Khanh Linh đi về phía trước mấy bước, Cố Vọng vẫn một tấc không rời đi theo sát cô, cô im lặng thở dài, sau khi đi đến bên ngoài bộ phận xử phạt thì quay người nói: “Ngươi đừng đi theo ta nữa, nơi này ngươi không vào được.”
Cố Vọng ngước mắt nhìn ba chữ ‘bộ xử phạt’ bên cạnh, lười biếng đáp lại một tiếng, đúng là không nên đi theo nữa.
Khanh Linh một mình đi vào trong.
Nơi này ngoài nhân viên ra, những người khác có muốn vào cũng không được.
Khanh Linh không hề lừa hắn, cô quay đầu nhìn thoáng qua.
Cố Vọng dựa vào trụ đá bên cạnh, mặc dù không tiến lên nhưng đôi mắt sâu thẳm vẫn dõi theo cô như hình với bóng.
Khanh Linh dừng một lát rồi quay đầu đi.
Lúc này Cố Vọng mới gập ngón tay gõ nhẹ vào cây cột bên cạnh, như có điều suy nghĩ: “Bộ xử phạt?”
Hắn có chút châm biếm: “Tiểu Bịp Bợm thực hiện nhiệm vụ tốt như vậy, làm gì có chuyện xử phạt.”
Hình phạt của bộ xử phạt đều là do Chủ Thần tự đưa ra, chỉ cần tới đây trải qua một quy trình là được.
Lúc Khanh Linh đi vào, đã có người đang đợi cô.
Nhân viên phụ trách đăng ký cho cô đọc điều khoản xử phạt phía trên, ngạc nhiên nói: “Phạm vào chuyện gì? Sao lại nghiêm trọng như vậy?”
Khanh Linh nghĩ thầm: Đúng là nghiêm trọng.
Dù sao cục diện bây giờ cũng do một tay cô gây nên.
Cô nhẹ nhàng mỉm cười, không nói gì.
Nhân viên nọ thấy thế cũng không hỏi nhiều, đưa điều khoản xử phạt cho cô: “Phải giam ở Cửu Vực một tháng, trong lúc đó chép tay một trăm lần quy tắc tổng cục.”
Cửu Vực tương đương với phòng tạm giam của tổng cục, giống như lao ngục, chẳng qua bốn phía rất yên tĩnh, cũng rất trống trải.
Giam cấm túc một tháng chính là không được gặp ai, không có ai nói chuyện phiếm.
Nhưng không chỉ có thế, thời gian ở lại bên trong còn càng lúc càng dài, người bị giam ở trong đó sẽ bị ảnh hưởng bởi từ trường của không gian này, từ đó chịu ảnh hưởng bởi thứ trong lòng sợ hãi nhất.
Dưới tình huống bình thường, người ở trong đó sẽ tuần hoàn qua lại ngày tử vong, dù sao cũng không có thứ gì kinh khủng hơn cái chết.
Cho nên đây không chỉ là một kiểu hạn chế thân thể mà còn là hạn chế tâm lý.
Mặc dù trong tổng cục cũng thường xuyên có người tiếp nhận trừng phạt, nhưng cũng chỉ ở bên trong một hai ngày.
Hậu quả tạo thành thực sự rất nghiêm trọng, thời gian càng dài, rất nhiều người sẽ bị bức điên ở trong đó.
Hoặc là tạo thành bóng ma tâm lý cực kỳ nghiêm trọng.
Lúc Khanh Linh nghe được điều này, cô lập tức trố mắt, giống như mình đã làm ra một chuyện rất “đáng gờm” vậy.
Người đang ở trong hoàn cảnh này còn phải chép tay một trăm lần quy tắc tổng cục, chuyện này kể ra còn giày vò hơn nữa, vì viết không xong có khả năng còn kéo dài thời gian đến vô hạn.
Khanh Linh tiếp nhận xử phạt, trực tiếp từ bộ xử phạt truyền tống đến Cửu Vực.
Cô nhớ tới Cố Vọng còn đang ở bên ngoài, dừng một lát, vẫn nói với nhân viên bên cạnh: “Xin hỏi có thể giúp tôi chuyển lời được không?”
Nhân viên ở trong này đều rất thấu tình đạt lý, đối phương nhìn Khanh Linh nhỏ nhắn, mặt mày dịu dàng, thực sự không nghĩ ra rốt cuộc cô đã gây ra chuyện nghiêm trọng cỡ nào.
“Được.” Hắn khuyên bảo, “Hay là ngươi đi cầu xin Chủ Thần thử, ngài ấy có thể sẽ châm chước một chút.”
