Khi Lâm Uyên đóng cửa quay trở lại, Tễ Nguyệt hỏi: "Bên ngoài có người a?"
"Không có, Tễ Nguyệt, khoảng thời gian này ngươi phải thường xuyên ở cùng ta, không cho phép chạy loạn."
Tễ Nguyệt nhìn thoáng qua Lâm Uyên, sau đó cúi đầu, khóe miệng không tự chủ cười toe toét, "Vâng."
Ngày thứ hai, Lâm Uyên vốn cho rằng bầu không khí giữa mấy người sẽ cứng ngắt, nhưng không ngờ Ngụy Lăng Phong nói cười vui vẻ, một bộ không có đem tranh chấp ngày hôm qua để ở trong lòng, đều này càng làm Lâm Uyên thêm cảnh giác.
Hắn không cho rằng Ngụy Lăng Phong làm một hoàng tử cao cao tại thượng, sẽ bao dung độ lượng tha thứ cho người khác.
"Ngụy công tử, bên ngoài kỳ nhân dị sĩ đều có cả khối người, Tễ Nguyệt tuy có ngộ tính, tuổi tác lại nhỏ, không có kinh nghiệm.
Không tránh khỏi sẽ làm bệnh tình của lệnh đệ tệ hơn, không bằng chúng ta xuống núi hỏi thăm tìm danh y khác."
"Tiểu Dược thân thể suy yếu, chịu không được giày vò.
Hơn nữa, đệ tử đắc ý của Y Thánh, so với những hạng người mua danh chuộc tiếng ngoài kia, ta tín nhiệm y thuật của tiểu sư đệ hơn.
Cố gắng những ngày qua của y chúng ta đều nhìn ở trong mắt."
Trong mắt Lâm Uyên lóe lên một tia lạnh lẽo, không nói gì nữa.
Tễ Nguyệt cũng không có cách nào có thể cứu vãn bệnh tình của Ngụy Lăng Dược, chỉ có thể treo mệnh của y.
Lâm Uyên nhìn tín hiệu dưới núi, theo quy củ của Thánh Sơn, người đến khám bệnh sẽ để lại ám hiệu dưới chân núi, bọn họ nhìn thấy sẽ hạ núi chẩn trị, nếu cần sẽ đưa lên núi chữa trị lâu dài.
Lâm Uyên không yên lòng để một mình Tễ Nguyệt ở trên núi cùng ba người kia.
Nhất là động tĩnh ngoài cửa đêm hôm đó càng khiến hắn bận tâm.
"Tễ Nguyệt, đi cùng với ta xuống chân núi nhìn xem."
"Lâm Huynh, độc của Tiểu Dược lại tái phát, mời tiểu thần y mau đi xem Tiểu Dược một chút."
Ngụy Lăng Dược nơi này trong thời gian ngắn không đi được, mà dưới núi lại là tín hiệu khẩn cấp, Tễ Nguyệt mờ mịt luống cuống nhìn Lâm Uyên, hiển nhiên không hiểu những lo lắng của Lâm Uyên.
Biểu hiện của ba người Ngụy Lăng Phong không có gì kỳ lạ, nhưng trong lòng Lâm Uyên luôn có cảm giác bất an.
"Sư huynh, dưới núi có người cầu y." Sư phụ bọn họ dạy bảo, không thể thấy chết không cứu, nếu không sẽ phạm phải sai lầm lớn.
"Tễ Nguyệt, bảo vệ tốt mình, chớ tin bất luận kẻ nào.
Còn có, máu của ngươi không thể dùng."
Tễ Nguyệt sững sờ, sau đó mắt liền cong lên, bên trong giống như rải đầy sao trời, "Sư huynh, ngươi yên tâm.
Mặc dù ta không có võ công, nhưng ngươi đừng quên, ta dùng độc quỷ quyệt, ngay cả ngươi cũng không thành công tránh được."
Lâm Uyên sờ sờ mái tóc mềm mại của Tễ Nguyệt, "Ngoan, ta đi nhanh về nhanh."
Lâm Uyên dùng khinh công nhanh chóng hướng chân núi đi đến, vừa đến thôn nhỏ, liền thấy một nam tử bị nội thương cùng ngoại thương nghiêm trọng, Lâm Uyên đơn giản xử lý ngoại thương, hắn không thể ở dưới núi quá lâu, liền mang theo bệnh nhân và một người đi cùng lên núi.
Vừa đi vừa về mất hơn phân nửa ngày, Lâm Uyên vừa lên núi trước hết nhìn Tễ Nguyệt, Tễ Nguyệt nhìn ánh mắt của hắn có chút trốn tránh, Lâm Uyên nhìn Tễ Nguyệt từ trên xuống dưới, "Làm sao rồi?"
