Tễ Nguyệt đang lưu luyến cảm giác lạnh lẽo như tơ lụa trong tay, đã bị khống chế tay, "Cái gì, tà thuật gì?"
"Ngươi cũng muốn giết ta? Tà ma sợ lôi điện, nhưng bổn quân sao có thể sợ thứ đó.
Chỉ bằng chút mánh khóe này của ngươi còn không đả thương được bổn quân."
Tễ Nguyệt vừa mới bắt đầu còn mơ mơ màng màng, nhìn đầu ngón tay của mình sau đó lại nghe Lâm Uyên nói chuyện lôi điện mới bỗng nhiên hiểu được.
"Vừa rồi ta chải đầu cho ngươi cảm thấy có lôi điện? Còn bây giờ thì sao?" Tễ Nguyệt gian nan dùng ngón tay có thể hoạt động cào cào lên mu bàn tay Lâm Uyên.
Trong mắt Tễ Nguyệt tràn đầy thủy ý, mặt mày cong cong, vẻ mặt nhu hòa, trên gương mặt trắng nõn nổi lên một chút ửng đỏ, một chút cũng không có khẩn trương luống cuống sau khi bị hắn phát hiện.
Lâm Uyên mím chặt môi, buông tay ra, thấp giọng nói: "Cho dù hiện tại lực lượng của ta mất đi hoàn toàn, cũng không phải là người ngươi có thể làm gì thì làm, không biết tự lượng sức mình."
Tễ Nguyệt nghe ra trong giọng nói lãnh ngạnh của Lâm Uyên mang theo một tia ủy khuất không dễ phát hiện.
Lâm Uyên cho rằng y không có ý tốt nhưng cũng không có giết y, còn vì thế mà cảm thấy phẫn nộ, Tễ Nguyệt không biết là nên cao hứng mình ở trong lòng Lâm Uyên so với người khác không giống nhau, hay là nên buồn rầu giải thích loại "tà thuật" này là như thế nào.
Chẳng lẽ y phải mặt dày nói có thể là ngài có chút tâm tư với ta, cho nên đụng vào mới giống như bị điện giật?
"Nếu ta làm chuyện có lỗi với ngài, thì tùy ngài xử trí."
Lâm Uyên nhìn Tễ Nguyệt ngửa đầu đưa cổ đến trước mặt hắn, yết hầu nhô lên trên còn giật giật, Lâm Uyên dời tầm mắt, "Không ai có thể phản bội ta, bởi vì chưa từng có ai có cơ hội như vậy.
Ngươi cũng không ngoại lệ."
Mạnh miệng! Ngoài miệng nói như vậy, còn không phải để mặc y đi theo trái phải.
Nếu như có tâm tư khác khẳng định ngay cả thân cũng không tới gần được liền bị giết chết.
"Lâm Uyên, ngươi có đói không? Đi ăn sáng thôi."
Lâm Uyên nghe được tên của mình thân thể cứng đờ, sau đó bị Tễ Nguyệt to gan kéo ống tay áo ra khỏi khách điếm.
Hai người ăn cơm xong, sau đó lại đi xem phòng ở, sau khi trưng cầu ý tứ của Lâm Uyên mua một sân vườn u tĩnh tao nhã, bởi vì Tễ Nguyệt muốn thay đổi nhiều chỗ, trang trí phòng ngủ chăn giường cũng đều phải đổi, cho nên tạm thời vẫn ở trong khách điếm.
Hưng trí bừng bừng đi dạo một ngày, sau khi ăn cơm tối xong tiểu nhị đưa nước nóng lên, thùng tắm rất lớn, khí nóng bốc lên, mờ dần một phương thiên địa.
"Lâm Uyên, bây giờ ngươi không thể sử dụng thuật tịnh trần, chỉ có thể làm sạch như vậy, ngâm nước rất thoải mái, đến thử xem."
Lâm Uyên nhớ rõ lần Tễ Nguyệt ngâm nước, hắn chịu không nổi dơ bẩn, vì thế rất dứt khoát cởi quần áo bước vào thùng tắm, quả thật giống như Tễ Nguyệt nói, ngâm nước ấm rất thoải mái, cảm giác cùng thuật tịnh trần bất đồng, có loại thoải mái sung sướng phiêu nhiên.
Lâm Uyên cảm nhận được Tễ Nguyệt tới gần liền mở mắt ra, đập vào mắt là lồng ngực trắng nõn của Tễ Nguyệt, sau đó hai chân thon dài thẳng tắp lóe lên trước mắt hắn, bước vào trong nước.
Tễ Nguyệt thoải mái thở dài một tiếng, mở hai tay đặt bên cạnh thùng tắm.
Hai điểm đỏ trên ngực như ẩn như hiện trên mặt nước.
