Khanh Linh hơi dừng bước, bình tĩnh nhìn thoáng qua Tẩy Linh Trì nhưng không thấy Cố Vọng đâu, lại tự hỏi Lâm Ngân Chi vì sao lại ở chỗ này.
Nhưng nếu hắn đã không có ở đây, vậy lát nữa cô lại đến.
“Chào ngươi.” Y đã mở miệng, Khanh Linh cũng theo phép tắc trả lời lại một câu, “Gặp lại sau.”
Nói xong, cô cất bước định rời đi.
Nhưng Lâm Ngân Chi lập tức cản đường cô lại, y vấn tóc bằng ngọc, khí chất lạnh lùng.
Lâm Ngân Chi đảo mắt: “Hắn ta kêu ngươi tới.”
Giọng điệu rất chắc chắn.
Một tiếng ‘hắn ta’ này, trừ Cố Vọng ra thì không còn ai khác.
Khanh Linh không trả lời ngay mà hỏi ngược lại: “Ngươi có chuyện gì sao?”
“Có.” Ánh mắt lạnh lẽo của Lâm Ngân Chi dừng lại trên người Khanh Linh, “Ngày ấy ở vách núi cấm Quỷ Giới, vì sao ngươi lại giúp hắn?”
Ấn tượng của Khanh Linh với nam chính này không tốt cũng không xấu, chỉ là lúc này cô đứng về phía Cố Vọng, nam chính và cô không có quan hệ gì, vì thế liền nói: “Cái này hình như là việc của ta.”
Cô nhìn thấy ánh mắt Lâm Ngân Chi lập tức tối sầm xuống.
Khanh Linh bỗng nhiên có hứng thú, thử sửa lại lời nói: “Ta có một vấn đề, nếu ngươi trả lời ta, ta sẽ nói cho ngươi biết vì sao phải giúp hắn.”
Lâm Ngân Chi ừm một tiếng.
Khanh Linh mím môi: “Vì sao ngươi phải động thủ với hắn?”
Cốt truyện có chút không đúng, vậy nên cô chỉ có thể tự mình tìm hiểu.
Nghe xong câu hỏi này, sắc mặt Lâm Ngân Chi có chút thay đổi, lại trầm mặc thêm vài phần.
Khanh Linh kỳ thật cũng không ôm bao hy vọng với việc có được câu trả lời, thấy vậy cũng không hề thất vọng: “Vậy ta……”
“Nếu như không loại trừ, hắn sẽ gây hoạ cho thế gian.”
Khanh Linh kinh ngạc ngẩng đầu lên.
Lâm Ngân Chi nhìn về hướng Tẩy Linh Trì, lạnh lùng nói: “Cố Vọng là con trai thiếu chủ Ma tộc, huyết mạch của hắn thuần chủng hơn so với bất cứ Ma tộc nào.”
“Huyết mạch trong cơ thể hắn lúc này, sớm đã không còn là thứ trưởng lão bọn họ có thể áp chế được.”
Một lát sau, Lâm Ngân Chi đột nhiên nói: “Là hắn muốn giết ta.”
“Ban đầu ta chỉ muốn giống như trưởng lão, độ hóa hắn, nhưng hắn luôn bài xích ta.”
Hình như có chỗ nào đó không đúng, hiện tại mới là lúc nào, sao lại không thể áp chế được?
Lâm Ngân Chi nói xong mới quay đầu hỏi: “Khanh cô nương, hiện tại có thể nói cho ta nghe vì sao phải giúp hắn không?”
Khanh Linh có phần nghi ngờ, cô không thể xác định được những lời Lâm Ngân Chi nói là thật hay giả, điều này trái ngược với những gì cô biết.
Trầm mặc một hồi, cô chọn ra một câu trả lời hợp lý: “Có một loại duyên phận được vận mệnh an bài, lôi kéo ta đi cứu hắn.”
Lâm Ngân Chi hơi nhíu mày: “Duyên phận?”
“Ừm.” Khanh Linh gật đầu, một khi đã mở miệng thì kế tiếp cũng cảm thấy dễ nói hơn, cô có chút khó xử, “Ngươi cũng biết chuyện duyên phận này rất khó nói, ta lại trùng hợp gặp được hắn rất nhiều lần.”
Sau khi Lâm Ngân Chi nghe xong, trên mặt hiện vài phần suy nghĩ sâu xa hiếm thấy.
