Tám đại môn phái còn lại mặc dù không tình nguyện, nhưng trước mắt thương thế mọi người nghiêm trọng, cũng không phải thời cơ tốt để tranh đoạt.
Mà Vân Hà tiên tử lại là cao thủ Bất Tử cảnh, chỉ có mỗi Lục Chiến Bằng là có thể sánh bằng.
Còn Đỗ Vân Thăng, Mạnh Phi Vân, Đông Phương Nhật Hoa, Lục Chiến Bằng chính là người theo đuổi Vân Hà tiên tử khi xưa, ai cũng không muốn vạch mặt cùng nàng.
Như vậy, một cuộc tranh đoạt cũng không giải quyết được gì, Tần Thiên không bắt được, cửu đại phái ủ rũ ra về, điều này làm không ít người tức đến hộc máu.
Mấy lần giao phong, cửu đại môn phái cũng không chiếm được tiện nghi nào, oán hận đối với Tần Thiên chất chứa càng sâu thêm.
“Tiếp tục truy đuổi Tần Thiên, ta cũng không tin hắn có thể bay lên trời”
Hách Liên Hùng ra lệnh một tiếng, phái ra cao thủ Tạo Hóa cảnh toàn lực đuổi bắt, lấy Kiếm Thần Phong cầm đầu, muốn bắt Tần Thiên trở về.
Rồi sau đó, Hách Liên Hùng chợt lóe biến mất trở về Thiên Kiếm tông dưỡng thương.
Các phái còn lại thấy thế, cũng rối rít noi theo, phái ra cao thủ Tạo Hóa cảnh tiếp tục truy tung, cao thủ Bất Diệt cảnh thì trở về chữa thương.
******
Khởi Nguyên đại lục có cửu châu bát hoang thập đại môn phái, Mạnh Châu nằm về phía ở chính Tây Vân Châu, hai châu cách nhau chính là Xích Huyết cốc, đây chính một trong tứ đại hiểm yếu tại Khởi Nguyên đại lục.
Sau giờ ngọ, mặt trời treo cao.
Tần Thiên cùng Lôi Đình đi trên con đường nhỏ trong rừng, phía trước núi non phập phồng, tựa như một con cự long vậy, lộ ra đại khí to lớn.
“Vì sao phải lựa chọn Mạnh Châu?”
Nhìn núi non phập phồng như rồng lượn, trong mắt Tần Thiên lộ ra một cổ thông minh.
“Khởi Nguyên đại lục có cửu châu thập phái, trong đó Tứ Hải Minh hùng bá trên biển, chín phái còn lại đều chiếm cứ một châu, Mạnh Châu là địa bàn Thiên Nguyên phái, đây là một trong mười đại phái, là môn phái duy nhất không phái người đuổi bắt ngươi”
Nghe Lôi Đình giải thích, Tần Thiên cười nói: “Ngươi có thể nghĩ đến Mạnh Châu, chín đại phái còn lại cũng có thể nghĩ đến giống như vậy”
Lôi Đình cười lạnh, nói: “Không sao, chỉ cần rời khỏi Vân Châu, bọn họ không thể làm khó dễ ta được”
Tần Thiên quay đầu lại nhìn hắn, nghi hoặc nói: “Ngươi có thể đối kháng với thập đại phái sao?”
“Ta tự nhiên không cách nào chống lại thập đại môn phái, nhưng ta có thể rời đi Khởi Nguyên đại lục”
Lôi Đình lời nói vừa ra, Tần Thiên vẻ mặc kinh ngạc.
“Rời đi Khởi Nguyên đại lục? Đi đâu?”
Lôi Đình cười nói: “Khởi Nguyên đại thế giới vô biên vô hạn, có hàng tỉ tinh cầu, loại đại lục có sinh mệnh giống như Khởi Nguyên này, ít nhất cũng có hơn ba ngàn nơi, ngươi còn buồn không có chỗ đi à?”
Tần Thiên cực kỳ khiếp sợ, bật thốt lên nói: “Ngươi có thể nhảy qua tinh không sao?”
Lôi Đình lạnh nhạt nói: “Sau khi tu luyện tới cảnh giới Tạo Vật, chỉ cần nắm giữ không gian xuyên toa và thời gian kỹ xảo là có thể xuyên qua tinh không, nhảy giới ngao du”
Tần Thiên vẻ mặt như dại ra, xuyên qua tinh không, nhảy giới ngao du, đây là tráng lệ cở nào a.
Thường nhân đến nghĩ thôi cũng không dám nghĩ, nhưng Lôi Đình lại có thể làm được.
Lôi Đình vỗ vỗ vai Tần Thiên, cười nói: “Đi thôi, trên con đường tu luyện, chuyện ngươi không nghĩ ra thì lại khá nhiều. Đợi ngày sau cảnh giới của ngươi tăng lên, tự nhiên sẽ hiểu rõ. Trước mắt nói với ngươi những điều này, thật sự giống như đàn gảy tai trâu, rất khó nói cho rõ”
Tần Thiên nhìn bầu trời một chút, đột nhiên nói: “Nói chung có một ngày, ta muốn đi khắp Thái cổ vũ trụ cửu đại tinh vực”
Lôi Đình nghe vậy, trong nụ cười ẩn chứa một loại chua sót.
Đi khắp Thái cổ vũ trụ cửu đại tinh vực ư, nói dễ hơn làm.
Chỉ vẻn vẹn một cái Khởi Nguyên đại thế giới thôi, thì đã có hàng tỉ tinh cầu rồi, huống chi là Thái cổ vũ trụ.
Núi non phập phồng, tựa như rồng uốn lượn, thế núi hùng vĩ, tàng long ngọa hổ.
Tần Thiên đứng ở trên một ngọn núi, nhìn dãy núi không điểm cuối, nhẹ giọng nói: “Dãy núi non này có điểm đặc biệt”
Lôi Đình ánh mắt chợt lóe, ngưng đọng ở nơi xa xa.
“Nơi này ta đã từng tới, nhưng không có thời gian xâm nhập. Nghe nói nơi đây có tên là Quần Long Vô Thủ, là một nơi huyền diệu chi địa”
Tần Thiên cau mày nói: “Quần Long Vô Thủ, ta làm sao có cảm giác như tàng long ngọa hổ. Đi, chúng ta đi đến đó nhìn