Khanh Linh lắc đầu.
Nếu đã làm thì phải gánh vác.
Cô viết một tờ giấy đưa cho nhân viên tốt bụng này, sau đó ôm văn kiện trong tay tiến vào phòng truyền tống.
Cố Vọng chờ ở bên ngoài một lát lâu nhưng không thấy Khanh Linh đi ra, ngược lại chờ được một tên tiểu bạch kiểm.
Người nọ đánh giá hắn một chút, dựa vào miêu tả của Khanh Linh, hỏi thử: “Ngươi là Lâm Ngân Chi đúng không?”
Cố Vọng nhấc mí mắt, không ư hử gì.
Nhìn biểu cảm ‘người sống chớ tới gần’ này của Cố Vọng, nhân viên bộ xử phạt hơi sửng sốt, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy người như vậy ở tổng cục.
Nhân viên trong tổng cục đều đã trải qua huấn luyện, nhưng người này lại rất kỳ lạ, lạ ở chỗ trên người đối phương có một luồng khí tức khó hiểu, đặc biệt có cảm giác áp bách, giống như bất kỳ lúc nào cũng có thể bộc phát ra.
Nhân viên tổng cục ho nhẹ một tiếng, nói tiếp: “Khanh Linh bảo ta mang thứ này cho ngươi.”
Cuối cùng Cố Vọng cũng có phản ứng, hắn liếc mắt nhìn vào bên trong: “Nàng ấy đâu?”
“Không phải các ngươi đi chung đường sao?” Nhân viên giật mình: “Nàng ấy đương nhiên là đi vào lĩnh phạt rồi.”
“Phạt cái gì?”
“Cái này ta không biết.” Nhân viên kia đáp: “Ta còn đang định hỏi ngươi đây, sao nàng phải bị giam một tháng nghiêm trọng như vậy?”
Màu mắt Cố Vọng hơi tối xuống: “Một tháng?”
“Đúng vậy.” Nhân viên này cũng cho rằng Cố Vọng là người của tổng cục: “Ngươi cũng biết chỗ Cửu Vực đó mà, đâu phải nơi cho người ở…”
Hắn còn chưa nói dứt lời, tờ giấy trong tay đã bị rút đi.
Cố Vọng rũ mắt nhìn lướt qua, trên đó viết: “Ngươi ráng nghỉ ngơi đi, ta phải rời đi một thời gian, gặp lại sau.”
Cố Vọng cười nhạt một tiếng, tiện tay xé tờ giấy trong tay.
Một tháng ư?
Biết rõ hắn sắp phải rời đi, còn phải ở lại nơi quái quỷ này chờ một tháng sao? Không phải cố ý trốn hắn thật đó chứ?
Hắn quay đầu lại hỏi: “Ở đâu?”
“Cái gì?”
Cố Vọng hơi mất kiên nhẫn: “Cửu Vực gì đó, ở đâu?”
Nhân viên gãi gãi đầu, phát hiện có chút không đúng.
Nhân viên tổng cục lúc huấn luyện đều đã được phổ biến chế phục xử phạt, đâu có ai lại biết Cửu Vực ở nơi nào.
Hắn nghi ngờ liếc nhìn Cố Vọng, cảm giác mạnh mẽ bất kham đó lại xuất hiện.
Cố Vọng đứng ở nơi này, dường như không hề giống với những người làm nhiệm vụ.
Cố Vọng không có nhiều kiên nhẫn, hắn đã cố gắng hết sức áp chế tính tình của mình, không ngờ Khanh Linh vẫn muốn bỏ chạy.
Thấy người trước mặt chậm chạp không nói lời nào, hắn lập tức nhấc chân xông vào, có điều còn chưa kịp hành động đã bị một giọng nói cắt ngang: “Lâm Ngân Chi!”
Cố Vọng quay đầu lại, chỉ thấy kẻ gọi là “Tiên Tôn” vẫn luôn nhìn hắn không thuận mắt kia đã đi tới, khẽ nhíu mày nói: “Ngươi làm gì ở đây?”
“Quan chấp sự, các người quen biết nhau sao?” Nhân viên nọ thở phào nói: “Vị này nhìn có chút lạ mặt, mới vừa rồi còn hỏi ta Cửu Vực ở đâu.”
Thư Nhất thoáng khựng lại: “Cửu Vực?”
Hắn nhìn về phía Lâm Ngân Chi: “Ngươi hỏi cái này làm gì? Ngày mai xử lý xong chuyện là ngươi có thể đi được rồi, trước đó không phải đã đồng ý rồi sao?”
