"Tễ Nguyệt ca, em vẫn luôn là fan của anh, em sẽ cố gắng thật tốt, sẽ không làm chậm chân anh, em, em,"
Tễ Nguyệt cắt ngang lời kích động của Thẩm Trạch Nhiễm, hỏi: "Cậu bao nhiêu tuổi?"
"Mười tám tuổi, khai giảng năm nhất."
Tễ Nguyệt xoát một tiếng đứng lên, đè nén lửa giận đi ra ngoài.
"Cậu đi đâu vậy? Chút nữa là đến lúc quay phim rồi."
"Tôi không quay nữa." Tễ Nguyệt lưu lại một câu liền lên xe đóng cửa lại chạy nhanh đi, lưu lại một đám khói xe.
Thẩm Trạch Nhiễm bối rối đứng tại chỗ, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Triệu Tân An chỉ muốn uống chút thuốc hạ huyết áp, không biết Tễ Nguyệt lại giận dỗi cái gì, bất quá có giận dỗi cũng không cần anh dỗ dành, vốn cũng không phải giận cho anh xem.
"Đi, dẫn cậu đi ăn kem, chờ Tễ Nguyệt trở về rồi quay cảnh của cậu ấy sau."
"A," Thẩm Trạch Nhiễm gãi gãi tóc, "Thật không hổ là Tễ Nguyệt ca, biểu tình thật ngầu, vừa rồi chỉ lo xem quên chụp ảnh."
Tễ Nguyệt vừa tức giận vừa thương tâm, Thẩm Trạch Nhiễm không phải cũng giống y lúc trước sao? Mười tám tuổi, thiên chân ngây thơ, tính cách trẻ con, còn chưa ra mắt đã có thể khiến Triệu Tân An làm người đại diện, tài nguyên đầu tiên của y lúc trước chính là cọ vào danh tiếng của Phó Hạo Lâm, vào vai em trai của nam chính.
Bây giờ không chỉ phải nâng đỡ người mới, mà còn muốn cọ danh tiếng của y, bước tiếp theo có phải là nhường chỗ cho Thẩm Trạch Nhiễm hay không?
Cửa văn phòng bị lực mạnh đá văng ra, bút Lâm Uyên đang ký tên trượt xuống, suýt nữa phế bỏ một tờ giấy.
Lâm Uyên ngẩng đầu nhìn có chút bất đắc dĩ, "Làm sao vậy?" Lâm Uyên buông bút xuống đi về phía Tễ Nguyệt, ngực Tễ Nguyệt kịch liệt phập phồng, hốc mắt có chút đỏ, đang lấy biểu tình bị phản bội thương tâm muốn chết nhìn hắn.
Tễ Nguyệt dùng sức đẩy tay Lâm Uyên đang muốn ôm bả vai y ra, mạnh mẽ đẩy Lâm Uyên một cái, Lâm Uyên ngã xuống sô pha phía sau, không hiểu ra sao.
Trong thanh âm Tễ Nguyệt tràn đầy bi phẫn, "Anh quả nhiên thích người mười tám.
Tôi lớn tuổi anh ngay cả người mới cũng đã tìm được."
Lâm Uyên không hiểu, "Đừng tức giận, cái gì mười tám?"
Tễ Nguyệt vừa tức giận vừa khủng hoảng, "Tôi từ lúc mười tám tuổi đã đi theo anh, anh chơi chán, chê tôi lớn tuổi, liền muốn đổi lại người mười tám tuổi.
Sao anh có thể hư như vậy? Tôi mới không hiếm lạ anh.
Tra nam! Còn đưa người mới đến trước mặt tôi để tôi chăm sóc, anh thật xấu xa!"
Chân Lâm Uyên bị giẫm một cước, còn không thể đại kinh tiểu quái hô đau, làm bộ như không có việc gì, lén bất động thanh sắc hoạt động ngón chân, trả lời Tễ Nguyệt, "Chơi không chán." Lời vừa ra khỏi miệng Lâm Uyên chỉ muốn đỡ trán, không biết Tễ Nguyệt bị dẫn lệch đến đâu, "Cái gì mười tám tuổi, nếu em lớn tuổi, tôi đều có thể làm cha người mười tám tuổi."
