Lâm Dục sợ tới mức run rẩy, thầm nghĩ Lâm Uyên quả nhiên lòng lang dạ sói, hiện tại đều lười che dấu, hắn đây là muốn nhanh chóng diệt trừ mình, Lâm Dục không chút nghi ngờ nghĩ nếu như không có cố kỵ, Lâm Uyên nhất định sẽ giết chính mình.
Lâm Uyên mặt trầm xuống, chung quanh càng không ai dám nói chuyện, đầu cúi xuống cực thấp, chỉ sợ bị Lâm Uyên chú ý tới.
Trở lại vương phủ, khi những người khác lui về phía sau, Tễ Nguyệt ngược lại chủ động tiến lên, lo lắng nói: "Vương gia." Y cũng không dám nhiều lời hỏi làm sao vậy, thân phận của y xấu hổ, y không muốn để cho Vương gia cảm thấy y trong lòng có ý xấu hỏi thăm chuyện vương phủ.
Lâm Uyên thấy Tễ Nguyệt càng buồn bực, ôm người lên đùi mình, dạy bảo: "Tễ Nguyệt a, nhìn nam nhân không thể chỉ nhìn mặt, thực lực là quan trọng nhất.
Khuôn mặt đẹp thì có ích lợi gì."
Tễ Nguyệt đỏ tai, lặng lẽ dán lên ngực Lâm Uyên, ngón tay ôm lấy ống tay áo rộng thùng thình của Lâm Uyên, nhanh chóng liếc nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của Lâm Uyên, mặt càng đỏ lợi hại hơn, ngập ngừng nói: "Ta thích đẹp mắt, giống như Vương gia."
Lâm Uyên hừ một tiếng, thích cũng vô dụng, vẫn là thực lực quan trọng nhất, muốn cùng hắn cướp người, đánh thắng hắn rồi nói sau.
Theo thời gian hồi môn dần dần đến gần, trong lòng Tễ Nguyệt không tình nguyện nhưng cũng không thể làm gì được, trong lòng còn ôm một tia may mắn, Vương gia bận rộn, có lẽ sẽ lười lãng phí thời gian vào loại chuyện nhỏ này, chính hắn cũng không muốn trở về, cho nên tất cả mọi người quên là tốt rồi, tiết kiệm thời gian tiết kiệm sức lực, còn không cần lãng phí lễ vật.
Bất quá nguyện vọng của Tễ Nguyệt thất bại, quản gia sớm đã chuẩn bị xong xe ngựa cùng danh sách lễ vật, chờ Vương gia hạ triều trở về liền xuất phát.
Vương gia nếu nhìn thấy Tễ Dao thì phải làm sao bây giờ? Tất cả mọi người đều thích Tễ Dao, Vương gia vốn muốn cưới cũng là Tễ Dao, nếu ở Tễ phủ nhìn thấy Tễ Dao, khẳng định sẽ phát hiện y chỉ là người thay thế.
Lâm Uyên hạ triều sau đó thay quần áo, liền thấy tiểu Vương phi của hắn vẻ mặt không vui, "Làm sao vậy?"
Tễ Nguyệt kinh hãi một chút, "Vương gia, ngài đã trở lại."
"Hôm nay cùng ngươi hồi môn, bổn vương vẫn nhớ rõ." Lâm Uyên cho rằng Tễ Nguyệt đang lo lắng hắn không thích Thừa tướng, sẽ không cùng y hồi môn, làm cho Tễ Nguyệt mặt mũi không còn ánh sáng mới sầu lo.
"Vương gia sự vụ rất nhiều, chúng ta không trở về cũng được, chờ sau này có thời gian bổ sung cũng được."
Lâm Uyên hiển nhiên rất hài lòng với chúng ta trong miệng Tễ Nguyệt, gả cho hắn chính là người của hắn, không thể trong lòng luôn nghĩ đến Tễ gia.
"Không ngại, cơm nước xong lại trở về."
Tễ Nguyệt lúc ăn cơm tâm thần không yên, luôn muốn kéo dài thêm một hồi, ăn cơm chậm hơn một chút.
"Hồi Tễ phủ rất khẩn trương?"
Tễ Nguyệt ngẩng đầu mê mang nhìn Lâm Uyên, Lâm Uyên cười khẽ một chút, nâng cằm Tễ Nguyệt dùng ngón cái lau sạch hạt cơm dính trên khóe miệng y.
"Có ta ở đây, không ai dám khi dễ ngươi."
Tễ Nguyệt bùng mặt đỏ bừng, cúi đầu ăn cơm, trong đầu tựa như nổ pháo hoa.
Tễ Nguyệt bị dắt lên xe ngựa, dọc theo đường đi đầu đều choáng váng, nhiệt độ trên mặt không ngừng, thẳng đến khi xe ngựa dừng lại, thấy đại môn Tễ phủ, Tễ Nguyệt mới tỉnh táo lại.
