U ảnh đung đưa nhanh hơn, từ trong rừng vang lên tiếng sào sạt, ánh sáng bắt đầu ảm đạm dần dần.
Rất nhanh, khắp rừng cổ thụ liền tối đen như mực, chỉ còn đám hoa tươi kia vờn quanh, hoa cỏ xanh tươi như thảm trên khoảng đất trống vẫn sáng ngời như lúc ban đầu.
Lôi Đình sắc mặt ngưng trọng, sát cơ chung quanh thêm mãnh liệt, trong bóng đêm ma lực vô cùng đang nhanh chóng tiến tới gần, thật giống như muốn đem hai người nuốt sạch.
Tần Thiên ngưng mắt nhìn mặt đá trơn tru của tấm bia đá kia, không có một mặt chữ nào, giờ phút này hắc tuyết nhè nhẹ lưu động, tựa như họa bút trong tay họa sĩ vậy, vẽ phác thảo ra từng đường nét dần dần rõ ràng.
Chỉ chốc lát, trên mặt tấm bia đá kia xuất hiện một khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần, trông rất sống động, nhưng lộ vẻ ma khí, làm cho người ta có cảm giác tà mị.
Hai mắt đen nhánh, tóc dài tung bay, nụ cười mê người, nói chung là hoàn mỹ, nhưng Tần Thiên lại xem nàng như một hồng phấn khô lâu.
Lôi Đình nhìn tấm bia đá, nghĩ tới những trải nghiệm qua tại ngôi miếu đổ nát trước đó, bật thốt lên: “Dưới tấm bia đá này trấn áp cổ Ma”
Tần Thiên vuốt vuốt cằm, âm phong rống giận bốn phía cũng không dám tới gần, đó là bởi vì ngọc quan tại trong ngực mà Tần Thiên có được ở ngôi miếu đổ nát.
Lúc này, khuôn mặt trên tấm bia đá đột nhiên hóa thành mặt ác quỷ, hướng Tần Thiên cùng Lôi Đình gầm thét rống giận.
Trong rừng cổ thụ, u ảnh huyễn hóa thành từng đạo ma mang màu đen, biến thành phệ hồn chi tiễn, khóa chặt Lôi Đình cùng Tần Thiên.
Màn đêm tối đen trong nháy mắt thu hẹp lại, thật giống như ác ma gầm thét, muốn đè ép nghiền nát hai người mạo phạm tới nơi này.
Lôi Đình kinh hãi, chín đạo hào quang hiện lên trong nháy mắt, mang theo chín viên mặt trời bắn ra liệt diễm chí dương chí cương, xua tan đi mấy phần màn đêm u tối kia, nhưng không đánh bay phệ hồn chi tiễn kia.
Tần Thiên nắm chặt cánh tay Lôi Đình, ngọc quan trong ngực đột nhiên chấn động, một cổ lực lượng không nhìn thấy được lấy Tần Thiên làm trung tâm, hướng bốn phía tản mát ra.
Lúc này, phệ hồn chi tiễn vừa vặn tới nơi, va đụng cổ lực lực lượng kia, nháy mắt biến thành hư ảo.
Cùng thời khắc đó, khuôn mặt ác quỷ trên tấm bia đá phát ra một tiếng rống, nháy mắt biến mất.
Rất nhanh, âm phong tản đi, u ảnh biết mất.
Cánh rừng cổ thụ khôi phục lại vẻ yên tĩnh, mà ở phía đối diện với Tần Thiên cùng Lôi Đình, là nơi tấm bia đá đó lại xuất hiện lão giả mặc xám tro.
Trợn mắt nhìn hai người một cái, lão giả mặc xám tro chợt lóe lên rồi biến mất.
Lôi Đình hừ nhẹ một tiếng, Tần Thiên thì thào hỏi: “Lão kia là ai vậy?”
Lôi Đình lạnh lùng nói: “Một người có va chạm cùng với ta, không nghĩ tới hắn thế nhưng lại tìm đến nơi này. Đi thôi, chúng ta rời khỏi nơi này trước”
Tần Thiên theo đường cũ trở về, rất nhanh hai người rời khỏi Phổ Độ tự, biến mất trong biển người.
Sau nửa canh giờ, Tần Thiên theo Lôi Đình tới Vạn Hoa lầu, đây là tửu lâu nổi danh nhất tại Đại Hoa thành, cũng là nơi làm cho nam nhân mất hồn nhất.
Vạn Hoa lầu tổng cộng có 5 tầng, 3 tầng dưới làm tửu lâu, 2 tầng còn lại là Vạn Hoa các.
Bình thường, những đệ tử thế gia có tiền đều đến tầng một dùng cơm.
Còn những tu luyện giả kia, có thực lực bất phàm bình thường tụ tập ở tầng 2.
Chỉ có nhân vật kinh sợ nhất phương, hoặc là người có thân phận cao qúy, có thể đến lầu 3.
Lôi Đình mang theo Tần Thiên an vị ở một góc tường lầu 1, một bên hưởng thụ rượu ngon món lạ, một bên lắng nghe tửu khách chém gió.
“Các ngươi có nghe nói hay không, có rất nhiều nhân vật chạy tới Đại Hoa thành chúng ta đó”
“Nghe nói thiếu chủ Thiên Kiếm tông Kiếm Thần Phong cùng với Ngũ trưởng lão Hách Liên Hùng đã đến được một canh giờ rồi”
Tần Thiên cùng Lôi Đình trao đổi ánh mắt cho nhau, hai người lộ vẻ khiếp sợ.
Một canh giờ trước, bọn họ tới Đại Hoa thành không lâu mà, không nghĩ tới Kiếm Thần Phong cùng Hách Liên Hùng đã đuổi tới kịp.
“Người của Thiên Hoa thế gia cũng đã tới, nghe nói là nữ nhân a, hình như tên là Cửu phu nhân gì đó, nghe nói rất phong tao”
“Huyền nữ Đông Thắng Huyền Tông cũng tới rồi, nửa canh giờ trước có người nhìn thấy nàng hiện diện tại bên trong Đại Hoa thành”
“Những người này sao đột nhiên tề tụ đến Đại Hoa thành nhỉ, có phải là phát sinh đại gì đó hay không nhỉ?”
Lôi Đình cùng Tần Thiên