Editor: AnGing
Đã qua nửa đêm, nhưng tiếng ồn ào náo động dưới tầng vẫn chưa ngừng lại, thỉnh thoảng còn có tiếng cười vang lên, đường hoàng lại tùy ý, tận tình hưởng thụ phồn hoa.
Albert từ trên giường lên, khi đi đến cạnh cửa thì dừng bước, ngồi xổm xuống nhìn thảm dày trải trong phòng, màu sắc tối điểm xuyết hoa văn cổ xưa, mang theo sự độc đáo.
"Chảy trong mình dòng máu của Ma Vương mà cũng khiếp nhược như vậy sao?"
Giọng nói già nua kia lại chợt xuất hiện bên tai hắn, mang theo sự châm chọc không hề che dấu.
"Cậu muốn biết chuyện xảy ra dưới lầu, chỉ cần mở to mắt nhìn......"
Tấm thảm hoa văn trong phút chốc biến mất vô tung, thay thế nó chính là ánh nến sáng choang, một tốp người mặc quần áo quý tộc, hưởng thụ buổi lễ xa hoa long trọng trong đêm tối.
Albert lướt qua những bộ mặt mơ hồ kia, trực tiếp đưa ánh mắt chuyển lên người mà mình muốn gặp nhất, từ mái tóc vàng kim của cô thấy bảo thạch điểm xuyết, thấy hoa mục xanh nhạt cô đang mặc, nhàn sắp sinh cơ dạt dào lan tràn từ trên xuống dưới, đơn giản lại hào phóng, cùng cảnh tượng náo nhiệt phồn hoa xung quanh không hề giống nhau.
Chỉ có cậu, không thuộc về phồn hoa như vậy, không thuộc về cấp bậc tôn quý hô mưa gọi gió, cũng không thích hợp ở bên người cô, chỉ có thể tự sinh tự diệt trong mọt góc âm u.
Người bị cậu nhìn chăm chú hình như chú ý tới cái gì, ngẩng đầu nhìn thoáng qua phương hướng của cậu, hắn phương hướng thượng nhìn thoáng qua, dẫn tới mấy người vây quanh bên người cô cũng theo tầm mắt nhìn lại, sau khi chẳng phát hiện ra thứ gì thì thu hồi tầm mắt lại.
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Albert nhìn hình ảnh trước mắt không dám cử động cử, ngay từ đầu, đôi mắt màu vàng ấy, đích xác đối diện với cậu.
Nhưng ánh mắt trong nháy mắt kia.......
"A, cậu nếu thật muốn đến bên cạnh cô ấy, vì sao ở đây ngơ ngác nhìn, trực tiếp giết luôn đám đồ bỏ đi vô dụng đó, trực tiếp cướp người đến Ma giới là được......."
Hình ảnh càng ngày càng mơ hồ, lờ mờ chỉ có thể nhìn thấy một bóng người, nhưng thật ra màu xanh biếc nhợt nhạt kia cang thêm rõ ràng, giống như cây cỏ bé xinh từng cứu vớt đói khát bị cậu nhét vào miệng, lại giống như ngọn cỏ nhỏ bé trên sườn núi, làn váy đùa nghịch ánh mặt trời của thiếu nữ mỉm cười nhìn cậu, cứu vớt vận mệnh của cậu.
"Giết sạch nhóm người phía dưới này đi, giết sạch bọn họ, mang cô về Ma giới, cô sẽ là người của cậu, giết sạch những người này......"
Giọng nói trong đầu không ngừng kêu gào, ngoài cửa lại truyền đến tiếng đập cửa có tiết tấu, cùng với giọng nói quen thuộc.
"Albert?"
"Câm miệng."
Cậu bé đứng dậy, thấp giọng rống với giọng nói đang không ngừng kêu gào trong đầu, đôi mắt thăm thẳm hiện lên sát khí.
"Tôi không ngại giết ông trước đâu."
Thành công đe dọa im giọng nói đang kêu gào, Albert xoa đôi mắt đi mở cửa, nhìn thân ảnh màu xanh biếc đứng ở cửa, trong giọng nói hàm hồ còn mang theo vẻ ngái ngủ, nỗ lực mở
"Ưm, làm sao vậy?"
Sau khi cậu mở cửa cũng không chờ người trả lời, trực tiếp trở về giường kéo chăn qua che lại mình, nhắm mắt giống như còn định ngủ tiếp.
