"Mang kịch bản đến cho tôi xem." Lâm Uyên ngồi trên ghế, lật xem các đoạn ngắn có cảnh Tễ Nguyệt diễn, càng xem càng tức giận, bất quá tương tác bên trong không quá nóng bỏng, cũng không dây dưa tình cảm với nữ chính.
Tễ Nguyệt nhìn thấy Lâm Uyên ánh mắt sáng ngời, trong miệng lại không tình nguyện nói: "Sao anh lại tới đây?"
Lâm Uyên châm chước nói: "Tễ Nguyệt, quay phim vừa mệt vừa nhàm chán, làm ảnh đế cũng không có gì tốt, thường xuyên bị phóng viên đuổi theo bát quái, chúng ta đổi công việc khác,"
Lâm Uyên còn chưa nói xong đã bị Tễ Nguyệt kích động cắt đứt, "Không được! Anh đã hứa với tôi, tôi đã ký hợp đồng, tôi vẫn chưa chấm dứt hợp đồng, anh không thể không cho tôi quay phim." Tễ Nguyệt nói xong thiếu chút nữa khóc lên, kim chủ không muốn tiếp tục giao dịch với y nữa, y còn chưa làm ảnh đế, kim chủ không thể hủy giao ước như vậy, đã hưởng thụ qua thân thể của y, bằng không, bằng không y sẽ quá thiệt thòi, đúng, nhất định là như vậy, y không thể chịu thiệt.
"Anh không thể nói chuyện không tính toán gì hết."
Lâm Uyên không nghĩ tới Tễ Nguyệt lại cố chấp với ảnh đế như vậy, thì ra rất thích diễn xuất sao? "Quay phim có thể, nhưng tôi có điều kiện."
Tễ Nguyệt hòa hoãn lại tâm thần, "Hừ" một tiếng ý bảo kim chủ tiếp tục, chuẩn bị tốt điều kiện hà khắc xấu hổ đối với y.
"Không được diễn cảnh hôn, tiếp xúc thân mật cũng không được, tốt nhất là không diễn tình cảm."
Tễ Nguyệt kinh ngạc, sững sờ một chút, sau đó vẻ mặt mất hứng oán giận nói: "Như vậy tôi sẽ không có nhân vật nào để diễn, anh thật sự là quá bá đạo." Tễ Nguyệt nghiêng mặt không cho Lâm Uyên nhìn thấy biểu tình của y.
Trước khi Lâm Uyên đi cố ý dặn dò Triệu Tân An, sau này kịch bản chú ý nhiều hơn một chút.
Tễ Nguyệt ngồi trên ghế của mình nghỉ ngơi, ra vẻ phiền não thở dài, kim chủ của y thật sự là quá bá đạo, dục vọng chiếm hữu lại mạnh mẽ, bộ dạng y dễ nhìn như vậy, về sau khẳng định diễn nhiều phim thần tượng tình yêu, làm sao có thể không diễn tình cảm cùng cảnh hôn.
Chẳng lẽ sau này y đều phải đi diễn phim chống Nhật? Nhưng kim chủ đến lúc đó có thể nói bên trong có quá nhiều nam nhân hay không? Quả nhiên kim chủ đại nhân là phiền nhất!
"Cao hứng như vậy?"
Tễ Nguyệt kinh hãi một chút, "Mới không có, tôi rất phiền não."
Phó Hạo Lâm kéo ghế đến bên cạnh Tễ Nguyệt chuẩn bị ngồi xuống.
"Tiền bối, anh ngồi chỗ khác đi, chỗ này không tốt." Tễ Nguyệt chỉ vào một cái ghế đối diện cách y khá xa, ý bảo Phó Hạo Lâm ngồi đó.
Động tác muốn ngồi xuống của Phó Hạo Lâm dừng lại, lại kéo ghế dựa trở về, kéo tới chỗ Tễ Nguyệt chỉ một lần nữa ngồi xuống.
Tễ Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, kim chủ đại nhân chiếm hữu dục cực mạnh, coi y là vật sỡ hữu, người bên cạnh y đều là người kim chủ đại nhân an bài để giám sát y, nếu y cùng người khác thân cận một chút, bị kim chủ biết, trở về không biết sẽ giáo huấn tra tấn y như thế nào.
Chap mới luôn có tại -- t rumtruyeЛ.
V N --
"Cậu quả thật không giống người thường, phiền não thì ra là nhếch khóe miệng, tôi còn tưởng rằng cậu đang suy nghĩ chuyện vui vẻ gì."