Truyện [Cứu Vớt Phật Tu Là Một Hắc Tâm Liên] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!
Sau một lúc lâu, y liếc mắt nhìn Khanh Linh: “Ra là vậy.”
Y dừng một lát rồi chậm rãi cất tiếng: “Chỉ là, tên Cố Vọng này nguy hiểm đến cực điểm……”
Lời y còn chưa nói xong, một viên Phật châu đã bay đến.
Lâm Ngân Chi nhíu mày, lập tức linh hoạt tránh thoát.
Khanh Linh cũng trở nên cảnh giác, hai người này ấy vậy mà vẫn gặp nhau.
Cô quay đầu lại, Cố Vọng từ trong rừng đi ra.
Mới chốc lát không gặp mà mặt mày của hắn đã hiện lên nhiều oán khí, giống với lần trước ở Quỷ Giới, đáy mắt ẩn ẩn vệt đỏ, cảm xúc có vẻ bất ổn.
Mắt thấy tình hình sẽ đánh nhau giống lần trước, đầu óc Khanh Linh nhanh chóng xoay chuyển, trước một bước chặn Cố Vọng lại.
Trong nháy mắt, ánh mắt hai người còn lại đều tập trung vào cô.
Cố Vọng ung dung thu hồi Phật châu của mình, liếc mắt nhìn cô, nhàn nhạt cười nói: “Ngươi hoảng cái gì?”
Khanh Linh có chút đau lòng: “Sợ ngươi lại bị thương.”
Ngươi thật sự không thể lại tìm đường chết được.
Lúc này mới được mấy ngày, ngươi nhìn xem ngươi.
Cố Vọng dừng động tác, không nhìn cô thêm nữa, ngược lại thản nhiên đứng ở phía sau cô nhìn Lâm Ngân Chi, cười lạnh nói: “Không chờ nổi nữa rồi?”
Khanh Linh nhạy bén phát hiện cảm xúc trong mắt Lâm Ngân Chi lúc này cũng giống cô, cũng đang đau lòng.
Lâm Ngân Chi thật ra lại không động thủ: “Ngươi không biết tình huống của mình bây giờ sao?”
Cố Vọng: “Vậy thì sao?”
Môi mỏng của hắn hơi nhếch lên, châm chọc: “Chỉ là một kẻ ăn cắp, từ khi nào lại dám tới đây thuyết giáo ta?”
Lâm Ngân Chi sắc mặt vẫn không đổi, một bộ bạch y, bóng lưng thẳng tắp: “Đây là vận mệnh rồi.”
“Haha.”
Cố Vọng cười hai tiếng, đôi mắt sắc bén, gằn từng chữ một nói: “Đó là cái gì chứ?”
“Vận mệnh là thứ chưa bao giờ đáng tin.”
Khanh Linh nghe hai người này ngươi một câu ta một câu, đầu óc gần như phát ngốc, đây là đang nói cái gì với cái gì vậy?
Lâm Ngân Chi cũng không nhiều lời với hắn, y ném một thứ gì đó qua đây. Cố Vọng không tiếp, để cho đồ vật đó lăn trên mặt đất, vang lên một tiếng ‘bịch’.
Khanh Linh nhìn sang, là một chiếc hộp.
“Bên trong là Hồn Thanh Hoàn.” Giọng nói của Lâm Ngân rất lạnh lẽo, “Ta có thể không giết ngươi, ngươi tự chọn đi.”
Hồn Thanh Hoàn?
Ăn thứ này, tu sĩ sẽ bị huỷ đi tu vi, trở thành một phế nhân.
Lâm Ngân Chi sao có thể như vậy?!
Đây chính là cách hắn giúp Cố Vọng áp chế huyết mạch sao?
Cố Vọng như nghe được chuyện cười, liền bật cười thành tiếng: “Chỉ bằng ngươi sao?”
“Hồn Thanh Hoàn.” Đầu ngón tay hắn khẽ nhúc nhích, cái hộp kia liền nằm trong tay hắn, “Tìm thứ này rất lâu rồi đúng không?”
“Lãng phí cũng không ít.” Cố Vọng khịt mũi một tiếng, ánh mắt tràn đầy lạnh lẽo, “Cũng giống như vậy, nếu ngươi ăn nó, ta sẽ không động thủ với ngươi.”
Hắn tùy ý ném chiếc hộp về lại.
Hộp đập vào ngực Lâm Ngân Chi, Lâm Ngân Chi hơi nhíu mày.