Tễ Nguyệt nghe vậy càng tức giận, cưỡi lên thắt lưng Lâm Uyên muốn đánh người, "Anh còn muốn nhận con nuôi? Một người đàn ông lớn tuổi, còn chơi tiểu nam sinh, anh thật không biết xấu hổ."
Lâm Uyên dùng sức ôm Tễ Nguyệt đang nổi trận lôi đình, "Tôi thích em, chỉ thích em." Lâm Uyên không rõ cụ thể đã xảy ra chuyện gì, trước tiên đem Tễ Nguyệt trấn an xuống rồi nói sau.
Người vừa rồi còn xù lông lập tức mềm nhũn xuống, Tễ Nguyệt banh miệng cố gắng mở to hai mắt, không để nước mắt rơi xuống.
"Ngoan, trước đừng khóc, em dù sao cũng phải nói cho tôi biết là có chuyện gì."
"Anh ngay cả đệ đệ cũng tìm cho tôi, tôi chính là tiện thụ!" Vừa nói thích y, y liền không muốn rời đi.
Tễ Nguyệt ồm ồm nói: "Anh sẽ bị cắt jj.
Nếu anh không thể thỏa mãn hai người, một ngày nào đó trên đầu anh sẽ xanh."
"Tễ Nguyệt!" Thân thể Lâm Uyên chấn động, hạ thân căng thẳng, chỉ cảm thấy giữa hai chân lạnh lẽo.
"Trước tiên đừng nổi nóng, tôi vẫn ở trong văn phòng ngoại trừ công việc không làm gì khác.
Em chưa nói tôi đã phạm sai lầm gì."
"Thẩm Trạch Nhiễm.
Người đều đã đưa đến trước mặt tôi, anh còn không muốn thừa nhận?"
"Thẩm Trạch Nhiễm?" Lâm Uyên mơ hồ có chút ấn tượng, "Em trai Thẩm Trạch Duệ? Nếu em không muốn cùng đoàn làm phim với cậu ta, tôi sẽ bảo người sắp xếp cho đoàn làm phim khác.
Nhưng cậu ta là fan hâm mộ của em, chỉ muốn diễn cùng bộ phim với em.
Em không thích cậu ta à?"
"An bài đến đoàn làm phim khác chẳng phải càng thuận tiện cho các người chơi sau lưng tôi sao?"
Lâm Uyên sửng sốt, liên tưởng đến chuyện vừa rồi xem như đã hiểu được, thấp giọng nở nụ cười, lồng ngực chấn động làm cho Tễ Nguyệt dán ở ngực Lâm Uyên run lên.
"Em đó ~ cả ngày trong đầu đều đang suy nghĩ cái gì? Tôi chưa từng gặp Thẩm Trạch Nhiễm, là Thẩm Trạch Duệ nhờ tôi, em trai cậu ta nghỉ hè không có việc gì làm muốn đến đoàn làm phim diễn một lần, bởi vì là fan của em, nên rất muốn vào đoàn làm phim của em, tôi mới giao cho Triệu Tân An chăm sóc vài ngày."
Tễ Nguyệt ở bên người Lâm Uyên đã gặp qua Thẩm Trạch Duệ vài lần, là người thừa kế Thẩm gia, một trong những đối tác của Lâm Uyên.
Chính mình náo loạn ra một cái đại ô long, còn không lựa lời nói lời ngu xuẩn, Tễ Nguyệt lỗ tai đỏ đến muốn nhỏ máu, chôn ở ngực Lâm Uyên không ra.
"Ghen tuông không phân xanh trắng đỏ đen như em vậy, cũng không có ai."
Tễ Nguyệt cực kỳ mất mặt, căn bản không muốn ngẩng đầu gặp người.
Qua một lát, Tễ Nguyệt cầm nút áo sơ mi Lâm Uyên, "Anh vừa rồi nói thích tôi có phải là gạt người hay không?"
Lâm Uyên nhéo nhéo vành tai Tễ Nguyệt, "Tôi thích em, Tễ Nguyệt.
Chỉ nói những lời này với em được không?"
Ánh mắt Tễ Nguyệt di chuyển trái phải, ngẩng đầu nhanh chóng hôn lên sườn mặt Lâm Uyên một cái, sau đó lại một lần nữa vùi đầu vào, tôi cũng thích anh.
