"Đúng, Âm dương thiên luân linh căn." Trung niên nam tử họ Đỗ đang nhìn về phía Đường Hạo, Đường Hạo không tự chủ tránh đi ánh mắt của hắn, bởi vì ánh mắt này thật đáng sợ, giống như có thể xuyên thấu linh hồn.
"Cái gọi là Âm dương thiên luân linh căn, là một loại linh căn tu luyện hiếm thấy, trong trăm vạn không có một, người có linh căn này chỗ tốt rất lớn, cũng có cực lớn chỗ hỏng." Trung niên nam tử họ Đỗ dừng một chút hít một hơi, "Chỗ tốt là có thể tu luyện dược đạo tiến triển cực nhanh, đối với dược tính linh dược thiên nhiên có lực tương tác cùng cảm giác rất cao, chỉ cần một lòng khổ tu, năm năm có thể trở thành linh dược sư, mười năm có thể trở thành Dược Tông, nếu như có cơ duyên, khả năng thành tựu rất cao."
Đường Hạo nghe xong, trong nội tâm giật mình, không nghĩ tới linh căn kia tốt như thế, nhưng hắn vẫn cẩn thận nghe câu nói kế tiếp.
"Chỗ xấu là, qua 15 tuổi, hàng năm một lần âm dương cắn trả, mười ngày cực lạnh, mười ngày cực nhiệt, mỗi một lần cắn trả, đều giảm bớt tuổi thọ mười năm. Nếu như không có cao nhân Dược Tông trở lên cứu chữa, trong ba năm chắc chắn phải chết, dù cho cao nhân cứu chữa, cuối cùng cũng sống không quá 25."
Như sấm sét giữa trời quang!
Lời này đối với Đường Hạo mà nói, quả nhiên là sấm sét giữa trời quang.
Nếu như là những người khác nói, hắn có khả năng lập tức trở mặt, nhưng trước mắt là một vị linh dược sư, hắn mà nói là quyền uy tuyệt đối.
"Vũ Ngưng sang năm là 15 rồi!" Đường Hạo lẩm bẩm nói.
"Đúng, cho nên ta chuẩn bị cho Đỗ thúc thúc mang Vũ Ngưng đi Bạch Vân Sơn, bái nhập Đại tế thế tông."
Đường Hạo nghe được lời nói của Đường Phong Sơn, trong lòng nặng nề không thôi.
Sống không quá hai mươi lăm!
Nhớ tới Vũ Ngưng đôi má phấn điêu ngọc trác, nhớ tới ánh mắt như nước long lanh, khuôn mặt nhỏ cùng luôn nhảy cẫng hoan hô, Đường Hạo tim như bị đao cắt.
Suốt hai ngày thời gian, Đường Hạo mới lấy lại bình tĩnh được.
Hai ngày này, hắn mỗi thời mỗi khắc cũng đều lo lắng vấn đề của Vũ Ngưng, xem sách vở khắp nơi, nhưng mỗi một quyển sách đều nói cho hắn biết, Âm dương thiên luân linh căn khó giải, 25 chắc chắn phải chết.
Lại vừa nghĩ tới một người tuổi còn nhỏ lại đi địa phương xa lạ, Đường Hạo tâm liền nặng nề khó có thể tự kềm chế.
Thế gian này, hắn yêu nhất ngoại trừ phụ thân, chính là thân muội muội không có nửa điểm liên hệ máu mủ này, so với muội muội ruột còn thân hơn.
Hai ngày thời gian, hắn mới rốt cuộc minh bạch.
Nếu yêu thương nàng, nên để nàng đi Đại tế thế tông, bằng không đợi bệnh phát, hết thảy đều đã chậm.
Ngay khi quyết định trong lòng của hắn cũng buông lỏng. Mỗi người đều có mỗi mệnh, Vũ Ngưng cũng có mạng của nàng, điều hắn có thể làm là trước khi Vũ Ngưng đi phải thật tốt với nàng.
Hai ngày này, hắn cùng Vũ Ngưng dạo phố, mua các loại quần áo, ăn mặc, mua cho nàng mứt quả, đồ chơi làm bằng đường, theo nàng xem mặt trời mọc mặt trời lặn. Vũ Ngưng cũng rất hiểu chuyện, giống như thoáng cái trưởng thành, thập phần khéo léo, thậm chí tới an ủi Đường Hạo, để cho hắn lòng càng thêm chua xót.
