Tễ Nguyệt lung tung mặc quần áo muốn chạy ra ngoài, kết quả lại bị bắt được, xong rồi, Tễ Nguyệt tuyệt vọng nghĩ, sắp bị biến thành búp bê vải rách rồi, nam nhân trước mặt y chính là dâm tặc háo sắc, đều do y nhất thời sơ suất.
Trên người Lâm Uyên còn đang nhỏ nước, chỉ vội vàng tùy tiện bọc ngoại sam, còn bị giọt nước trên người thấm ướt, lộ ra đường cong cơ bắp như ẩn như hiện.
Tễ Nguyệt đỏ mặt hai mắt cũng không biết nên đặt ở đâu.
"Ta không nhìn ngươi, ngươi mặc xong quần áo lại trở về." Quần áo bất chính chạy ra ngoài còn ra thể thống gì, bị hắn nhìn một chút coi như thôi, há có thể bị người khác nhìn thấy.
Lâm Uyên đem khăn vải của mình đưa cho Tễ Nguyệt, "Lau khô tóc." Sau đó liền xoay người lại.
Trên mặt Tễ Nguyệt bốc hơi nóng, nhanh chóng lau khô nước trên người, sau đó mặc quần áo, trong lúc đó vẫn cảnh giác nhìn chăm chú vào bóng lưng Lâm Uyên, phòng ngừa Lâm Uyên có động tác gì, bất quá nhìn nhìn, Tễ Nguyệt liền cảm thấy bóng lưng nam nhân trước mặt này cũng rất đẹp, cao lớn đĩnh bạt, eo thon mông vểnh, nhất là một tầng áo ngoài mỏng manh thấm ướt dán sát da thịt, hiện ra độ cong vểnh của mông.
Chậc chậc, tiểu công tà mị gợi cảm như vậy, nếu y là thụ, khẳng định sẽ không bỏ qua.
"Mặc xong rồi?" Nghe được Tễ Nguyệt nhẹ giọng "Ừ" một tiếng, Lâm Uyên mới xoay người, tay đặt ở vạt áo liếc mắt nhìn Tễ Nguyệt một cái, vốn là muốn bảo Tễ Nguyệt hắn chuẩn bị cởi áo ngoài bị ướt, lo lắng quá mức càn rỡ sẽ dọa Tễ Nguyệt, Tễ Nguyệt sẽ thẹn thùng, muốn để cho y quay đầu tránh đi, ai ngờ Tễ Nguyệt hai mắt sáng quắc tràn đầy chờ mong nhìn chằm chằm hắn, một chút cũng không có ý lảng tránh.
Lâm Uyên dừng một lát, đưa tay cởi áo ngoài ra.
Hắn tự nhiên là không sợ Tễ Nguyệt nhìn thân thể hắn, nếu Tễ Nguyệt không ngại, hắn cũng không có gì phải băn khoăn.
Tễ Nguyệt vừa nhìn thấy liền nhịn không được lấy tay che miệng, kinh ngạc mở to hai mắt.
Ở trong nước không thấy rõ lắm, quả nhiên rất liêu.
Vừa nhìn trộm vừa lấy tay tự mình âm thầm khoa tay múa chân, đánh giá đại khái thô bao nhiêu.
Lâm Uyên chỉ mặc áo lót sạch sẽ, "Theo ta vào phòng lấy áo ngoài, sau đó ta đưa em về.
Lần sau ta sẽ đưa em đi ăn cơm." Gặp phải loại chuyện hôm nay, Tễ Nguyệt khẳng định rất quẫn bách không muốn gặp hắn, vẫn là cho người ta bình tĩnh vài ngày, bức quá mức làm người ta lui vào trong vỏ trốn hắn thì không tốt.
Tễ Nguyệt chống hai tay từ chối, vẻ mặt khó xử, "Như vậy không tốt, chúng ta mới là lần thứ hai gặp mặt, ngươi đừng như vậy, quá nhanh." Quả nhiên là lừa gạt dẫn y vào phòng, dâm tặc!
Theo lý mà nói lần thứ hai gặp mặt liền hẹn người đơn độc hẹn hò, đúng là quá nhanh, Lâm Uyên suy nghĩ một chút, khi chưa theo đuổi được người trong lòng, phần lớn lời mời trước đó đều sẽ bị rụt rè cự tuyệt vài lần, cũng là chuyện bình thường.
Lâm Uyên đi về phía phòng hắn, Tễ Nguyệt đứng tại chỗ hai giây, vẫn là đi theo, kịch tình như thế, y làm sao có thể trốn thoát.
Tuy rằng phụ cận thoạt nhìn không có người, nhưng người canh giữ ngầm khẳng định là có, nếu y chạy trốn, nói không chừng sẽ càng chịu khổ.
Lâm Uyên mặc xong quần áo vừa đi tới trước mặt Tễ Nguyệt, liền nghe được người trước mặt cúi đầu trong miệng lẩm bẩm Búp bê vải rách, búp bê vải rách.
"?" Lâm Uyên bất động thanh sắc, mở miệng nói: "Đi thôi."
Tễ Nguyệt hoảng sợ, "Đi, đi đâu?" Vậy mà còn không phải ở phòng ngủ, hừ!
"Đưa ngươi trở về, giờ không còn sớm."
Y bào màu trắng của Lâm Uyên theo bước chân phiêu ra hư ảnh xinh đẹp trên không trung, phảng phất như tiên nhân không nhiễm bụi trần, cao quý thanh lãnh.
Tễ Nguyệt đứng tại chỗ có chút ngây người, người đi phía trước dừng bước, quay đầu nhìn về phía y, "Lại đây."
Tễ Nguyệt còn chưa kịp phản ứng, người đã tự động chạy qua.
Nhân mô cẩu dạng, rõ ràng là một tên dâm tặc thấy sắc đẹp liền đi không nổi, động một chút liền cưỡng đoạt dân nam, lại một bộ dáng quý công tử cao không thể chạm tới, cũng chỉ có thể lừa gạt những tiểu ca nhi ngây thơ vô tri kia.
Lâm Uyên nghiêng đầu nhìn thấy biểu tình trên mặt Tễ Nguyệt biến tới biến lui, an ủi nói: "Đừng lo lắng, chuyện hôm nay sẽ không bị truyền ra ngoài, sẽ không tổn hại đến sự trong sạch của em." Dứt lời đã bị Tễ Nguyệt trừng mắt một cái, Lâm Uyên có chút nghi hoặc.
Quả nhiên vô sỉ, nắm lấy nhược điểm của y uy hiếp y, nếu y không theo,