Chờ Tễ Nguyệt an tĩnh lại, Lâm Uyên mới bắt đầu tính sổ, "Tôi vừa rồi nghe em nói em muốn hồng hạnh xuất tường?"
Tễ Nguyệt phồng má, rất nhanh sờ soạng tiểu Lâm Uyên hai cái, trong ánh mắt tràn đầy lấy lòng, "Anh lợi hại như vậy, em nào có khí lực xuất tường."
"......!Không biết xấu hổ chơi tiểu nam sinh?"
"Anh ơi, là em, là em thích cùng lão nam nhân chơi."
Lâm Uyên buồn cười nhéo nhéo mặt Tễ Nguyệt, "Tiểu hỗn đản không biết xấu hổ."
Thẩm Trạch Nhiễm ăn kem và đồ ăn nhẹ, lại nghe Triệu Tân An kể rất nhiều chuyện thú vị của đoàn làm phim, nhìn thấy Tễ Nguyệt bước vào ánh mắt sáng ngời, vội vàng giơ tay ra hiệu.
Cách đây không lâu khi rời đi còn có bộ dáng không những bị phá sản còn bị đội nón xanh, tâm như tro tàn, không bao lâu sau liền một bộ xuân phong đắc ý, vẻ mặt như đang ngồi trên gia tài bạc triệu.
Triệu Tân An gọi cho Tễ Nguyệt một ly nước chanh, "Còn quay phim không?"
"Tại sao không quay? Em trai Thẩm, em yên tâm chơi, có anh che chở cho em."
Thẩm Trạch Nhiễm quả nhiên rất cảm động, "Tễ Nguyệt ca, anh quả nhiên không chỉ lớn lên giống thiên sứ, người cũng là thiên sứ.
Em là fan sắt thép của anh."
Hai người còn chưa bắt đầu quay diễn, đã gọi ca ca đệ đệ trước.
Triệu Tân An thở ra một hơi, nếu anh xin tăng lương hẳn là có thể thông qua đi.
Thẩm Trạch Nhiễm vui vẻ chơi mấy ngày, còn chưa hết hứng thú diễn thêm mấy vai quần chúng, sau khi khai giảng rất không nỡ rời khỏi, về trường đi học.
Thẩm Trạch Nhiễm vui vẻ ở chỗ y, trong lòng Tễ Nguyệt cũng rất hài lòng, phu nhân ngoại giao của y làm vô cùng thành công.
Theo ngày thất niên chi dương dần dần đến, tâm tình Tễ Nguyệt càng thêm nôn nóng, tính tình cũng theo đó âm tình bất định.
Danh tiếng của y càng ngày càng lớn, theo mấy giải nam chính xuất sắc nhất cùng một số giải thưởng lớn nhỏ khác đạt được, ngay từ đầu là diễn viên nhỏ muốn tài nguyên phải lắc mình biến hóa, trở thành trụ cột của giải trí Thần Tinh, thù lao đóng phim không nhỏ.
Người trong giới biết rõ Tễ Nguyệt đều biết, tuy rằng Tễ Nguyệt thích đùa giỡn đại bài, còn chọn ba chọn bốn khó hầu hạ, nhưng ngoài ý muốn rất chuyên nghiệp.
Chỉ cần không chạm vào điểm mấu chốt của y, chỉ cần Tễ Nguyệt gật đầu ký hợp đồng, trong quá trình quay phim chuyện loạn thất bát tao hầu như không có, so với rất nhiều diễn viên đều bớt việc.
Trước khi ký hợp đồng, rụt đầu nhẫn nhịn liền qua, sau khi ký ngược lại càng dễ hầu hạ hơn, xuống nước treo dây thép linh tinh không hàm hồ chút nào, cũng sẽ không giả tạo từ chối tìm lý do, dùng thế thân.
Vì vậy, nhiều đạo diễn rất thích hợp tác với Tễ Nguyệt.
Tễ Nguyệt nhìn lời mời trên bàn, nhíu mày, "Tôi hiện tại chính là cây rụng tiền của giải trí Thần Tinh.
