ta cũng có thể khiến cho những ngày tháng sau này của ngươi tốt hơn một chút.
”
Cố Vọng nghiêng đầu, không nói tốt cũng không nói xấu, cứ yên lặng nhìn chằm chằm vào cô như thế, như thể muốn nhìn xuyên qua cô.
Lúc này cho dù Cố Vọng không muốn thừa nhận cũng không được, cho dù hắn nhốt cô ở đây, cho dù hắn buộc cô phải đối diện với phần tâm tư này.
Hắn của hiện tại vẫn bất lực như thế.
Hắn không kiểm soát được cô.
Nhận thức này làm cho Cố Vọng