Tễ Nguyệt mở mắt nhìn Lâm Uyên, đối mắt với Tễ Nguyệt một hồi, Lâm Uyên giống như bị nóng đến mức dời tầm mắt, không biết tại sao có chút chột dạ, nhưng cảm giác được Tễ Nguyệt đang nhìn hắn, trên mặt càng thêm lạnh lùng, thân thể đều sụp đổ.
Tễ Nguyệt tràn đầy hâm mộ "Chậc chậc" hai tiếng, Lâm Uyên dáng người hoàn mỹ, đường cong lưu loát, mỗi một chỗ đều giống như hàm chứa lực bộc phát vô cùng, nhìn nguy hiểm lại tràn đầy cảm giác an toàn.
"Muốn ta giúp ngươi tắm không?"
"Không cần." Lâm Uyên đáp rất nhanh, Tễ Nguyệt vừa dứt lời liền thốt ra, nhưng cự tuyệt quá nhanh ngược lại có vẻ có chút giấu đầu lòi đuôi.
Nghe được tiếng cười của Tễ Nguyệt, Lâm Uyên càng phiền lòng, giống như là bị đồ vật câu một chút lại một chút.
"Nhưng ta không tự mình tẩy lưng được, ngươi phải giúp ta tẩy." Tễ Nguyệt nói xong liền ghé vào thùng tắm đưa lưng về phía Lâm Uyên, "Dùng khăn lau lưng là tốt rồi."
Lâm Uyên do dự một chút, vẫn nâng bàn tay tôn quý của Ma Quân đại nhân lên, cầm lấy khăn tay, vừa đụng phải lưng Tễ Nguyệt Lâm Uyên liền cứng đờ một chút, xúc cảm mềm mại trơn nhẵn, sờ rất thoải mái, trong lòng cũng tràn ngập cảm giác sung sướng.
Làm Ma Quân đại nhân luống cuống lại không nỡ ngừng ngâm nước qua đi, Tễ Nguyệt dùng một chút linh khí, tóc trên người hai người liền cùng khô hết, vừa mới nằm trong chăn, Tễ Nguyệt liền tới gần một chút, trong miệng lẩm bẩm nói: "Chăn quá nhỏ, bên kia đều không đắp được ta, có chút lạnh."
Trước khi Lâm Uyên đi ngủ còn mơ hồ nghĩ đến hắn không thể sử dụng thuật tịnh trần, thế nhưng Tễ Nguyệt có thể, thuật tịnh trần bất quá chỉ là thuật pháp cơ bản nhất, hơi chút tu vi cùng linh khí là có thể thi triển.
Sau khi viện tử được thu thập xong, hai người liền từ khách điếm chuyển vào.
Lâm Uyên hiện giờ ăn mặc dùng đều là Tễ Nguyệt trả, ngoại trừ lúc hắn chữa thương ra, còn lại đều cùng Tễ Nguyệt đi dạo khắp nơi.
"Hắn có vị hôn thê."
Tễ Nguyệt cùng phàm nhân nói chuyện, thường xuyên có một ít phàm nhân đi lên hỏi bọn họ có thê thiếp hay không, Tễ Nguyệt mỗi lần đều cười tủm tỉm trả lời như vậy, "Vị hôn thê rất đẹp, là đại mỹ nhân đỉnh cao, tài hoa hơn người còn rất có bạc, ai, làm cho người ta hâm mộ."
Dám bịa chuyện của hắn trước mặt hắn, to gan làm bậy.
Sau khi tiễn người đi, Tễ Nguyệt khoa trương vây quanh Lâm Uyên than thở, "Người nào đó cả ngày lạnh mặt, sao còn được hoan nghênh hơn ta chứ? Ta đều nói ngươi là người nghèo, ăn ở của ta, không làm việc đàng hoàng, lại còn có đại gia tiểu thư tỏ vẻ của hồi môn rất nhiều."
Lâm Uyên rất mất hứng, "Ta không có đạo lữ."
Tễ Nguyệt có lệ gật gật đầu, "Vâng, vâng."
Giường bọn họ ngủ là Tễ Nguyệt chuyên môn tìm người làm, rất lớn, nằm hai người bọn họ vẫn dư dả.
Tễ Nguyệt nằm trên giường trong thanh âm tràn đầy hưng phấn nói qua mấy ngày nữa sẽ có lễ hội hoa đăng, bọn họ muốn đi đâu chơi, đi ăn nhà nào ngon.
"Khi nào ngươi trở về?"
Tễ Nguyệt tươi cười chợt tắt.
Phàm giới linh khí thưa thớt, đối với việc tu luyện của Tễ Nguyệt không có ích, tu vi không tiến thì lui, rất dễ sinh ra gông cùm xiềng xích.
"Ngươi lại muốn đuổi ta đi?" Tễ Nguyệt nâng thân thể lên nhìn Lâm Uyên, "Nơi này không phải Ma Vực Điện của ngươi, là viện tử của ta, ngươi không thể đuổi ta đi.
Hơn nữa, ngươi đã