Không khí sau núi bất chợt ngưng đọng.
Khanh Linh bị sát ý lạnh lẽo trên người hai người này làm hắt xì một cái.
Rõ ràng cô chính là Quỷ Tu, nhưng vẫn bị khí tức của hai người này trấn áp.
Đáng ghét!
Lâm Ngân Chi nhặt chiếc hộp lên, không hề tỏ vẻ khó chịu, chỉ thờ ơ nói: “Cố Vọng, ngươi động vào ta được sao?”
Y nói như một điều hiển nhiên.
Đây có phải khiêu khích không? Y muốn khiêu khích sao?!
Khanh Linh nheo mắt.
Khanh Linh rõ ràng cảm giác được, quả nhiên sau khi Lâm Ngân Chi nói xong những lời này, sát ý ngập trời quanh người Cố Vọng liền không thể che giấu.
Chỉ trong nháy mắt, hắn từ phía sau Khanh Linh di chuyển đến trước mặt Lâm Ngân Chi.
Lâm Ngân Chi giống như đã ứng phó ngàn vạn lần, đưa tay chặn hắn lại.
Cố Vọng trên tay vận lực, lạnh lùng nói: “Ngươi có thể thử xem.”
Khanh Linh che mặt.
Nói hay không bằng động thủ.
Khanh Linh chạy nhanh lên phía trước. Trước khi cô ra tay, Lâm Ngân Chi đảo mắt liếc cô một cái: “Khanh cô nương, ta đã nói rồi.”
Y thu hồi tầm mắt, nhìn Cố Vọng: “Hắn rất nguy hiểm.”
Cố Vọng cũng quay đầu, trong mắt lộ ra sát ý.
Khanh Linh tức khắc bị nhìn chằm chằm đến nổi cả người nổi da gà, trực giác nói cho cô, lúc này nhất định phải nói chuyện cẩn trọng.
Cô bình tĩnh nói: “Được rồi, ta biết rồi.”
“Cho nên, ngươi còn chuyện gì nữa không?”
Lâm Ngân Chi: “……”
Y nhất thời nghẹn ngào một lúc.
Khanh Linh bình tĩnh tiến tới gần, kéo quần áo Cố Vọng lại, ôn tồn khuyên bảo: “Không có việc gì thì buông tay đi, địa phận Phật môn thanh tịnh, đánh đánh giết giết thì không ra thể thống gì.”
Ánh mắt Cố Vọng mang theo vài phần dò xét.
Khanh Linh chỉ vào hộp đồ ăn: “Đồ ăn sắp nguội hết rồi.”
Cô nhìn ra Cố Vọng và Lâm Ngân Chi ít nhiều gì cũng bận tâm tới Vô Trần Sơn này, hiện tại có thể tính là giằng co, nhưng cũng không đánh túi bụi giống như lần trước.
Lâm Ngân Chi vẫn luôn muốn khiến cho Cố Vọng xúc động, dẫn đến phạm sai lầm.
Nhưng lúc này trạng thái của Cố Vọng không giống như ngày thường, cho nên mới dễ dàng bị chọc giận như vậy.
Vì thế Khanh Linh mới cố gắng dùng lời nói để đánh thức Cố Vọng, dẫn dắt hắn từng bước một.
Lâm Ngân Chi: “Sao vậy? Ngươi……”
Vừa nghe y lại muốn nói thêm, Khanh Linh lập tức nói: “Ngươi câm miệng!”
Lâm Ngân Chi: “……”
Đuôi lông mày Cố Vọng hơi vểnh lên, sau đó nhẹ cười một tiếng, buông lỏng tay ra, không biết từ đâu lấy ra một miếng khăn tay rồi lau tay mình.
“Cút đi.”
Hắn kéo dài giọng, mang theo một hàm ý không rõ ràng: “Thời gian vẫn còn nhiều.”
Lúc này, có mấy người từ nơi xa chạy đến: “Sư huynh!”
Là Cổ Vũ Yên.
Không chỉ có nàng ta mà còn thêm mấy vị trưởng lão.
Khanh Linh lặng lẽ giảm sự tồn tại của bản thân đến mức thấp nhất.
Cô nghe được Cố Vọng cực kỳ không kiên nhẫn mà chậc một tiếng.
Cổ Vũ Yên vừa đến liền sốt ruột xem xét sư huynh của mình có bị thương tích hay không: “Sư huynh, ngươi không sao chứ?”
