Vương gia thật không hổ là Vương gia, thật thật giả giả, thực hư khó dò.
Muốn nói Vương gia có dã tâm soán vị, nhưng Vương gia cẩn thận phụ tá tiểu hoàng đế, lao tâm lao lực, chuyện về tiểu hoàng đế đều tự mình làm, bảo vệ như tròng mắt, còn đem ám vệ đặt ở bên cạnh tiểu hoàng đế cố ý bảo hộ an toàn cho hắn.
Có thể nói là trung thành và tận tâm, nhưng Vương gia lại làm một số việc đúng là đang đối nghịch với tiểu hoàng đế, càng đừng nói Vương gia còn nhiều lần mạo phạm long uy của Hoàng Thượng, tác oai tác quái trên đầu tiểu hoàng đế, đổi lại trên người quân vương và thần tử khác, nhất định là chuyện chém đầu.
Mắt thấy tiểu hoàng đế lớn lên từng ngày, cánh chim dần phong phú, sắp thân chính, Vương gia chẳng những không nghĩ đến chuyện bảo vệ thân phận bảo vệ tính mạng, ngược lại vui vẻ không biết mệt mỏi đi trêu chọc Hoàng Thượng, làm cho người đi theo Vương gia như hắn rất lo lắng mạng nhỏ của hắn á.
"Tử Mặc à, ngươi nói vì sao tiểu hoàng đế lại hỏi ta có thích nữ tử hay không? Bổn vương cùng hắn tắm chung ngủ chung, hắn biết rõ ta là đại nam nhân không phải nữ nhân, nhất định phải thích nữ nhân mới đúng."
"Vương gia nhiều năm độc thân như vậy, không lập phi, không nạp thiếp, cũng không gần sắc đẹp, bị người ta suy đoán thích nam nhân cũng không kỳ quái."
Tễ Nguyệt giống như bị kinh hãi thiếu chút nữa từ trên tảng đá ngã xuống nước, trái tim kịch liệt nhảy dựng lên, kinh hãi thất sắc nói: "Nhảm nhí! Làm thế nào một nam nhân có thể thích một nam nhân?"
Vu Tử Mặc vuốt ve ngực, oán giận nói: "Vương gia phản ứng lớn như vậy làm gì, dọa ta giật nảy mình."
Sắc mặt Tễ Nguyệt cổ quái nhìn động tác của Vu Tử Mặc còn có ngữ khí kia, nhịn xuống khát vọng muốn lui về phía sau một bước cẩn thận nói: "Ngươi sẽ không thích bổn vương chứ?"
Vu Tử Mặc nghẹn một hơi, "Vương gia, ta đã có thê thiếp." Hắn càng lo lắng cho sự trong sạch của mình có được hay không.
Tễ Nguyệt liền yên tâm, không để ý tới Vu Tử Mặc nữa, một lần nữa lâm vào sầu tư.
Tiểu hoàng đế không cho y ngủ trong tẩm cung, y ủy khuất ngủ ở thiên điện, nếu không phải mùa săn bắn sắp bắt đầu, y phải vội vàng kiểm tra các vấn đề an toàn của khu săn bắn trên núi, khẳng định sẽ mạnh mẽ xông vào tẩm cung hoàng đế, chiếm long sàng.
Bằng không y săn thêm con mồi quý hiếm cho tiểu hoàng đế, nói không chừng tiểu hoàng đế cao hứng sẽ chủ động để cho y ngủ trên long sàng.
Thiên tử xuất hành là chuyện lớn, Tễ Nguyệt phụ trách những việc này, nhiều lần xác nhận, tự mình kiểm tra, bảo đảm không có bất kỳ chỗ sơ sẩy nào, bảo đảm an toàn cho tiểu hoàng đế.
Vốn là quân thần đồng nhạc, Lâm Uyên cũng thay long bào cùng kim quan, mặc vào kính trang tiện cưỡi ngựa bắn cung, thiếu niên phấn chấn oai hùng, tiên y nộ mã, khí phách hăng hái, thật là một thiếu niên lang tuấn tú.
Tễ Nguyệt nhìn chằm chằm không chớp mắt, nhi tử tiện nghi của y khi còn bé liền thập phần đáng yêu, sau khi lớn lên càng tuấn mỹ phi phàm, bỗng nhiên đối diện với ánh mắt Lâm Uyên, Tễ Nguyệt không khỏi khẩn trương, có chút ngượng ngùng chuyển tầm mắt.
Khẳng định là bởi vì nhìn trộm bị bắt được, y chột dạ cho nên tim đập mới không bình thường như vậy.
Bất quá nghĩ lại, y cũng không phải nhìn trộm, mà là quang minh chính đại nhìn, nhi tử tiện nghi của y, y muốn nhìn thế nào liền nhìn thế đó.
Lâm Uyên cảm nhận được tầm mắt nóng rực bên cạnh, vừa quay đầu lại liền đối diện với tầm mắt của Tễ Nguyệt, chỉ thấy Tễ Nguyệt giống như thiếu nữ hoài xuân nhìn trộm người trong lòng bị phát hiện, ngượng ngùng khẩn trương cúi đầu tránh tầm mắt, giây lát lại có ánh mắt càng thêm sáng quắc nhìn chằm chằm hắn, vốn định cười với Tễ Nguyệt một chút, bất quá nghĩ đến Tễ Nguyệt làm chuyện ngu xuẩn, liền hừ lạnh một tiếng.
Sau khi hạ chỉ, các vị thần tử cùng rất nhiều đại gia công tử đều cưỡi ngựa vào trong núi, bên cạnh Lâm Uyên tự nhiên đi theo rất nhiều hộ vệ, tùy ý chơi đùa là được, con mồi tự nhiên có thị vệ giúp hắn săn bắn.
Tễ Nguyệt vốn định canh giữ bên cạnh Lâm Uyên, nhưng nghĩ đến tiểu hoàng đế còn đang tức giận