Hỏa Vân Mân Côi cũng không tức giận, lại cười nói: “Thiên Vương là một trong chín cường giả tại Tuyệt Thiên lĩnh, là trường tồn thiên cổ, tự nhiên sẽ không đem Thiên Kiếm tông ta để vào mắt rồi. Nhưng thiên vương chính là người thông minh, thông tình đạt lý, đây là Tuyệt Thiên lĩnh, mọi người đều biết mà”
Đa Mục Thiên Vương cười lạnh, nói: “Ít nói lời tâng bốc với ta, bổn vương nuốt không trôi đâu. Ngươi đột nhiên chạy tới Tuyệt Thiên lĩnh ta, rốt cuộc cần làm gì?”
Lúc này, cô gái còn sống đi tới bên cạnh Hỏa Vân Mân Côi, trên mặt đầy vẻ vui mừng kích động, nói: “Thuộc hạ gặp qua trưởng lão”
Hỏa Vân Mân Côi nhìn cô gái này một cái, phất tay bảo nàng đứng sau lưng mình, hướng Đa Mục Thiên Vương cười nói: “Người vừa chết ở chỗ này cũng là vì Thiên Kiếm tông ta mà làm việc, bọn họ trước khi chết đã phát tín hiệu cầu cứu, Thiên Kiếm tông há có thể bỏ mặc được”
Đa Mục Thiên Vương hờ hững nói: “Nhân loại tự tiện xông vào Tuyệt Thiên lĩnh, là tự tìm chết”
Hỏa Vân Mân Côi thu lại nụ cười, trầm giọng nói: “Bọn họ cũng không phải tự tiện xông vào, mà là bị Thiên Vương triệu tới, không phải sao?”
Đa Mục Thiên Vương cười lạnh, nói: “Đúng thì sao nào, ngươi nói nhăng nói cuội là muốn có ý gì đây?”
Hỏa Vân Mân Côi hừ một tiếng: “Ít nhất ta cũng không phải tới đây cố tình gây sự, đúng không nào?”
Đa Mục Thiên Vương châm chọc nói: “Loài người dối trá, các ngươi sống như vậy cũng không ngại mệt chết sao chứ?”
Hỏa Vân Mân Côi phản bác: “Chúng ta nếu đều giống như các ngươi cơ bắp vậy, cũng không phải là nhân loại rồi”
Đa Mục Thiên Vương lạnh lùng nói: “Loài người vốn hèn mọn đê tiện mà, tuyệt không cao thượng”
Hỏa Vân Mân Côi cười to, nói: “Thiên Vương nói thật là hay nha, nhưng ngươi đã quên một điều, cái thế giới này do loài người thống trị đó”
Đa Mục Thiên Vương hừ lạnh: “Tuyệt Thiên lĩnh không phải là nơi mà loài người ngươi thống trị. Ngươi nếu tức thời nhanh rời đi, nếu không đừng trách bổn vương không lưu tình”
Hỏa Vân Mân Côi nhìn Tần Thiên một cái, trầm giọng nói: “Chỉ cần thiên vương giao người này cho ta, ta sẽ rời đi lập tức”
Đa Mục Thiên Vương lạnh lùng nói: “Bổn vương thiên tân vạn không mới đem hắn tới được nơi này, không thể cho ngươi đưa đi”
Hỏa Vân Mân Côi giọng trì hoãn, nói: “Thiên Vương đã nói như vậy, đã làm khó dễ ta rồi”
Đa Mục Thiên Vương lãnh đạm nói: “Không khó gì cả, ngươi muốn mang hắn đi, vậy phải xuất ra bản lĩnh rồi”
Tần Thiên đứng yên bất động, trong lòng tràn đầy mong đợi, nghĩ thầm giữa Đa Mục Thiên Vương cùng Hỏa Vân Mân Côi rốt cuộc là người nào lợi hại hơn nhỉ.
Tương lai, Tần Thiên không có quyền lựa chọn, vì vậy hắn quyết định ngộ ứng tùng quyền.
Hỏa Vân Mân Côi cười một tiếng ưu nhã, vuốt cằm nói: “Nếu thiên vương đã nói như vậy, ta đây sẽ bêu xấu một chút, nhìn Thiên Kiếm tông ta so với Tuyệt Thiên lĩnh, rốt cuộc chênh lệch bao nhiêu a?”
Tay trái vung lên, cô gái đứng bên cạnh Hỏa Vân Mân Côi bay ngược ra xa, trực tiếp đưa vào trong thời không chi môn, biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi.
Đa Mục Thiên Vương cũng không ngăn cản, hắn chỉ lạnh lùng nhìn Hỏa Vân Mân Côi, ánh mắt lộ ra sát ý.
Hỏa Vân Mân Coi tay cầm trường kiếm, bước đi nhẹ nhàng, dáng người thon dài làm cho người ta có một loại cảm giác phiêu dật xuất trần.
Đây là một nam nhân vô cùng mị lực, nhưng lại có một cái tên rất nữ nhân.
Sau nụ cười ưu nhã mê ngươi kia, là ẩn giấu vết tang thương thâm trầm của năm tháng, hắn không hề giống như vẻ bề ngoài còn trẻ như vậy
Bước chân nhẹ nhàng như đang ngắm phong cảnh, Hỏa Vân Mân Côi tuyệt không nóng lòng, chậm rãi đi tới bãi đất trống, ánh mắt ngưng nhìn Tần Thiên mà không phải là Đa Mục Thiên Vương, điểm này có chút quỷ dị.
Tần Thiên cảm nhận ánh mắt của Hỏa Vân Mân Côi, bên trong ẩn giấu hàm nghĩa gì đó khiến cho Tần Thiên không thể nào hiểu thấu, cổ quái mà thâm thúy.
Đa Mục Thiên Vương khí phách mười phần, ánh mắt lóe lên không ngừng, hiển nhiên gã nhân loại nhỏ bé trước mắt lại làm cho hắn có cảm giác không nắm bắt được.
Lúc này, trên thần thụ thái cổ, Hắc Thủy Huyền Xà quét xuống dưới, cái đầu khổng lồ như ngọn núi lập tức che đi ánh sáng vùng phụ cận.
Hoa Vân Mân Côi dừng bước, trường kiếm đỏ ngầu (hồng xích) ở trong tay khẽ kêu lên, thanh âm chuông đồng phát ra thanh thúy, đó chính là huyền minh thiên âm, đối với huyền linh dị thú có lực chấn nhiếp nhất định.
Hắc Thủy Huyền Xà lè lưỡi ra nuốt vào, không chút sợ hãi huyền minh thiên âm, hai con ngươi xanh biếc lộ âm hàn, hơi thở khủng bố.
Hỏa Vân Mân Côi không dám khinh thường, Hắc Thủy Huyền Xà này