Tĩnh Hảo xác định mình đoán sai, lập tức cảm thấy xin lỗi hành vi lỗ mãng đánh thức cậu dạy của mình—— tuổi này, ngủ không tốt thì không cao được.
Cô khom lưng giúp cậu bé dém chăn, hôn nhẹ trán cậu.
"Tôi chỉ đến xem cậu có ngủ được không thôi, ngủ ngon."
Xoay người lại cẩn thận đóng cửa,cô đứng ở cưa suy tư, vừa rồi rõ ràng có cảm giác bị rình trộm, nếu không phải đến từ đây, chẳng lẽ xuất hiện lực lượng không biết? Hay là, người bên Ma Giới có người lần theo manh mối tra được nơi này, ý đồ tìm ra đứa trẻ mang dòng máu của Ma Vương từng có hiện tượng ma hóa?
Trong lòng đè nặng nhiều chuyện lung tung rối loạn nên càng thêm cẩn thận, Tĩnh Hảo xoa xoa trán đau, thở dài tiếp tục xuống với đám người kia.
Tiếng bước chân ngoài cửa dần dần đi xa, cậu bé giả vờ ngủ trong phòng cũng chậm rãi mở bừng mắt, nghiêng người co mình lại thành một đống, đôi tay vì cố gắng nói dối cô mà trở lên run rẩy, ngăn xúc động muốn chạy ra nói sự thật với cô.
Ánh mắt kia, ánh mắt kia......
Cậu không biết đó là cảm giác gì, nhưng trực giác mãnh liệt nói cho cậu, nếu cô biết vừa rồi cậu nhìn trộm cô, như vậy tất cả mọi thứ đều sẽ thay đổi.
Cậu sẽ mất đi cô, ít nhất sẽ mất đi sự dịu dàng của cô.
Tay Albert run rẩy che trán, bên trên dường như còn lưu lại lực đạo ấm áo mềm mại, cậu nhắm chặt mắt lại, lại mở ra đôi mắt lộ ra ánh sáng mỏng manh, như đã hạ quyết định gì.
Buổi sáng khi rời giường ăn sáng khi, Tĩnh Hảo còn mang thêm vết quầng mắt vì thiếu ngủ, tinh thần hơi mệt mỏi, chọc chọc bữa sáng đơn điệu trước mặt, dứt khoắt bỏ đia ra nhìn người đang ngoan ngoãn ăn sáng ở bên cạnh, nhìn bàn ăn trước mắt cậu sạch sẽ không ít cảm khái bản thân dạy dỗ thành công.
"Đúng rồi, hôm nay những người đến đều trở về, vào buổi chiều có thể đi xuống hoa viên tản bộ."
Cô nhìn cậu bé trước mắt, đối với việc mình nhốt cậu lại năm sáu ngày rấtáy náy, bất đắc dĩ thở dài.
"Chờ qua thời gian này là tốt rồi."
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nói xong câu đó, cô lại đột nhiên nhìn ra cửa sổ, nhìn cây cối sắp rụng hết lá, nhớ tới một việc sắp bị mình quên mất.
Mùa thu qua, mùa đông sẽ đến, thân thể của cô sẽ suy yếu đến mức hôn mê, vậy Albert phải làm sao bây giờ? Cô ngủ say không tỉnh, ở trang viên ai sẽ chăm sóc cậu?
Lúc đó Livia nhất định chỉ chăm sóc cô, không có nhiều sức
lực đi chú ý tới việc khác.
Trên tay đột nhiên phủ lên một lực đạo ôn hòa, Tĩnh Hảo đột nhiên hoàn hồn đối diệm với cặp mắt đen đầy quan tâm, áp xuống u sầu trong lòng cười với cậu một cái.
"Tôi không việc gì."
Cô đứng lên khỏi bàn ăn giản lược, ngăn lại Albert cũng định đứng lên.
"Tôi chỉ hơi mệt mỏi, trở về ngủ tiếp, cậu ngoan ngoãn ăn cơm sang trước đi."
Cô đẩy đĩa đồ ăn sáng bị chọc thành mấy lỗ nhỏ sang, dùng một lý do quanh minh chính đại.
"Ăn hộ tôi, đừng lãng phí."
Mà cái cô gọi là nghỉ ngơi, chẳng qua cũng là về sai người thay đổi váy áo phiền phức, ngồi trước bàn trang điểm để hầu gái búi tóc, xuất thần xuy nghĩ được nửa giờ, đứng dậy tiếp đãi những người đã ngủ say tỉnh lại, chuẩn bị tiễn khách.