Lâm Ngân Chi: “Không
sao.”
Y xoay người hành lễ với mấy người trưởng lão: “Vô Khuynh trưởng lão.”
Vô Khuynh trưởng lão khẽ gật đầu: “Ngân Chi, vừa rồi ngươi đã làm rất tốt.”
Lâm Ngân Chi đứng thẳng người dậy: “Là điều nên làm thôi.”
“Sư huynh, ngươi vừa đánh nhau một trận với Ma Tu xong lại chạy tới đây.” Cổ Vũ Yên nhìn thoáng qua Cố Vọng, kiêu ngạo hỏi, “Thật sự không sao chứ?”
Lâm Ngân Chi: “Ừm.”
Lúc này, Vô Khuynh trưởng lão ngược lại nhìn về phía Cố Vọng, nhíu mày: “Vọng nhi.”
Cố Vọng đè nén sát ý trên gương mặt, cúi đầu: “Sư phụ.”
Khanh Linh đúng là ngạc nhiên, nhưng thật ra đây lần đầu cô nhìn thấy dáng vẻ thuận theo như vậy của Cố Vọng.
Vô Khuynh trưởng lão chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra sự khác biệt trong hắn: “Sao lại thế này?”
Cố Vọng không đáp.
Vô Khuynh trưởng lão thở dài: “Đi theo ta.”
Ông ta quay đầu nhìn về phía những người khác: “Xin lỗi không tiếp được.”
Cố Vọng trước khi rời đi còn liếc mắt nhìn Khanh Linh một cái.
Khanh Linh chỉ chỉ hộp đồ ăn, dùng khẩu hình hỏi: “Làm sao bây giờ?”
Cố Vọng nhếch môi, không coi ai ra gì nói: “Mang về ăn đi.”
Nghe câu nói này, Vô Khuynh trưởng lão quay đầu, lúc này mới nhìn thấy Khanh Linh, người cảm giác như không hề tồn tại.
Lẽ ra một khuôn mặt như vậy thì ở đâu cũng không thể không có cảm giác tồn tại, nhưng ông ta chỉ nhìn một lát là đã thấy được nguyên nhân.
Song cũng không nói gì, chỉ xoay người bỏ đi.
Truyện [Cứu Vớt Phật Tu Là Một Hắc Tâm Liên] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!
Chờ Vô Khuynh trưởng lão mang theo Cố Vọng rời đi, Khanh Linh mới mang hộp đồ ăn chuẩn bị đi.
Dù sao cơm cũng không ăn được nữa.
Lúc này, Lâm Ngân Chi lại đem cái hộp vừa nãy tới trước mặt cô.
Khanh Linh: “?”
Đây là muốn làm gì?
Cũng muốn phế tu vi của cô đi sao?
Khanh Linh cảnh giác lui lại một bước, đưa tay về phía sau.
Lâm Ngân Chi thấy động tác của cô, cũng không bực bội: “Khanh cô nương, nếu muốn tốt cho hắn, ăn cái này mới là lựa chọn tốt nhất.”
Y lạnh lùng nói: “Nếu không, ta sẽ tự mình giết hắn.”
Khanh Linh nhìn Hồn Thanh Hoàn.
Lông mày cô nhẹ nhàng nhíu lại, không nhận lấy: “Ngươi sẽ không có cơ hội này đâu.”
Hoặc là chết, hoặc là phế.
Đối với một người tu luyện mà nói, bị phế và chết không có gì khác nhau.
Lâm Ngân Chi hơi ngước mắt lên, con ngươi đen lạnh lùng không thấy được cảm xúc.
Khanh Linh khí phách nói: “Ta sẽ không để cho hắn nhập ma.”
Nói xong, cô mang theo hộp đồ ăn xoay người rời đi, đầu cũng không quay lại.
Buổi chiều nắng to, Khanh Linh ra sau núi không bao lâu liền gặp Tống Đoan đang thảnh thơi đi dạo.
Tống Đoan nhìn thấy cô, lập tức gấp cây quạt lại, đi tới: “Ngươi không sao chứ?”
Khanh Linh: “Hả?”
Cô có thể có chuyện gì?
Tống Đoan thở phào nhẹ nhõm một hơi: “Nghe nói ma khí của Cố Vọng không trấn áp được, ta thấy đám người trưởng lão vội vàng chạy tới, sực nhớ ra rằng không phải ngươi đi đưa cơm sao?”
