Lâm Uyên nghe lời Tễ Nguyệt, chỉ làm điểm tâm cho hai người.
Lâm Uyên vốn định đem phần cháo của mình cho Ngụy Lăng Dược ăn, Tễ Nguyệt nhếch khóe miệng cũng không nói gì thêm, đem chén của mình đẩy đến trước mặt Lâm Uyên.
Lâm Uyên sững sờ: "Vậy còn ngươi?"
Tễ Nguyệt hừ một tiếng: "Ta ăn no rồi."
Lâm Uyên thở ra một hơi: "Được rồi, còn có hai người kia mà, sẽ không để một bệnh nhân bị đói đâu, nên ngươi tự mình ăn đi."
Lâm Uyên lại một lần nữa cầm cháo để ở một bên lên, tự mình uống.
Hắn vốn nghĩ Ngụy Lăng Dược là một bệnh nhân, bị đói bụng không tốt, mình ăn ít một chút cũng không có gì, một hồi nữa là đến giữa trưa rồi.
Thế nhưng Tễ Nguyệt lại đem cháo cho hắn, người bị đói bụng ngược lại là Tễ Nguyệt.
Bởi vì thân thể Ngụy Lăng Dược, Lâm Uyên đối với y nhiều hơn một phần thương tiếc, thế nhưng Ngụy Lăng Phong cùng Ảnh Nhất so hắn càng hao tâm tổn trí hơn, nên hắn cũng không cần uổng phí tâm tư đi chiếu cố.
Người có thân sơ, vì một ngoại nhân mà ủy khuất Tễ Nguyệt, đối với Lâm Uyên mà nói, là chuyện rất ngu xuẩn.
Cũng không biết vì cái gì mà nguyên chủ có thể lấy danh nghĩa chiếu cố Ngụy Lăng Dược mà đi tổn thương Tễ Nguyệt.
Ngụy Lăng Phong là hoàng tử mười ngón tay không dính nước xuân, Ảnh Nhất là đầu lĩnh ám vệ, võ công cao cường, năng lực ẩn nấp cùng ám sát hạng nhất, nhưng bảo đi nấu cơm liền thật sự làm khó hắn ta.
Nhưng bây giờ cũng chỉ có hắn ta có thể làm.
Tễ Nguyệt đi ngang qua phòng bếp, thấy Ảnh Nhất luống cuống tay chân làm việc, mặt xám mày tro, trong phòng bếp bốc khói nghi ngút ra bên ngoài, Tễ Nguyệt xem náo nhiệt không chê nhiều việc, hai tay vòng quanh thành hình cái loa hô lớn: "Nếu ngươi làm cháy phòng bếp, ngươi phải phụ trách xây lại cái mới.
Còn có nếu lãng phí gạo thóc cùng thịt, nhớ kỹ phải xuống núi mua về.
Củi lửa cũng đừng chặt đứt, nếu hết thì phải nhanh đi trên núi đốn củi, nếu không sẽ không có cách nào sắc thuốc."
Ảnh Nhất vẻ mặt xám xịt, đứng ở cửa phòng bếp ho khan, nghe Tễ Nguyệt cười trên nỗi đau của người khác, cũng không dám đối với y bày ra sắc mặt khó chịu, hắn ta sợ đắc tội Tễ Nguyệt, sợ y cáu kỉnh không giải độc cho chủ tử hắn ta.
Người này có tính cách cổ quái, không thể xem như người bình thường mà đối đãi.
Tễ Nguyệt bước chân thong thả đi vào gian phòng Ngụy Lăng Dược, Ngụy Lăng Dược một mặt ôn nhu mà cười cười, thanh âm ôn hòa: "Tiểu thần y thoạt nhìn tâm tình rất tốt."
"Ừm, đó là đương nhiên, người ta ghét gặp xui xẻo, ta liền vui vẻ."
Ngụy Lăng Dược cười lắc đầu, vẻ mặt tràn đầy bao dung nói: "Thật sự là tính tình trẻ con.
Tiểu thần y xả giận, nể tình ta liền tha thứ cho bọn hắn đi, bọn hắn cũng là bởi vì lo lắng cho ta mới mạo phạm tiểu thần y."
Tễ Nguyệt nghi ngờ nhìn thoáng qua Ngụy Lăng Dược: "Vì cái gì phải nể mặt ngươi? Còn có ngươi một mực trưng ra khuôn mặt tươi cười, không mệt sao?"
Phụt ~ Lâm Uyên tranh thủ thời gian cầm lấy chén trà trên bàn, làm bộ uống nước ngăn trở ý cười bên miệng.
EQ của trùm phản diện thật làm người ta cảm động, nhìn khuôn mặt tươi cười cứng ngắt của Ngụy Lăng Dược, Lâm Uyên càng muốn cười hơn.
Tễ Nguyệt như cũ xem hết phản ứng khi dùng thuốc của Ngụy Lăng Dược, ghi chép qua liền lôi kéo Lâm Uyên ra ngoài.
Bởi vì Ngụy Lăng Phong cùng Ngụy Lăng Dược muốn tắm rửa, Ảnh Nhất phải lấy nước và đốn nhiều củi hơn bình thường.