Bên ngoài Tễ phủ đã sớm đợi một hàng người, xe ngựa vừa đến Thừa tướng liền mang theo gia quyến đi lên hành lễ.
Lâm Uyên đi ở phía trước, tự nhiên ngồi ở chủ vị, Tễ Nguyệt ngồi ở bên cạnh hắn.
Tiểu bối cũng không có tư cách tiến lên.
Bình thường đối với Tễ Nguyệt trăm phương ngàn lần chướng mắt, hiện tại gặp Tễ Nguyệt liền phải hành lễ vấn an, loại chênh lệch này không thể nói là không lớn, mấy ngày trước còn đối với Tễ Nguyệt đồng tình, hiện giờ lại có chút hâm mộ ghen tị.
Nhất là từ xa nhìn thấy Lâm Uyên, cũng không phải lão nam nhân tàn bạo như trong lời đồn.
Lâm Uyên nhìn một chút, phát hiện Lâm Dục cũng không xuất hiện ở Tễ phủ như trong kịch bản, cùng lúc đó Thừa tướng chính phu muốn cùng Tễ Nguyệt nói chuyện, bị Lâm Uyên lạnh mắt nhìn liền lùi bước.
Sau khi uống trà ra mắt, Tễ Nguyệt liền nhỏ giọng nói: "Vương gia công vụ bận rộn, chúng ta nên sớm trở về đi."
"Không vội, thời gian cùng ngươi đi dạo Tễ phủ vẫn có, sau này cơ hội ngươi trở về cũng không nhiều, thừa dịp hiện tại muốn nhìn xem chỗ nào liền đi nhìn."
Tễ Nguyệt nhỏ giọng nói: "Ta không có chỗ nào muốn nhìn." Nhưng Vương gia đã nói như vậy, Vương gia có thể cảm thấy y quá bạc tình lãnh huyết hay không?
Lâm Uyên cúi đầu kề sát Tễ Nguyệt, "Ngươi nói cái gì vậy?"
Tễ Nguyệt nhịn không được xoa xoa lỗ tai đỏ bừng, "Không có gì, Vương gia là muốn đi nghỉ ngơi hay là đi hoa viên dạo một vòng?"
Một chuỗi tiếng cười dễ nghe từ xa đến gần truyền đến, một thiếu niên xinh đẹp vẻ mặt tươi cười, vừa chạy vừa làm mặt quỷ, suýt nữa đụng phải Lâm Uyên, Lâm Uyên ôm Tễ Nguyệt né tránh.
Thiếu niên có một đôi mắt linh động giảo hoạt, bộ dáng quỷ linh tinh quái rất có sức sống, làm cho người ta nhìn liền sinh lòng vui mừng.
"Ngươi là ai? Có phải là khách đến không? Nghe nói hôm nay Vương gia cũng sẽ đến, ngươi đã gặp Vương gia chưa? Có phải lạnh lùng khủng khiếp như mọi người nói không?"
Tễ Nguyệt nhìn vẻ mặt ngây thơ của Tễ Dao nói những lời đại nghịch bất đạo, bất giác nắm chặt vạt áo Lâm Uyên, Tễ Dao vì sao lại xuất hiện ở chỗ này? Rõ ràng biết Vương gia hôm nay sẽ đến Tễ phủ, vì sao không trốn trong phòng? Vốn là lừa gạt hôn sự Vương gia, cũng không nghĩ tới bị Vương gia phát hiện, chọc giận Vương gia sẽ có kết cuộc gì sao?
"Ngươi là ai? Vương phi, ngươi có biết hắn ta không?"
"Ta là Tễ gia đại công tử," Tễ Dao mắt đảo một cái, Vương phi? Vậy người này chẳng phải chính là Vương gia sao? Tễ Dao âm thầm nói: "Cũng không phải là lão nam nhân gì sao."
"Tễ phủ chỉ nghe nói qua có một đại công tử xinh đẹp tuấn tú, bổn vương lại không biết từ khi nào còn cất giấu một tiểu mỹ nhân tinh xảo như vậy."
Tễ Dao nghe được mặt đỏ lên, Thừa tướng chính phu bên cạnh vội vàng tiến lên nói: "Bẩm Vương gia, đây là tiểu thị hầu của đại công tử, không biết lễ nghĩa va chạm Vương gia, kính xin Vương gia thứ lỗi."
Tễ Nguyệt đứng ở phía sau Lâm Uyên cúi đầu, nghe Lâm Uyên trong miệng khen Tễ Dao, siết chặt ngón tay.
Lâm Uyên không quên Tễ Nguyệt đứng ở một bên không có cảm giác tồn tại, tay đặt lên vai Tễ Nguyệt, "Vương phi, tiểu thị hầu gì mà khi thấy ngươi lại không hành lễ, khinh thượng như thế, trong mắt không có chủ tử, cũng