"Không có việc gì, sư huynh, người ngươi mang tới kia thế nào rồi?"
"Ngoại thương đã xử lý, nội thương chỉ có thể chậm rãi điều trị."
Lâm Uyên đang nói chuyện bỗng nhiên xích lại gần Tễ Nguyệt, mặt Tễ Nguyệt lấy tốc độ mắt thường có thể thấy đỏ lên, nhỏ giọng thì thầm nói: "Sư huynh ~ "
"Ngươi hôm nay dùng hương liệu?" Trên người Tễ Nguyệt có cỗ mùi thơm.
"Ừm." Vết đỏ trên mặt Tễ Nguyệt rút đi, lui về sau một bước, "Sư huynh, ta đi xem bệnh nhân một chút, sau đó ước lượng số lượng thảo dược.
Nếu không đủ, ta sẽ đi hái thuốc."
Trước lúc Lâm Uyên kịp nói, Tễ Nguyệt đã bỏ chạy.
Bệnh nhân mới tới ở phòng của Ảnh Nhất, ban đêm Ảnh Nhất chuyển vào phòng bếp ngủ.
Ban đêm lúc ngủ, Tễ Nguyệt nằm bên trái Lâm Uyên, Lâm Uyên bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, xoay người quan sát Tễ Nguyệt, tay phải vươn đến cổ áo Tễ Nguyệt, định kéo áo Tễ Nguyệt.
"Sư huynh." Tễ Nguyệt đưa tay níu lại cổ áo, "Ta buồn ngủ, muốn ngủ."
Lâm Uyên ánh mắt ngưng lại, "Buông ra."
Tễ Nguyệt cẩn thận từng li từng tí nhìn thấy sắc mặt Lâm Uyên, trù trừ dời tay đang nắm áo của mình ra.
Lâm Uyên lột quần áo của Tễ Nguyệt ra từng chút một, quét từ trên xuống dưới.
Không đợi Tễ Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, Lâm Uyên đã đem cả áo trong mà Tễ Nguyệt đang treo trên khuỷu tay cởi xuống, để lộ dải vải trắng quấn quanh cổ tay trái của y.
Hương liệu trên người Tễ Nguyệt vào ban ngày liền có thể giải thích, Tễ Nguyệt luôn luôn không cần những loại đồ vật mang hương vị này, hôm nay chẳng qua là dùng mùi thơm che đậy mùi máu tươi trên người, sợ không gạt được hắn.
Đêm nay khác thường thành thành thật thật đi ngủ, không có quấn lấy hắn muốn hôn hôn sờ sờ, cũng vì sợ hắn phát hiện trên cổ tay vết thương đi.
Hắn biết rất rõ hướng kịch bản phát triển, cũng thay đổi một số việc trong đó, nhưng kịch bản vẫn trở lại việc Tễ Nguyệt dùng máu giải độc cho Ngụy Lăng Dược.
Kết cục cuối cùng của Tễ Nguyệt...
Ôn dịch ở Nghiệp Thành cũng không cách nào tránh khỏi sao? Nếu hắn không lấy điểm được công đức, chẳng biết lúc nào mới có thể thu được sinh mệnh mới.
"Sư, sư huynh, ta sai, ta không nên không nghe lời ngươi, ngươi đừng giận ta, đừng không để ý tới ta."
Tễ Nguyệt nổi da gà vì lạnh, nhưng y không dám kéo quần áo của mình lên.
Lâm Uyên đem chăn mền một lần nữa đắp lên người cả hai, nhẹ nhàng thở dài, trong đầu suy nghĩ lộn xộn, nghĩ không ra đầu mối.
Tiếng thở dài nhẹ như sấm sét đập vào tim Tễ Nguyệt, trong lòng nặng nề, Tễ Nguyệt cắn môi một cái, càng ôm chặt Lâm Uyên, còn không bằng sư huynh nổi giận mắng y, cũng tốt hơn như bây giờ đối với y không nói một lời.
Sáng sớm hôm sau, Lâm Uyên liền thu thập một bao quần áo nhỏ, đánh thức Tễ Nguyệt.
Tễ Nguyệt một bên chợp mắt mang giày, một bên hỏi, "Sư huynh, làm sao?"
"Chúng ta xuống núi."
Tễ Nguyệt nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, trời còn chưa sáng, y cũng không hỏi bệnh nhân bị thương nặng kia cùng Ngụy Lăng Dược làm sao bây giờ, y vốn không nghĩ