Gần một ngày trôi qua vì bận rộn công việc, sau đó lại nấu nước nóng cho hai vị hoàng tử dùng.
Tễ Nguyệt mỗi lần đi ngang qua liền cảm thán một chút tốc độ Ảnh Nhất múc nước đốn củi thật nhanh, thời gian sư huynh y đi một chuyến, bằng thời gian Ảnh Nhất chạy hai chuyến.
Tại thời điểm Ảnh Nhất nấu nước, Tễ Nguyệt liền ngồi xổm ở bên cạnh Ảnh Nhất: "Ngươi thật lợi hại, ta từ trước tới nay chưa từng gặp qua người nào lợi hại như ngươi, nếu không ngươi về sau liền ở lại nơi này múc nước đốn củi cho chúng ta, sư huynh làm những cái này sẽ mệt mỏi."
Ảnh Nhất không nói lời nào, đem nước nóng đổ vào thùng gỗ, lại lần nữa từ trong chum nước múc nước đun nóng.
Tễ Nguyệt nhìn xem sợ hãi thán phục một chút: "Nguyên lai các ngươi đều nấu nước nóng rồi dùng thùng gỗ tắm rửa a."
Ảnh Nhất nhìn Tễ Nguyệt chạy đến bên người Lâm Uyên chỉ vào hắn ta nói thầm cái gì đó, trong lòng có suy nghĩ nhưng không có biểu hiện ra ngoài.
Buổi chiều khi Tễ Nguyệt đến phòng Ngụy Lăng Dược, Ngụy Lăng Dược lại hỏi: "Tiểu thần y, ngươi chưa từng dùng thùng tắm tắm rửa sao? Ngâm mình ở trong nước ấm rất là thoải mái, lần sau ngươi có thể thử xem." Ngụy Lăng Dược có nghe Ảnh Nhất nói qua chuyện này.
Sau đó, liền cho rằng Tễ Nguyệt cùng Lâm Uyên cũng giống như những người nông dân kia, không nỡ dùng củi lửa nấu nước, phần lớn là ban ngày phơi một chậu nước, lấy nước đó lau người.
"Ta cùng sư huynh không cần nước nóng."
"Nếu không chặt đủ củi dùng, xuống núi mua chút là được."
Ngụy Lăng Phong cũng chú ý tới hình như hắn chưa từng thấy hai người này tắm rửa.
Tễ Nguyệt chớp đôi mắt, vẻ mặt thuần khiết đáng yêu, "Trên núi có một suối nước nóng, nhiệt độ phù hợp, ta cùng sư huynh đều đến đó tắm, không cần nấu nước."
Ngụy Lăng Phong nghe trong lòng cứng lại: "Vậy sao ngươi không sớm nói cho chúng ta biết? Nhìn Ảnh Nhất vội vàng vừa đi vừa về múc nước, đốn củi, nấu nước trong lòng đang cười trên nỗi đau của người khác thật sao?" Mệt hắn còn cảm thấy Tễ Nguyệt đáng thương, trước kia đối với y có thành kiến còn cảm thấy có chút quá phận, kết quả mỗi lần y đều có thể làm cho người ta chán ghét hơn.
"Các ngươi lại không có hỏi ta."
"Vậy ngươi nhìn chúng ta bởi vì chuyện này mà phí sức cũng không thể chủ động nói ra sao?" Thiếu niên này quả thực cùng người bên ngoài khác biệt, khiến người không thể tưởng tượng nổi.
Tễ Nguyệt trừng lớn mắt, phồng má: "Bởi vì nhìn dáng vẻ các ngươi dùng thùng tắm tắm rửa rất kiêu ngạo, hắn còn khuyên ta dùng thùng tắm tẩy rửa, ai biết đó có phải là sở thích đặt biệt của các ngươi hay không."
Tễ Nguyệt nhăn mũi nói: "Mấy người các ngươi sao có thể đáng ghét như vậy, các ngươi lúc nào mới có thể xuống núi?"
Người bệnh kia luôn quấn lấy sư huynh y nói chuyện, đáng ghét vô cùng.
Mặt khác hai cái người kia cũng rất đáng ghét, luôn bày ra bộ mặt thối, Tễ Nguyệt nhìn thấy rất không vui.
Đôi bên vừa phát sinh mâu thuẫn liền sẽ đến tìm Lâm Uyên giải quyết.
Lâm Uyên vừa được Ngụy Lăng Phong tới nói chuyện, liền gặp Tễ Nguyệt đang bĩu môi.
Lâm Uyên cũng không biết Tễ Nguyệt vì cái gì cùng mấy người kia không hợp.
"Sư huynh, bọn hắn lúc nào mới có thể rời đi a, ta lại trị không hết."
"Vì cái gì không thích bọn hắn?"
"Ánh mắt chán ghét, nói chuyện cũng chán ghét.
Dù sao chính là chán ghét.
Luôn cảm thấy bọn hắn là người xấu." Tễ Nguyệt mặc dù gặp qua rất ít người, nhưng lại có trực giác