Đỗ Vân Thăng hỏi: “Chín bước cuối cùng này, ngươi tính toán như thế nào, bắt tay vào làm những gì?”
Đông Phương Nhật Hoa nhìn lướt qua mọi người, trầm giọng nói: “Phái người dò đường, đây là phương pháp duy nhất. Mặc dù có nguy hiểm, nhưng ta sẽ cẩn thẩn phân tích tìm ra vài loại phương thức có khả năng nhất, sẽ không để mọi người đi chịu chết đâu. Từ xưa tới nay, Xích Huyết cốc đã làm chết không ít cao thủ, chúng ta nếu không tìm được sinh lộ, tất cả mọi người đều táng thân tại nơi này. Vì vậy, mặc dù nguy hiểm, nhưng chúng ta lại không có lựa chọn nào”
Đạo lý này tất cả mọi người đều hiểu, vì vậy mặc dù không chút tình nguyện, nhưng cũng không có ai phản đối.
Cửu phu nhân nói: “Chúng ta bây giờ còn dư lại 15 người, ngươi tính phái bao nhiêu người đi dò đường vậy?”
Đông Phương Nhật Hoa nói: “Cái này phải xem tình huống thế nào đã, nếu vận khí tốt, thoáng cái tìm được, nếu vận khí không tốt, vậy cần phải thử dò xét từng bước một”
Vì muốn thể hiện thành ý, Đông Phương Nhật Hoa phái ra một vị cao thủ dưới trướng, bảo hắn là người thứ nhất dò đường.
Mạnh Phi Vân, Đỗ Vân Thăng đều có một mình, không thể phái người ra.
Bên cạnh Hách Liên Hùng cũng chỉ còn lại Kiếm Thần Phong, đó là thiếu chủ Thiên Kiếm tông, thân phận tôn quý, cũng không dễ dàng mạo hiểm.
Vì thế, ánh mắt tất cả mọi người đều rơi vào trên người Thiên Hoa thế gia cùng Tiểu Vân Thương Hải.
Bên cạnh Cửu phu nhân chỉ còn lại hai người, một người là Thiên Hoa Tà Nguyệt, người còn lại tu vi hơi kém một chút.
Cửu phu nhân không nói hai lời, phái ra gã có tu vi hơi kém kia đến tham gia.
Tiểu Vân Thương Hải có 5 người, coi như là nhân số nhiều nhất.
Vân Hà tiên tử dưới ánh mắt của mọi người, liền phái ra 2 vị cao thủ, Trầm Tuyết Y và Chu Dật đều lưu lại bên cạnh mình.
Kể từ đó, Đông Thắng Huyền Tông, Thiên Hoa thế gia, Tiểu Vân Thương Hải gồm có bốn người, đều nghe theo an bài của Đông Phương Nhật Hoa.
Đông Phương Nhật Hoa sau khi nghiên cứu hồi lâu, suy đi tính lại vài loại phương pháp dò đường khả thi nhất, sau đó bắt đầu dò đường.
Người thứ nhất dò đường vẫn là cao thủ của Đông Thắng Huyền Tông, hắn bắt đầu từ khối huyết thạch thứ nhất, nương theo người trước kia một đường đi thẳng, một hơi đi đến bước thứ 55, kết quả mọi chuyện đều thông thuận.
Đến bước thứ 56, tâm tình mọi người đều treo cao cao, ánh mắt cả một đám người đều trợn trừng lên, sợ bỏ qua cái gì đó.
Vị cao thủ kia cũng sợ mất cả hồn vía, sau khi chần chờ một hồi lâu, dưới sự thúc dục một lần nữa của Đông Phương Nhật Hoa mới bước ra một bước mấu chốt.
Chỉ thấy quang hoa chợt lóe, vị cao thủ kia đứng vững vàng trên huyết thạch ở bước thứ 56, cũng không phát sinh vấn đề gì.
Tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhỏm, cuối cùng cũng đi đúng hướng.
Lôi Đình cùng Tần Thiên đứng cách đó mấy dặm, ngắm nhìn chăm chú, nên cũng có chút khẩn trương.
Hít sâu một hơi, vị cao thủ kia sau khi đi đúng, cho nên lá gan cũng lớn thêm không ít.
Y theo suy đoán của Đông Phương Nhật Hoa, bắt đầu …. Hướng một huyết thạch khác bay đi.
Đây là bước thứ 57, mọi người đều chăm chú ngắm nhìn, tâm tình một lần nữa khẩn trương trở lại.
Mủi chân điểm một cái, quang hoa lóng lánh, một đạo quang nhận ánh sáng ngọc phá không mà hiện, trong tiếng kinh hô của mọi người, thoáng cái đem người nọ chém chết.
Đông Phương Nhật Hoa có chút bi thương, đây là đệ tử Đông Thắng Huyền Tông đó.
Đông Phương Vũ Nhược kinh hô lên một tiếng, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên mấy phần bi thương.
Vân Hà tiên tử nhìn Đông Phương Nhật Hoa trầm giọng nói: “Tông chủ cần phải suy nghĩ cho tốt a, đây là nhân mạng đó, cũng không phải trò đùa”
Đông Phương Nhật Hoa cười khổ nói: “Ngươi nghĩ rằng ta muốn thế sao?”
Lướt ngang mấy trăm trượng, Đông Phương Nhật Hoa một đường đến huyết thạch thứ 56, lại một lần nữa rơi vào trầm tư.
Sinh lộ này càng về sau càng thêm hung hiểm, không một chút may mắn, đều đưa đến vạn kiếp bất phục, làm người ta khủng hoảng hơn.
Lôi Đình lưu ý phản ứng của Tần Thiên, truyền âm nói: “Ngươi đã nhìn thấy đều gì xảy ra sao?”
Tần Thiên chần chờ một chút, quay đầu nhìn Lôi Đình thấp giọng nói: “Tinh Thần chi lộ”
Lôi Đình sắc mặt kinh biến, ánh mắt cổ quái nhìn chằm chằm Tần Thiên.
“Ngươi đúng là người không đơn giản”
Tần Thiên cười khan một tiếng, không đơn giản là sao?
Đây chỉ là biểu hiện giả dối.
Suy tính hồi lâu, Đông Phương Nhật Hoa đưa ra kết