Đây là lần đầu Di Thanh đến nhà người khác, dáng vẻ rụt rè có phần ỷ lại, nấp phía sau Lâm Quân
Một người phụ nữ trưởng thành giống Lâm Quân vài phần từ trong nhà bước ra, cậu đoán đây chắc là mẹ cậu ấy
" Quân...Thằng bé phía sau con là ai vậy? "
" Đây là bạn cùng lớp với con, cậu ấy ngã bị thương rồi.
"
Lúc này mẹ Lâm mới nhìn kỹ Di Thanh, cảm thấy đứa trẻ này rất đáng yêu.
Cơ mà vết thương đang không ngừng chảy máu trông đáng thương quá
" Mau lại đây, cô xử lý vết thương cho "
Mẹ Lâm vội vã đi tìm hộp y tế, còn Lâm Quân dắt cậu tới chỗ ghế khách ngồi tới khi mẹ Lâm quay lại với đồ nghề trên tay
Tâm trạng Di Thanh bồn chồn vì chưa từng trải qua tình cảnh này
Khi thuốc sát trùng chạm vào mặt vết thương cậu khẽ xúyt xoa một tiếng do xót đau
Lâm Quân ngồi bên cạnh cũng sốt ruột theo, bèn lên tiếng
" Mẹ nhẹ tay chút, bạn ấy đau kìa "
Di Thanh nghe vậy hơi hoảng loạn, tính nói mình không sao vì sợ Lâm Quân sẽ bị mẹ mắng vì mình nhưng mẹ Lâm có vẻ chẳng hề tức giận mà còn khích ngược
" Tiểu quỷ nhà tôi ơi, giỏi thì con ra mà làm đi còn ngồi đấy chỉ đạo.
"
Lâm Quân: "..." Khỏi đi.
" Thôi, con đi tè đây.
"
Không biết là cố tình kiếm cớ hay mắc thật, anh nhanh chóng chuồn đi trước cái nhìn sắt đá của mẹ Lâm
" Thằng con cô hay ấu trĩ như vậy lắm, cũng may là làm bạn được với một người đáng yêu như cháu.
"
"..."
Di Thanh nhất thời không biết nói gì, mẹ Lâm lại tiếp lời
" Đây là lần đầu tiên cô thấy nó dẫn bạn về nhà, mong rằng hai đứa sẽ trở thành bạn tốt của nhau.
"
Nghe vậy Di Thanh không nhịn được hỏi: " Cháu là người đầu tiên ? "
Mẹ Lâm thấy tận bây giờ cậu mới mở miệng nói chuyện thì có hơi ngạc nhiên nhưng giây sau đó bà mỉm cười dịu dàng đáp
" Đúng vậy, có vẻ thằng bé rất thích cháu.
"
Di Thanh muốn nói là không phải vậy vì trên lớp hai người còn chưa từng nói chuyện với nhau mà
Nhưng mặc dù chưa tiếp xúc cậu vẫn cảm thấy trên người Lâm Quân toả ra cảm giác an toàn hơn những người khác
Có vẻ vì Lâm Quân chưa từng dùng ánh mắt phán xét lên người cậu giống các bạn trong lớp mà chỉ bình lặng thế thôi.
" Mẹ nói gì con à? "
Lâm Quân đã quay trở lại, trực giác mách bảo vừa nãy mình bị nói xấu
" Không có.
Con dẫn bạn lên phòng chơi, mẹ đi nấu cơm.
"
Mẹ Lâm cũng đã xử lý vết thương xong rồi, đứng dậy căn dặn mà chợt nhớ ra chưa hỏi tên cậu
" Phải rồi cháu tên gì? "
" ...Di Thanh ạ.
" Cậu nh ỏ giọng
" Ừm, cứ tự nhiên đi nhé.
" Mẹ Lâm xoa đầu cậu một cái rồi rời đi
Di Thanh có hơi ngẩn ngơ nhìn theo, trong lòng cảm thấy có tia ấm áp.
**
Lâm Quân cầm tay cậu tới phòng mình xong sau đấy tự cảm thấy xấu hổ vì căn phòng bừa bộn toàn là vỏ bánh kẹo vừa ăn xong thải đó
" Khụ...ngồi đi, có muốn chơi game không? "
Di Thanh ngồi trên mép giường nhìn tay cầm trò chơi khẽ lắc đầu
Thật ra cậu không biết chơi cái này.
" ...Vậy nhìn tớ chơi là được.
"
Anh không cảm thấy chán nản khi cậu từ chối mà rất thản nhiên ngồi chơi một mình
Cậu lặng lẽ nhìn các ngón tay của anh uyển chuyển thao tác trên nút phím thì cũng ngầm hiểu được cách chơi
Hơn nữa cậu nhận ra lúc Lâm Quân thắng game biểu cảm trên khuôn mặt cũng vui vẻ mà nhếch lên theo, còn ngược