Khanh Linh cảm thấy Cố Vọng rất mâu thuẫn, trong một số vấn đề nhỏ nhặt đôi lúc hắn lại tính toán chi li, đôi lúc lại lộ ra hứng thú kỳ lạ khiến người khác không thể hiểu nổi.
Ví dụ như bây giờ, tiếng cười trầm thấp của hắn lọt vào tai là không hề che giấu vui vẻ, cố ý trả lời hai người kia cũng là chút hứng thú kỳ lạ của hắn.
Đối diện với ý cười dưới đáy mắt hắn, Khanh Linh luôn có một loại ảo giác, hắn rất thích cái cảm giác tình yêu của hắn được toàn thế giới biết đến, không hề che giấu, cũng không thèm che giấu.
Cũng đúng, Khanh Linh chưa từng thấy Cố Vọng che giấu điều gì, làm chuyện gì cũng đường hoàng thẳng thắn, bao gồm cả lúc hắn muốn làm chuyện xấu gì đó.
Nhưng cô cũng thích điểm này, chẳng hạn như cô thích cảm giác được yêu cuồng nhiệt này.
Nghĩ như vậy, Khanh Linh cong khóe mắt, nhẹ giọng hỏi: “Không biết, sâu đậm cỡ nào?”
Tiểu Quỷ Chủ cười lên thật sự có thể làm say đắm lòng người, trong mắt đều là ánh sáng nhỏ vụn, Cố Vọng thích đến độ không chịu được.
“Không có giới hạn.” Cố Vọng: “Nhưng thứ nàng có thể cảm nhận được lại không đến một phần mười.”
Khanh Linh sửng sốt.
Nhưng Cố Vọng đã đứng thẳng người dậy, nhẹ nhàng dắt cánh tay cô: “Đi thôi.”
“Cảm nhận chưa đến một phần mười mà ta đã muốn chết vì độ chua rồi.” Tiểu Kim Uyên không nhịn được lải nhải, nó hất tay Khanh Linh ra, tự mình đi lên phía trước: “Các ngươi có thể quan tâm tới cảm nhận của ta được không?”
Khanh Linh bật cười đi theo sau: “Xin lỗi mà.”
“Đừng có xin lỗi nữa.” Tiểu Kim Uyên hừ nhẹ: “Dù sao mấy ngày này ta cũng không muốn ở chung với các ngươi.”
Cố Vọng nghe nói như thế, hắn dừng bước chân, quay đầu lộ ra vẻ ngạc nhiên: “Thì ra ngươi đang ở đây sao?”
Tiểu Kim Uyên tức đến đỏ mặt.
“Cố Vọng, ngươi có ý gì?”
“Không có ý gì cả.” Cố Vọng lấy một viên Phật châu ra, ném vào trong ngực nó, nhàn nhạt liếc nhìn nó: “Quá lùn, không có cảm giác tồn tại.”
Tiểu Kim Uyên bắt được Phật châu, dưới cơn nóng giận lập tức muốn biến về nguyên hình, đo với cái kẻ “không biết trời cao đất rộng” này xem ai cao hơn.
Khanh Linh đưa tay đè nó lại: “Được rồi được rồi, đừng giận nữa.”
Miệng của Cố Vọng, nếu thật sự muốn đối nghịch với hắn thì sẽ không được lợi lộc gì, Tiểu Kim Uyên là nhớ ăn không nhớ đánh, cũng không biết đã chịu bao nhiêu thiệt thòi từ chỗ Cố Vọng rồi.
Cô hỏi: “Ngươi muốn đi đâu?”
Tiểu Kim Uyên: “Nam Sở Môn là thế gia y tu, tiết Du Niên đương nhiên sẽ có rất nhiều linh thảo linh dược, hôm qua Tống Đoan nói có thể dẫn ta đi xem thử.”
Trước đó ở Hoài Thành Tống Đoan đã đón Tiểu Kim Uyên đi một lần, so với Cố Vọng, người ta toàn xem Tiểu Kim Uyên như Thần Mộc mà cúng bái.
Nếu Tiểu Kim Uyên đã muốn đi chơi cùng Tống Đoan, vậy cũng tốt.
Khanh Linh đưa mắt nhìn Cố Vọng, dường như hắn không hề cảm thấy hứng thú với việc Tiểu Kim Uyên muốn đi đâu, lại ngay lập tức ném cho Tiểu Kim Uyên một viên Phật châu.
Viên Phật châu này có thể tìm được vị trí của đối phương bất kỳ lúc nào, thậm chí còn có thể nghe lén đối thoại của người khác, đây là điểm là cô đã sa lầy trước đó.
Kể từ khi cô bị Cố Vọng giam lỏng rồi ném lại Phật châu ở Ma Thành, trên người cô đã không còn Phật châu mà Cố Vọng để lại nữa, sau khi trở về Cố Vọng cũng không nhắc tới chuyện này.
Chẳng lẽ bây giờ hắn không sợ mình lại biến mất để hắn không tìm được nữa sao?
Lúc này, Cố Vọng còn cười như không cười véo nhẹ mặt Tiểu Kim Uyên: “Cất kỹ, làm mất là sẽ bẻ gãy toàn bộ chạc cây của ngươi.”