Nên tới thì tới, hai ngày chuẩn bị đã qua, đêm rất khuya, Trung niên họ Đỗ đang đến gần... Muốn dẫn Vũ Ngưng đi.
"Ca ca, Vũ Ngưng phải đi." Vũ Ngưng ăn mặc một thân quần áo mới mà Đường Hạo mua cho, đôi mắt to đẹp đầy nước mắt, làm người ta thương yêu không thôi, "Ca ca sẽ đến tìm ta chứ?"
Sắc mặt Đường Hạo tái nhợt, có chút khàn giọng, nhưng kiên định nói: "Sẽ, ca ca chẳng mấy chốc sẽ tới thăm ngươi."
"Rất nhanh là bao nhanh?" Vũ Ngưng thanh âm chát chúa mà hỏi.
Đường Hạo cắn răng, nắm bắt tay của nàng, "Rất nhanh, sẽ thật nhanh! Ca ca sẽ đem hết toàn lực tu luyện, cố gắng sớm ngày nhìn thấy Vũ Ngưng, cùng Vũ Ngưng xem mặt trời lặn."
"Được." Vũ Ngưng khuôn mặt trắng nõn cười hì hì nói, nhưng Đường Hạo rõ ràng chứng kiến hai hàng nước mắt lăn xuống.
Hắn đã không dám nhìn nữa, quay người vào phòng, nước mắt không cầm được tuôn ra.
Nhân sinh đúng lúc có thể có một người cùng ngươi tưởng niệm cùng không muốn như thế, cũng đã là phúc khí.
Đường Hạo cắn răng không nhìn ra ngoài, chỉ nghe phía bên ngoài vang lên thanh âm lục lạc kỳ dị, sau đó âm thanh dần dần đi xa, hắn mới dám đẩy cửa sổ ra.
Ngước đầu nhìn lên, chỉ thấy một đạo thanh quang ở trên trời bay tán loạn, xem bộ dáng là một khay ngọc thanh sắc, thẳng đến phương Tây Nam mà đi. Trung niên họ Đỗ ít nhất cũng là cao thủ Tụ Hồn cảnh.
Đường Phong Sơn ngửa đầu nhìn xem ánh sáng màu xanh nhanh chóng biến mất, không nhịn được than thở, trong miệng lẩm bẩm nói: "Thiên sơn vạn thủy, ngàn vạn phải bảo trọng."
Tâm tình Đường Hạo trầm trọng đến cực điểm, nhưng hắn vẫn lập tức trở về phòng tu luyện, hắn tuân thủ nghiêm ngặt lời vừa nói với Vũ Ngưng, muốn đem hết toàn lực cố gắng tu luyện, sớm ngày đi Bạch Vân Sơn tìm nàng.
Bạch Ngọc Sơn cách đây nghìn vạn dặm, vô số đầm lầy, sa mạc, rừng nhiệt đới , không có năng lực cưỡi gió phi hành, căn bản không đến được, nói cách khác ít nhất phải là Tụ Hồn cảnh cao thủ.
Vì điểm này, hắn cũng phải nỗ lực tu luyện.
Từ nay về sau, Đường Hạo tu luyện lại có một động lực kiên định -- có thể sớm ngày tới tìm Vũ Ngưng.
...
Đường Hạo xếp bằng ở trong phòng, toàn thân được bao trùm bởi một tầng hào quang màu xanh.
Lúc này, trong đầu hắn đang tại tập trung toàn bộ suy nghĩ.
Ngày mai sẽ cùng Lăng Vân chiến đấu, tối nay hắn phải có chỗ thành tựu, bởi vậy hắn từng lần một tu luyện Kinh Lôi Thập Tam Kiếm, mà trong đầu Ảnh tử cũng đang không ngừng diễn dịch, mà kinh hỉ lớn nhất là Đường Hạo phát hiện ảnh tử vậy mà có thể suy diễn ra chiêu thứ tư.
Kinh Lôi Thập Tam Kiếm là một bản thiếu, chỉ có được 3 thức kiếm, bởi vậy chỉ có thể tu luyện tới thức thứ 3, nhưng ảnh tử năng lực suy diễn cường đại, vậy mà từ ba chiêu đầu diễn hóa ra chiêu thứ tư.