Cố Vọng từ chối không nghe, đi thẳng vào trong, nhưng vừa mới đi tới cửa đã bị một tấm bình chướng vô hình bắn ngược trở về.
Vẻ mặt hắn nháy mắt trở nên âm trầm đáng sợ.
“Này…” Nhân viên bộ xử phạt cũng sững sờ: “Ngươi không phải là người của tổng cục đúng không?”
Cố Vọng quay đầu lại, lập tức bóp cổ Thư Nhất: “Ta hỏi ngươi, Cửu Vực ở đâu?”
Người xung quanh nhìn thấy mà biến sắc, không ngờ lại có người dám giương oai ở tổng cục.
Mà Thư Nhất cũng cảm thấy không đúng, mặc dù Lâm Ngân Chi vẫn luôn lạnh lùng nhưng chưa từng có một mặt như thế, hắn quát lớn: “Ngươi buông tay ra!”
Người trong tổng cục cũng không có bàn tay vàng như trong sách, tất cả đều giống như người bình thường.
Tuy hình thể hai người không chênh lệch lắm, nhưng Thư Nhất ở tổng cục quanh năm, sao có thể là đối thủ của Cố Vọng lăn lộn bên trong núi thây biển máu được chứ, hắn bị bóp đến mức mặt mày tái xanh.
Người xung quanh lập tức tiến lên muốn ngăn cản Cố Vọng, lại không ngờ dù có mấy người cũng không ngăn nổi hắn.
Lúc này không biết ai hô lên một tiếng Chủ Thần.
Cố Vọng bị một luồng sức mạng hất ra, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Chủ Thần đi tới, sau đó ông ta cười tủm tỉm nói: “Đi theo ta.”
Cố Vọng thu tay lại, nhếch môi: “Là ngươi.”
“Là ta.” Chủ Thần ra hiệu cho người xung quanh tản đi, đi đến trước mặt hắn: “Ngươi muốn gặp nàng ấy đúng không?”
Cố Vọng không hề bất ngờ vì bị nhìn thấu, dù sao hắn cũng không muốn che giấu nữa.
Huống chi hắn cũng đã làm tốt chuẩn bị, nếu thật sự muốn dẫn Khanh Linh đi thì hắn nhất định sẽ phải chống lại kẻ gọi là Chủ Thần này.
Hắn ngước mắt lên, cười như không cười nói: “Không chỉ muốn gặp nàng ấy.”
Đơn giản mấy chữ, hai người đều nghe hiểu.
Đây là tuyên chiến, cũng là im lặng đọ sức.
Chủ Thần âm thầm líu lưỡi, không hổ là nhân vật chính, cho dù là tình cảnh thế này mà Cố Vọng vẫn dám ở trên địa bàn của ông ta khiêu chiến.
Có điều trên mặt ông ta cũng không thể hiện ra, chỉ cười nói: “Ta biết, đi theo ta.”
Thư Nhất cảm thấy không đúng, Lâm Ngân Chi và Khanh Linh thân thiết từ khi nào vậy.
Hắn đang muốn mở miệng, Chủ Thần đã nhìn sang đây: “Ngươi đi lĩnh phạt đi.”
Thư Nhất đành phải dừng bước.
Chủ Thần dẫn Cố Vọng quay về Điện Chủ Thần, cũng tốt bụng sai người máy đưa cho hắn một cái ghế: “Ngồi đi.”
Cố Vọng không có ngồi mà mở miệng nói thẳng: “Ngươi phạt nàng ấy đúng không?”
Chủ Thần quay người lại, gật đầu nói: “Đã làm sai chuyện đương nhiên phải phạt.”
Giọng điệu Cố Vọng có ý chế giễu: “Vì sao, chẳng lẽ ngươi cảm thấy nhiệm vụ nàng làm vẫn chưa tốt sao?”
Làm rất tốt là đằng khác, nói đi là đi, không hề lưu tình chút nào.
“Ngươi nói chuyện với ta phải chú ý hạ giọng.” Chủ Thần nói, “Nơi này là địa bàn của ta.”
Cố Vọng cười nhạt một tiếng, không thèm để ý nói: “Thì đã sao? Trông chờ ta cũng nghe lời giống như nàng ấy?”
Chủ Thần nhìn hắn cả buổi, chợt bật cười: “Ngươi luôn tự tin thế này sao?”
“Tự tin?” Cố Vọng không cho là đúng: “Có lẽ là vậy.”
Không phải tự tin, hắn chỉ là không muốn để mình rơi vào thế yếu.
Có điều Cố Vọng không có nhiều kiên nhẫn cùng người khác hàn huyên tâm sự,