Mặt Tiểu Kim Uyên đã bị hắn bóp đến biến dạng, nó la oai oái đẩy tay Cố Vọng ra: “Ai mà thèm hạt châu nát của ngươi chứ.”
Tuy là nói như vậy, nhưng nó vẫn cất kỹ Phật châu, sau đó chắp tay ra sau lưng làm dáng ông cụ non đi phía trước.
Khanh Linh chậm rãi đi tới, quay đầu liếc nhìn Cố Vọng giống như đang đi dạo: “Sao bây giờ không đưa Phật châu cho ta nữa?”
Cô có tính có vấn đề sẽ hỏi rõ, buồn bực để trong lòng có suy nghĩ nửa ngày cũng không ra, chi bằng hỏi thẳng chủ nhân của vấn đề này, để mình giảm bớt suy nghĩ lung tung.
Cố Vọng nhếch môi: “Muốn à?”
Thật ra nói là muốn cũng không đúng, nhưng Cố Vọng đã từng nói, hắn chưa từng để Phật Châu lại cho ai, cho nên điều này đối với Khanh Linh có ý nghĩa rất đặc biệt.
Khanh Linh: “Không phải chàng đã nói là ngoài ta ra thì không đưa Phật châu cho ai khác nữa sao?”
Cố Vọng có chút ngẩn người, sau đó bật cười thành tiếng, hắn nghiêng đầu nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Khanh Linh, không nhịn được xoa nhẹ đầu cô: “Bây giờ A Linh là đang ghen với Tiểu Đầu Gỗ kia sao?”
Thì ra cái này gọi là ghen ư?
Khanh Linh mím môi, úp úp mở mở đáp: “Có lẽ là vậy.”
“Không cần Phật châu.” Cố Vọng thu lại ý cười, vuốt ve mái tóc của cô: “Nàng đi đâu ta sẽ đi đó, sẽ không để nàng rời đi nữa.”
Khanh Linh ngớ ra.
Cố Vọng lại thấp giọng nói: “A Linh, ta đồng ý ra ngoài với nàng, không phải vì thật sự muốn nhìn ngắm thế giới này.”
“Mà là cùng nàng đi nhìn ngắm.”
“Chuyện nàng muốn làm, ta đều sẽ đáp ứng.”
Khanh Linh quay đầu sang chỗ khác né tránh ánh mắt của hắn, trái tim trong lồng ngực nhảy lên thình thịch, giống như không hề có trật tự, khiến cô cảm giác cực kỳ mới lạ.
Cố Vọng nâng một tay cô lên, chỉ về phía nhẫn trữ vật trên đầu ngón tay cô, cười nói: “Có điều, viên Phật châu bị nàng bỏ lại lúc trước vốn là của nàng, đã sớm vật về nguyên chủ.”
Khanh Linh mở to hai mắt, nhìn thấy viên Phật châu kia ở một góc khuất trong nhẫn trữ vật, cũng không biết đã được bỏ vào từ lúc nào, yên lặng nằm ở đó, bởi vì Cố Vọng vẫn luôn ở cùng cô nên cô không hề phát hiện ra.
Cô hỏi: “Từ khi nào?”
Cố Vọng: “Cái hôm nàng trở về.”
Chắc chắn là sau khi cô ngủ say người này đã bỏ vào.
Cố Vọng chỉ hận không thể lại giam lỏng cô, nhưng cuối cùng vẫn từ bỏ.
Hắn lại mang viên Phật châu bị cô để lại Ma Thành thả vào Quỷ nô, hắn sẽ không cho phép cô lại rời đi thêm một lần nữa.
Thật lâu sau, nhịp tim của Khanh Linh vẫn không có dấu hiệu bình tĩnh trở lại, cô mỉm cười: “Cố Vọng, hình như hôm nay ta lại thích chàng hơn hôm qua một chút.”
“Không đủ.” Cố Vọng chậm rãi nói: “Vẫn chưa đủ.”
Hắn nhấn mạnh từng chữ: “A Linh, ta muốn nàng yêu ta, không phải ta thì không được.”
Không phải hắn thì không được...
Khanh Linh hơi xuất thần, cô có thể thiếu đi Cố Vọng được không?
Lúc đưa Tiểu Kim Uyên đến chỗ Tống Đoan, Tống Đang đang nghiêm chỉnh tiếp kiến khách từ Tiên môn khác tới, Khanh Linh vô tình quấy rầy, đang chuẩn bị rời đi thì bất chợt gặp một bóng người quen thuộc.
Ngay cả tư thái nhàn tản vốn có của Cố Vọng cũng thay đổi.
Là Thư Nhất.
Khanh Linh âm thầm giật mình, nhất thời quên mất phải rời đi.
Lúc này, Cố Vọng nhẹ nhàng quay bả vai cô sang hướng khác, dùng thái độ cứng rắn ôm trọn nửa người cô vào lòng.
Khanh Linh không hề phản kháng, một là không có suy nghĩ này, hai là bây giờ cô cũng không ngờ Thư Nhất lại xuất hiện ở đây.
Theo lý thì sau khi nhiệm vụ của Thư Nhất kết thúc sẽ không xuất hiện ở đây nữa, và thân phận tương ứng của hắn sẽ từ từ biến mất trước mặt mọi người theo cách