Bộ phim tiếp theo có thể nuôi sống rất nhiều người trong công ty, nên hảo hảo nâng đỡ tôi, nếu anh ấy đắc tội với tôi, tôi liền mang theo tài nguyên nhảy việc đến công ty đối đầu." Cho dù bây giờ y không còn trẻ trung tươi mới như các tiểu thịt tươi bây giờ, nhưng y so với tiểu thịt tươi đáng giá hơn.
Triệu Tân An vội vàng sàng lọc kịch bản, thuận miệng nói: "Hợp đồng của cậu lại không giống với của người khác.
Thù lao đóng phim, không cần chia cho công ty, không tính là cây rụng tiền của công ty." Lúc trước anh đã xem qua hợp đồng của Tễ Nguyệt, không giống như các nghệ sĩ khác, công ty sẽ lấy một tỷ lệ thù lao đóng phim nhất định, thù lao đóng phim mà Tễ Nguyệt nhận được hoàn toàn là của y.
Tễ Nguyệt sửng sốt, rũ mắt xuống, nụ cười đắc ý trên mặt biến mất không thấy.
Triệu Tân An vốn thuận miệng nói, cũng không phát hiện Tễ Nguyệt khác thường.
"Cậu nhìn mấy cái này xem thích cái nào? Tất cả đều mời cậu làm nam chính."
Tễ Nguyệt trong lòng lộn xộn, một chút cũng không có tâm tình tốt như vừa rồi, y hiện tại tự nhiên không phải là Tiểu Bạch như lúc đầu cái gì cũng không biết, hiện tại nhìn lại phần hợp đồng lúc trước, nói là hợp đồng, còn không bằng nói là một bên B không thực tế, chỉ là ảo tưởng, cái loại này hoàn toàn không phù hợp với quy định thông thường coi như là đi kiện tụng, cũng sẽ không được tán thành, không có hiệu quả pháp lý gì đáng nói.
Nào có loại hợp đồng nào cái gì cũng cho, lại cái gì cũng không có, không, vẫn có, đúng là cùng hợp đồng của người khác không giống nhau, nó bất quá chỉ là hợp đồng bao dưỡng mà thôi.
Chỉ là kim chủ ra tay hào phóng hơn những người khác, y trước kia đã nói qua, cho dù giá trị của y tăng lên, cũng không tăng giá cho kim chủ, nhưng kỳ thật mỗi lần y lấy đều vượt qua.
Tễ Nguyệt có chút không yên lòng, cũng không có tâm tư đọc kịch bản, tâm phiền bực não đi ra ngoài tùy tiện đi dạo, ở trên lối đi thiếu chút nữa bị người đụng phải, tâm tình vốn không tốt lại càng ác liệt, ngữ khí không tốt nói: "Không có mắt hả?"
"Tiền bối Tễ Nguyệt?" Hà Viễn ổn định thân thể, nhận ra thanh niên tuấn mỹ đeo kính râm trước mắt, ánh mắt có chút phức tạp, "Tiền bối, với địa vị hiện tại của anh trong giới giải trí, còn cần phải như vậy sao? Đi đường tắt không thể kéo dài, không có sự an ổn bằng tự mình làm đến nơi đến chốn.
Hơn nữa anh có kỹ năng diễn xuất, chỉ cần anh cố gắng dựa vào chính mình cũng có thể thành công.
Nếu ngủ cùng nhau là có thể có được tài nguyên, điều này đối với những diễn viên an phận cố gắng, diễn xuất trung thực rất không công bằng.
Biết sai thì sửa, miễn là anh thật lòng sửa chữa, tôi tin fan sẽ tha thứ cho anh."
Tễ Nguyệt nhíu mày chặt, từ trên xuống dưới nhìn Hà Viễn, gần đây danh tiếng của tiểu thịt tươi này rất hot, Tễ Nguyệt nhớ lại chuyện xảy ra lúc trước ở khách sạn, dù sao Hà Viễn cũng là người đầu tiên chỉ trích y.
Tễ Nguyệt hai tay ôm trước ngực, tràn đầy châm chọc, "Tạ Thanh Nhiên tham gia diễn xuất đều có cậu phải không?"
Hà Viễn vội vàng nói: "Tôi và anh ấy không phải là loại quan hệ đó."
Tễ Nguyệt ung dung nhìn Hà Viễn, "Các người chưa từng ngủ qua?"
"Tôi, chúng