Đường Hạo theo như sách ghi lại biết một chiêu này tên là "Nhất kiếm đoạn âm dương".
Một chiêu này uy lực so ba chiêu đầu cộng lại còn lớn hơn, bởi vì Kinh Lôi Thập Tam Kiếm kỳ thật chia làm bốn giai đoạn cùng một Đại viên mãn. Mỗi ba chiêu là một giai đoạn, chiêu thứ tư chính là giai đoạn thứ hai, chiêu thứ bảy là giai đoạn thứ ba, chiêu thứ mười là giai đoạn thứ tư, mà giai đoạn cuối cùng chỉ có một chiêu – “Nhất kiếm dẫn vạn lôi”.
Chiêu thứ tư thuộc về giai đoạn thứ hai, độ khó tu luyện thật lớn , nhưng uy lực cũng vượt xa ba chiêu đầu cộng lại.
Một chiêu này Đường Hạo cẩn thận quan sát bảy, tám lần rồi theo một chiêu này tiến hành, thời điểm ra chiêu yêu cầu Kiếm Ý.
Trước kia sử dụng kiếm chỉ là dùng sức, nhưng chiêu này thì cần Kiếm Ý, cảm ngộ sự tồn tại của kiếm, cảm ngộ sinh mệnh của kiếm, một kiếm bổ ra tách âm dương. Từ Ý mà ra kiếm, mới thật sự là xuất kiếm.
Kiếm cảnh giới cao nhất là "Thiên địa một kiếm", một kiếm dẫn vạn lôi, là đạt tới nhân kiếm hợp nhất, thậm chí không cần kiếm thật, chính mình là một thanh kiếm.
Mà Kiếm Ý chính là bước vào giai đoạn chân chính sử dụng kiếm.
Đường Hạo quan sát vài lần, rốt cục mới chậm rãi mở mắt ra, trước mặt hắn là chuôi Bắc Cực Hàn Thiết kiếm, dài ba xích, rộng một tấc, trong bóng đêm hiện ra ánh sáng nhạt.
Hắn nhìn chằm chằm kiếm, cảm ngộ kiếm.
Bạch!
Một tay chộp kiếm, hắn giống như cảm giác được kiếm khẽ kêu, kiếm run rẩy.
Nhất kiếm đoạn âm dương!
Trong tay Đường Hạo, Bắc Cực Hàn Thiết kiếm khẽ đảo, dựa theo Kinh Lôi Thập Tam Kiếm thi triển ra, lập tức, một cổ ý cảnh giống như đến từ trong nội tâm dọc theo lòng bàn tay truyền đến thân kiếm, kiếm đang gầm thét, kiếm đang gào thét.
Cỗ kiếm khí say mê hấp dẫn, để cho Đường Hạo cảm giác được da đầu như đang bị điện giật, run lên, cả người cùng kiếm tiếp xúc, bắt đầu dung hòa.
Hô!
Một kiếm bổ ra, nhìn như chậm, nhưng kì thực tốc độ cực nhanh, nặng nề gầm rú như Sư như Hổ, lúc này kiếm như vật còn sống, như rồng như mãng, thậm chí có thể vặn vẹo.
OÀ..ÀNH!
Trên lưỡi kiếm, khí bạo lập tức nổ tung, một kiếm bổ ra, tựa hồ muốn chém không gian thành hai nữa, Đường Hạo thậm chí mắt thường còn thấy được không gian rung động lắc lư, nếu như đối phương cùng mình tiếp kiếm vậy thì là một thảm kịch rồi.
Giờ khắc này, kiếm là người thi triển, thân thể kéo dài, người cầm kiếm uy lực phóng đại.
Nhất kiếm đoạn âm dương!
Đường Hạo thu kiếm mà đứng, trong nội tâm đè nặng cảm giác kích động.
Chỉ là chiêu thứ tư có thể đạt tới không khí chấn động, ngưng tụ khí bạo, nếu như đến chiêu cuối cùng, uy lực kia chắc chắn gấp mười gấp trăm lần.
Một khắc này làm cho người ta chờ mong .
Đường Hạo thu hồi trường kiếm, ngược lại tiến hành nghiên