Tễ Nguyệt thở dài một hơi, "Ai, lấy thành tựu cùng lực ảnh hưởng của tiền bối hôm nay, tự nhiên sẽ không có phiền não của tiểu nhân vật."
"Tuổi còn nhỏ có phiền não gì, nói cho Phó ca nghe một chút, nói không chừng tôi có thể hỗ trợ một chút."
Ánh mắt Tễ Nguyệt kinh ngạc, đây chính là đầm sâu, bước vào chỉ sẽ càng lún càng sâu, ai cũng không giúp được y.
"Tiền bối có thời gian cùng em đối diễn không? Em có rất nhiều chỗ không hiểu."
"Rất sẵn lòng."
Tễ Nguyệt đứng dậy gọi trợ lý ngồi bên cạnh bọn họ xem diễn, Triệu Tân An có việc bận, không có khả năng vẫn luôn nhìn y.
Lông mày Phó Hạo Lâm run rẩy, quả nhiên ngu xuẩn đều là giả vờ, bộ dáng cẩn thận cảnh giác như vậy nào giống như một người mới không hề có tâm cơ, đơn thuần thẳng thắn?
Theo suất diễn của Tễ Nguyệt đóng máy, Tễ Nguyệt rốt cục có thời gian nghỉ ngơi.
Triệu Tân An cho y nghỉ hai ngày, sau khi ngủ một giấc, còn chưa quên học bài học Triệu Tân An sắp xếp cho y.
Nhân vật của y đã hoàn thành, nên tranh thủ tìm tài nguyên tiếp theo.
Tễ Nguyệt suy nghĩ một chút, chọn một bộ quần áo stylist phối cho y, còn rắc một ít nước hoa nam vào tay áo, mang theo hộp cơm y làm tốt đến công ty.
Tễ Nguyệt ngoại trừ ngày đầu tiên đến ký hợp đồng, sau đó vẫn ở đoàn làm phim quay phim, phòng làm việc của kim chủ đại nhân y cũng chưa từng quay lại.
"Xin chào, tôi tìm Lâm tổng."
Cô gái lễ tân xinh đẹp dịu dàng, tự mình đưa y đến trước thang máy, "Tầng 26 rẽ phải là văn phòng tổng tài."
Tễ Nguyệt đi thang máy lần trước, trong lòng còn có chút buồn bực, trên TV không phải đều nói tìm tổng tài đều phải hẹn trước sao? Kim chủ của y quả nhiên là một lão biến thái tham sắc, chỉ cần là nam nữ xinh đẹp muốn đưa lên quy tắc ngầm, liền có thể trực tiếp đi lên gặp hắn.
Cô gái lễ tân làm như vậy khẳng định là được hắn phân phó, chỉ cần là đẹp mắt tìm tới liền trực tiếp cho đi.
Tễ Nguyệt nhìn cánh cửa lần trước, dùng sức gõ cửa.
"Vào đi."
Tễ Nguyệt nghe được thanh âm chán ghét cắn răng, nhìn thấy nam nhân ngồi sau bàn làm việc cúi đầu, cố ý dùng sức đóng cửa lại.
Lâm Uyên ngẩng đầu nhìn Tễ Nguyệt, vẻ mặt không ngờ tiêu tán vô tung, "Sao lại tới đây, không ngủ nữa?"
"Chê tôi vướng bận?" Tễ Nguyệt đem hộp cơm nặng nề đặt lên bàn.
Lâm Uyên khép bút lại, đứng dậy ôm bả vai Tễ Nguyệt, tay kia xách hộp cơm, hôn lên miệng Tễ Nguyệt một cái, "Ngoan như vậy, còn tới đưa cơm cho tôi."
Lâm Uyên ngồi xuống sô pha ở khu nghỉ ngơi, mở hộp cơm ra, bên trong có ba tầng, phía dưới cùng là canh sườn, phía trên là hai món ăn còn có cơm, vừa nhìn có vẻ đơn giản không ngờ bên trong lại đầy đủ như vậy, "Em làm? Tay nghề không tồi."
Tễ Nguyệt đẩy người đàn ông ôm y vào trong ngực lại nói chuyện bên mặt hắn, hỏa khí còn chưa tiêu, "Anh còn chưa ăn làm sao biết tay nghề không tệ? Nói không chừng đã bỏ độc anh, làm anh bị tiêu chảy."
"Ngửi thấy thơm, ăn sẽ càng ngon.
Miễn là em làm, liền hợp với khẩu vị của tôi."
Tễ Nguyệt