Lôi Đình sau khi biết được kế hoạch Tần Thiên, sợ hãi than: “Thật không nghĩ tới, ngươi so với trong tưởng tượng của ta còn muốn giảo hoạt hung ác hơn”
Tần Thiên khẽ cười, nói: “Chúng ta vốn là hai loại người, ngươi lãnh ngạo tự phụ, không ai bì nổi, làm việc có nguyên tắc, nhưng bởi vì tính cách có chút thiếu hụt, chính tồn tại nhược điểm trí mạng. Còn ta từ nhỏ ma bệnh quấn thân, vì mạng sống mà bày trăm phương nghìn kế, mặc dù chưa từng động thủ thương tổn người khác, nhưng khi có người muốn gây bất lợi cho ta, ta cũng sẽ không khách khí với hắn. Hiểu rõ linh biến, ra sách lược, người phải sống mới có ý nghĩa”
Lôi Đình cười phức tạp một tiếng, khổ sở nói: “Ngươi nói không sai, ta quá mức lãnh ngạo tụ phụ, cá tính dứt khoát, đây chính là nhược điểm, dễ dàng bị áp chế. Cổ nhân nói, rất khiêm tốn, gặp sợ không hãi, bí hiểm, bình tĩnh tùy tâm”
Tần Thiên cười nói: “Binh giả, quỷ đạo dã (giảo quyệt). Hư hư thật thật, thực thực trống rỗng trống rỗng, không cần quá thật tình lắm”
Sau sáu năm kiếp sống cầu y, làm cho Tần Thiên ở một phương nào đó có thu hoạch kinh người, đối với đạo xử thế, có lĩnh hội rất sâu, hiểu được làm cách nào để sinh tồn.
Tu luyện giả giới cùng phàm nhân giới là tồn tại khác biệt rất lớn, nhưng vẫn có rất nhiều điểm giống nhau như cạnh tranh, như ân oán, cừu hận, quyền thế, tình yêu, v.v… thì cũng không khác biệt quá lớn.
Trong khoảng đất trống, giao chiến kịch liệt vẫn kinh thiên động địa, kéo dài liên tục.
Ma nữ kia mặc dù lớn lối cường thế, nhưng nếu muốn áp chế chín đại cao thủ, cũng không quá dễ dàng.
Hơn nữa, trong số chín đại cao thủ, còn có hai vị cường giả Bất Tử cảnh, cảnh giới tạm thời cao hơn ma nữ, vì thế tình hình chiến đấu dị thường kịch liệt.
Từ trong rừng nhìn lại, trên khoảng đất trống kia hiện diện vạn đạo quang hoa, các loại tia sáng huyến lệ xé nát thiên địa, cắn nát hư không, tạo thành một khu vực cầm cố hủy diệt, bao phủ lấy ma nữ cùng với chín đại cao thủ Bất Diệt cảnh.
Cao thủ cửu đại phái phân tán các nơi tại trong rừng, cẩn thận lưu lại tình hình chiến đấu trong khu đất trống, chỉ là không cách nào nhích tới gần được, vì vậy mà nhìn không thấu.
“Ha ha … Lợi hại của bổn tôn các ngươi đã thấy được, hiện tại ta sẽ đưa các ngươi lên đường thôi”
Trong tiếng cười cuồng vọng cuồn cuộn như sấm vang tận mây xanh, tựa như muốn đem thiên địa chấn nát, đem hư không đánh vỡ.
Thanh âm muộn hưởng, từ bên trong không gian cầm cố truyền ra, làm cho tất cả mọi người ở trong rừng cây đang xem cuộc chiến đều khẩn trương hẳn lên.
“Nha … đáng giận, … lão phu liều mạng với ngươi”
Tiếng gầm thét vang trời nghe có chút quen tai, cẩn thận phân tích, dĩ nhiên là Hách Liên Hùng của Thiên Kiếm tông.
“A .. ta … muốn giết ngươi!”
Tiếng thét chói tai từ trong miệng Cửu phu nhân phát ra, người xem cuộc chiến nghe được sắc mặt đều kinh biến, tình huống không ổn a.
“Chiến Thần vô cương – Chiến Hồn vĩnh trú!”
Đỗ Vân Thăng cuồng thanh rống to, mặc dù không nhìn thấy tình huống cụ thể, chỉ là từ trong thanh âm tức giận đó có thể biết được, tình huống tương đối nguy hiểm.
"Huỳnh hỏa chi quang, Dã cảm dữ hạo nguyệt tranh huy, Khán ngã Cửu U tinh hà nộ, Trảm tẫn chư thiên Thần Phật Long!"
Thanh âm ma nữ rõ to mà lãnh khốc, mang theo khí phách bất khuất, truyền khắp ngõ ngách trong rừng cây.
Trong rừng, cao thủ các phái đều kinh hô rống giận, lại không thể giúp đỡ được gì, sắc mặt của cả đám đầy hoảng sợ, tràn đầy lo lắng.
Lôi Đình cười nói: “Xem ra không sai biệt lắm, đúng lúc rồi đó”
Tần Thiên lạnh nhạt nói: “Không vội, đợi thêm tí nữa”
Lôi Đình nghi hoặc nói: “Còn chờ à, ngươi không sợ chín đại cao thủ chết ở trong tay ma nữ đấy chứ”
Tần Thiên cười nói: “Cao thủ Bất Diệt cảnh, lại dễ dàng chết như vậy sao”
Lôi Đình chần chờ nói: “Muốn chết cũng không dễ dàng, nhưng mà chúng ta còn mượn lực lượng của bọn họ ép ma nữ mà, một khi chín đại cao thủ bị thương quá nặng, chỉ sợ là không thể ép được ma nữ”
“Yên tâm đi, muốn ép ma nữ, không cần chín đại cao thủ ra tay cùng lúc đâu. Cao thủ Bất Diệt cảnh ở trong các đại phái đều là đại nhân vật, bọn họ nếu mà vui vẻ, chẳng