“Ngươi nói cái gì?” Khanh Linh hơi khựng lại, “Ma khí của hắn không trấn áp được?”
Cho nên dáng vẻ mới vừa rồi của Cố Vọng, nguyên nhân là vì huyết mạch trong cơ thể hắn ư?
Khó trách, khó trách lại dễ nóng giận như vậy.
“Đúng vậy.” Tống Đoan ngập ngừng giây lát, “Hắn có huyết mạch đặc biệt, các trưởng lão cũng sợ hắn……”
Tống Đoan còn chưa nói dứt lời, nhưng Khanh Linh đã hiểu.
Ai cũng sợ Cố Vọng nhập ma.
“Cố Vọng cũng rất kỳ quái.” Tống Đoan hồi tưởng lại những điều hôm nay cùng các tiểu hòa thượng nói chuyện phiếm lúc nhàn rỗi, “Hôm nay nghe tiểu hòa thượng Vô Trần Sơn nói, hắn trước nay đều ở một mình sau núi, không bước vào bất cứ Phật điện Vô Trần Sơn nào, sau mỗi lần các trưởng lão giúp hắn áp chế ma khí, hắn đều phải ngâm mình trong Tẩy Linh Trì mười hai canh giờ.”
Cho nên tối hôm qua hắn không phải hắn đang tắm, mà là bởi vì cần áp chế ma khí.
“Tẩy Linh Trì?”
“Tẩy Linh Trì đó, đối với ma tu mà nói thì giống hệt như địa ngục vậy.” Tống Đoan hạ giọng, “Trên người ma khí càng nặng, linh khí trong nước Tẩy Linh Trì đối với đối phương cũng càng đau đớn hơn.”
“Mỗi một lần đều là dày vò.”
Hôm qua hình như cô không thấy Cố Vọng có chỗ nào bất ổn.
Không đúng, giọng nói cô nghe được đó, hắn thật sự đã rất đau đớn.
Khanh Linh dừng bước chân.
Tống Đoan nói xong nhìn bên cạnh không có ai, liền quay đầu lại: “Làm sao vậy?”
Khanh Linh xoay người: “Ta có việc phải trở về một chuyến.”
Sau núi, thấy đôi mắt Cố Vọng đã khôi phục bình thường, Vô Khuynh trưởng lão mới đứng dậy: “Hôm nay đã gặp chuyện gì vậy?”
Cố Vọng ngâm mình ở trong nước, rũ mắt không nói.
Vô Khuynh trưởng lão hơi nhíu mày: “Vọng nhi, vi sư cũng có lúc không bảo vệ được ngươi.”
Cố Vọng sắc mặt có chút tái nhợt.
Nước trong Tẩy Linh Trì giống như vô số lưỡi dao sắc bén xuyên vào thân thể hắn, từ từ thẩm thấu, hắn chậm rãi nhắm mắt lại.
Vô Khuynh trưởng lão cũng đã quen với dáng vẻ hắn mỗi lần ở Tẩy Linh Trì đều không rên một tiếng, ông ta thở dài một tiếng rồi rời đi.
Qua sau một lúc lâu, Cố Vọng mới trợn mắt, quanh thân thể đều đau đến thấu tim.
Có đôi khi hắn thậm chí không biết, mình rốt cuộc đang kiên trì vì cái gì, một lần lại một lần.
Hắn có phải là thật sự đấu không lại?
Nhưng hắn lại không cam lòng.
Truyện [Cứu Vớt Phật Tu Là Một Hắc Tâm Liên] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!
Trong lúc suy nghĩ, hắn giống như nghe được động tĩnh gì đó, trong mắt hiện lên sát ý.
Hắn giơ tay cầm lấy phật châu đặt ở một bên, nhìn thấy một người từ trong rừng đi tới.
Khanh Linh một tay cầm dù, một tay mang theo hộp đồ ăn, bước đi cẩn thận.
Đi một mạch tới hướng hắn.
Cô một thân y phục trắng, da trắng như tuyết, nhướng đôi mắt hơi cong cong như con nai trong rừng lên.
Cuối cùng dừng lại một vị trí cách đó không xa.
Khanh Linh đặt dù sang một bên, ngồi ở trên tảng đá: “Nghe nói nước Tẩy Linh Trì rất đau.”
“Ta tới chăm sóc ngươi.”
Cố Vọng nới lỏng Phật châu cầm trong tay.
Sau một lúc lâu, hắn chậm rãi nhếch môi: “Lại đây.”