Albert ra cửa hông bên phòng bếp, tự động xem nhẹ ánh mắt đầy ý tứ bên đường, đi theo con đường quen thuộc, đi tới nơi con họ gặp nhau ban đầu.
Bụi gai kia đã ở trước mắt, trỉa qua xuân hạ và nửa mùa thu, bụi gại vốn mọc hoang dã càng thêm lớn, mọc loạn ở trang viên, đan xen càng thêm chắc chắn, ngay cà cái hốc ngày xưa cậu bò vào, lúc này rơi đầy lá rụng.
Cậu còn nhớ rõ lần gặp cô ở cái cây cổ thụ kia, đẹp đẽ giống như kỳ tích vậy.
"Hóa ra trang viên Virginia đúng là có tồn tại một người như mày."
Phía sau đột nhiên xuất hiệngiọng nói làm cậu bé hoàn hồn từ trong hồi ức, xoay người nhìn chằm chằm người không nên xuất hiện ở đây, không chút nào che dấu đề phòng trong mắt.
Người đến là thiếu niên tối hôm qua cậu thấy vây quanh bên cạnh cô, trên người mặc bồ quần áo kỵ sĩ được cắt may khéo léo, mái tóc nâu nhạt với đôi mắt xanh biếc, nhấc tay một cái cũng thể hiện ra hơi thở tương đồng của cô.
Địch ý trong mắt Albert càng nặng.
"Tao nghe những người đó nói, còn tưởng đàn ông mà tiểu thư Clorice cất dấu là loại gì cơ chứ?"
Ánh mắt khinh miệt của thiếu niên đảo vài vòng trên người cậu.
"Hóa ra là một đứa nhóc miệng còn hôi sữa, lại còn không có giáo dưỡng."
Thiếu niên đưa ra kết luận.
"Đúng là chẳng xứng đôi một chút nào, sợ rằng đứng bên cạnh tiểu thư Clorice sẽ bôi nhọ xuất thân tôn quý của cô ấy......."
Hắn nói còn chưa nói xong, đã mất ngôn ngữ dưới ánh nhìn chằm chằm của cặp mắt tối đen trong khoảnh khắc, theo bản năng lùi về sau hai bước.
"Mày định làm gì?"
Giọng nói vẫn còn vang lên, thiếu niên ngạo mạn như khổng tước trong một giây hoàn toàn mắt tiếng động, cổ cong một độ cung quỷ dị, đầu vô lực rũ xuống.
Albert nơi lỏng cổ tay đang móc trên cổ hắn, đôi mắt đen khôi phục lại bình tĩnh, không hề gợn sóng.
"Mày mới là người không nên đứng bên cạnh cô ấy, đó là vị trí của tao."
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiễn đi một đám người không liên quan, Tĩnh Hảo rốt cuộc có thể cùng cậu bạn bé nhỏ nhà mình ngồi ăn trên chiếc bàn ăn quen thuộc, lại đột nhiên biết được tin tức sợ đến mức suýt nghẹn.
Sau khi an toàn nuốt vào, cô vẫn không thể tin tưởng mà xác nhận lại với Albert.
"Cậu vừa nói là, muốn đi trường học?"
Trong thế giới này trường học đều là mở cho những người có tiền lại không có đại vị quý tộc, có tôn giáo nhất định, còn có rất nhiều nghi lễ nghiêm khắc huấn luyện, huấn luyện ra lời nói và hành động linh tinh giống như những con em quý tộc, mục đích chính là để làm phương tiện cho bọn họ tiếp xúc với người quý tộc.
Hơn nữa quan trọng nhất chính là, trường học này là huấn luyện kín, một lần đi vào sẽ mất bốn năm.
Người luôn luôn dính cô, đột nhiên nói muốn đi trường học ở bốn năm, nói không mất mát là không thể.
Huống chi, không đặt cậu ở trước mắt, Tĩnh Hảo căn bản không thể yên tâm.
Nguyễn nhân lần đầu tiên xuất hiện mà hóa còn chưa rõ, lần trước còn suýt nữa xuất hiện, làm sao cô yên tâm cho được.
Albert nắm chặt dao nĩa trong tay, cố chấp kiên trì quyết định của mình.
"Tôi muốn đi."
Cậu muốn trở thành người chân chính có thể ở bên cô, chứ không phải người cẩn thận dấu kín bên cạnh, chỉ có thể tránh ở nơi âm u nhất nhìn cô, chịu đựng từng người một tới khoa tay múa chân với mình, chỉ trích cậu không nên xuất hiện bên người cô.