Vô Ảnh Thú là người chạy tới đầu tiên, nhưng không tiến lên, ngược lại chậm rãi lui về phía sau.
Băng Tâm và Thiên Hoa Tà Nguyệt một lòng muốn tranh đoạt Tần Thiên, mặc dù cảm giác được tình huống có điểm quỷ dị, nhưng không chút yếu thế nào, đi tới gần Tam Thủ Viên Hầu, trái phải hai đường ngăn đường đi của con khỉ.
Tần Thiên quay đầu nhìn chung quanh, không hiểu nổi vì sao con khỉ này không đi.
Nơi này yên tĩnh không một tiếng động, nhìn không ra điểm dị thường nào, nhưng cái loại yên ắng thế này làm cho Tần Thiên tim đập rộn rã hơn.
Cùng nhau đi đến nơi này, Tần Thiên được coi là trải qua không ít biến cố.
Nhưng càng đi xuống dưới, nội tâm càng phát ra nỗi bất an mãnh liệt, điều này làm cho tâm thần Tần Thiên không yên, hiểu được đây là con đường vô cùng hung hiểm.
Nếu không phải có Tam Thủ Viên Hầu hộ tống, Tần Thiên sớm đã chết không biết bao lần rồi.
Vậy mà, hiện giờ Tam Thủ Viên Hầu lộ vẻ ngưng trọng, nói rõ tình huống có chút biến cố nào đó, đoán chừng là gặp phải đối thủ lợi hại.
Thế giới dưới lòng đất Tuyệt Thiên lĩnh này rất hung hiểm và quỷ dị, từng bước đều là sát cơ, có nhiều tồn tại bất khả tư nghị, ẩn giấu nhiều bí mật mà người khác không biết.
Đây là một lĩnh vực liên quan đến rất ít nhân loại, Tần Thiên nếu không phải bị người ta đuổi giết, cũng không chạy tới nơi này.
Dĩ nhiên, không tới nơi này cũng sẽ không gặp được sự phấn kích đặc sắc.
Thiên Hoa Tà Nguyệt lưu ý động tĩnh chung quanh, quanh thân lóe lên quang mang u lam, một dải ánh sáng màu lam hẹp dài giăng khắp nơi, tạo thành một quang lưới bao trùm bên ngoài thân thể hắn, nhanh chóng chạy dọc khắp người hắn.
Khi quang lưới kia mở rộng đến phạm vi nhất định, liền gặp phải một lực cản vô hình.
Thiên Hoa Tà Nguyệt có chút kinh ngạc, ánh sáng u lam hiện diện dày đặc ở vùng phụ cận, khiến cho sự tồn tại vô hình nào đó từ từ hiện rõ, thấy một kết quả làm người ta kinh hãi.
Dưới sự chiếu rọi của ánh sáng u lam, một pho tượng đá từ từ hiện ra, nhìn giống như một tấm bia đá (thạch bi).
Khi Thiên Hoa Tà Nguyệt chuẩn bị tiến thêm một bước thăm dò, thì từ tấm bia đá kia đột nhiên bắn ra hàng vạn quang hoa, một cổ lực lượng không đối nghịch được đột ngột công kích, đánh Thiên Hoa Tà Nguyệt bay ra xa, rơi xuống đất, hộc máu trọng thương.
Băng Tâm có chút kinh hãi, toàn lực thi triển lực phòng ngự, hỏa diễm đỏ thắm kia gia tăng thêm tầng tầng, tổng cọng khoảng mười sáu tầng hỏa diễm hợp thành một đạo phòng ngự vững chắc, nhưng như cũ vẫn không ngăn cản được ánh sáng ngọc xâm nhập vào.
Chỉ thấy, hỏa diễm trên người Băng Tâm phụt tắt, cũng là lúc cả người bị đẩy lui mấy trăm trượng, thân thể cao gầy đầy đặn khẽ run run, khóe miệng tràn ra vết máu.
Tam Thủ Viên Hầu tay phải mang Tần Thiên, tay trái ở trước ngực ngắt một cái thủ ấn, quanh thân kim quang lưu chuyển, hội tụ trên tay trái, tạo thành một quang phù kim sắc huyền phù cách lồng ngực khoảng ba thước, đây là một loại phòng ngự đặc biệt.
Khi ánh sáng ngọc khuếch tán đến gần thân thể Tam Thủ Viên Hầu, thì lực lượng hủy diệt không thể kháng cự kia va đụng vào quang phù kim sắc, trong nháy mắt liền đình chỉ thế công tới, bị phong ngự Tam Thủ Viên Hầu giam ngăn cản lại.
Tần Thiên thấy một màn như vậy, nội tâm vô cùng khiếp sợ.
Ngay cả Thiên Hoa Tà Nguyệt cùng Băng Tâm mà cũng không ngăn cản được ánh sáng ngọc kia, khi đến trước mặt Tam Thủ Viên Hầu đột nhiên mất đi uy lực, cái này phải hiểu, thực lực của con khỉ xấu xí này quả kinh người.
Quang mang lóe qua. Một tấm bia đá không trọn vẹn mang vẻ cổ xưa hiện ra giữa không trung.
Tấm bia đá kia rõ ràng đã trải qua vô số năm tháng, nhìn qua rất xa xưa, vùng biên đã xuất hiện rất nhiều khe nứt, còn có vài chỗ bị tàn khuyết.
Ở trên tấm bia đá, một chữ ‘Sát’ màu đỏ chói tỏa ra hào quang, tản mát ra hơi thở máu tanh mà kinh khủng.
Tần Thiên nhìn chữ ‘Sát’ kia, cảm giác được khí huyết toàn thân quay cuồng, khó chịu vô cùng.
Tam Thủ Viên Hầu thấp giọng nói: “Đừng có nhìn nó, huyết sát chi khí ở trên đó có thể ăn mòn linh hồn của ngươi”
Tần Thiên cúi đầu lãng tránh, hỏi: “Đây là vật gì vậy, sao đáng sợ như thế”
Tam Thủ Viên Hầu trầm giọng nói: “Vật này xuất ra từ Huyết Sát môn thượng cổ, người ta gọi nó Huyết Sát lệnh. Trước sau cắn nuốt mười hai vạn chín ngàn sáu trăm cái huyết hồn, tế luyện mà thành, uy lực vô biên”
Tần Thiên thất sắc hoảng sợ, một cái huyết hồn chính là một sinh mệnh, lấy mười hai vạn chín ngàn sáu trăm sinh mệnh