Ngồi yên vị trên xe, thắt dây an toàn xong xuôi, cho xe chạy rồi, cậu Ba lại không nhịn được mà hỏi tôi:
– Em có thấy rõ người đó là ai không?
Tôi lắc đầu chịu thua:
– Em có cảm giác thôi chứ vẫn không thấy ai.
– Cảm giác có giống như… lần trước không?
Tôi cố suy nghĩ:
– Không giống lắm… lần này giống người hơn là ma quỷ.
Cậu Ba chau mày trầm tư:
– Người à…
– Dạ.
Mà thật là tôi cứ có cảm giác là có người đang theo dõi tôi, bởi nếu là người âm giống lần trước thì cảm giác “nó” đi theo tôi sẽ rất là rõ ràng. Còn lần này, tôi cứ thấy nó thế nào ấy, cái kiểu giống như có đôi mắt nhìn chằm chằm vào tôi khiến sóng lưng tôi lạnh toát. Nghĩ tới thôi cũng thấy vã hết mồ hôi, cứ nguy hiểm thế nào ấy.
– Từ mai hạn chế đi ra đường, để anh nói lại với dì Tư một tiếng. Có chuyện gì cần ra ngoài thì gọi cho anh, anh về đưa em đi.
Tôi vội nói:
– Cũng không cần phải vậy đâu, em cũng đâu có đi đâu đâu. Với lại… cũng không hẳn là có người theo dõi em, nhiều khi cảm giác của em không đúng thì sao.
Cậu Ba quay sang nhìn tôi, cậu nghiêm túc nói:
– Đúng hay không đúng gì thì cũng nên cẩn thận, phòng ngừa vẫn hơn mà. Anh không thường xuyên ở gần em, em phải bảo vệ bản thân mình cho tốt. Chuyện trong nhà vẫn còn rối ren quá, để giải quyết xong xuôi hết, anh nói chuyện với ông nội sau. Dù gì thì lén lút cũng không hay chút nào, nếu được… anh muốn công khai luôn bây giờ.
Tôi nhìn cậu, biết là cậu không muốn cứ mập mờ, nhưng mà….
– Em biết nhưng mà… nếu được thì để đến cuối năm sẽ tốt hơn, đến lúc đó… em cũng trả hết nợ cho bà chủ.
– Chuyện tiền nong đó em không cần…
Tôi vội cắt ngang lời cậu:
– Không, tiền cha con em mượn thì cha con em sẽ trả, em không lấy tiền của anh để trả cho bà chủ đâu. Nếu giờ anh công khai chuyện của tụi mình, em sẽ nghỉ việc rồi về bàn lại với cha em.
– Có cần em phải rõ ràng với anh vậy không?
Tôi khẽ cười nhìn cậu:
– Thì rõ ràng cũng tốt mà, em biết là anh không nghĩ gì nhưng người khác… người ta không nghĩ giống anh đâu. Em cũng nghĩ kỹ rồi, nếu muốn ở bên cạnh anh thì chuyện này em phải giải quyết minh bạch, để về sau người ta không vịn vào cớ này mà nói là cha con em lợi dụng anh. Cha em cơ cực vất vả nhiều rồi, em không muốn ông mang tiếng vì em… cả đời ông sống minh bạch lắm.
Cậu Ba im lặng nhìn tôi, vài giây sau, cậu lại khẽ đưa tay xoa xoa tóc tôi, giọng cậu rất dịu:
– Anh hiểu ý em, có gì thì nói với anh một tiếng. Chỉ riêng chuyện lần này thôi, những chuyện khác… anh không để em tự lo một mình đâu đấy.
Tôi gật gật, cười tươi rói:
– Em biết rồi, em cũng không có ý định lo liệu một mình nữa. Có bạn trai là phải để bạn trai lo cho chứ, đúng không?
Cậu Ba bật cười:
– Nên như vậy, bạn trai em không có gì ngoài tiền hết… tiêu đi, anh không phá sản đâu mà lo.
Eo ôi, đúng là cái kiểu đàn ông bên ngoài đẹp trai, bên trong nhiều tiền… nghĩ tới đã thấy kíƈɦ ŧɦíƈɦ rồi hà!
……………………….
Sau bữa đó, cậu Ba có chút quản lý chuyện đi lại của tôi, bình thường cậu chỉ cho tôi đi chợ với dì Tư, còn đâu là ở nhà làm công chuyện không đi đâu cả. Mà tôi ở nhà thì lại càng thích, lớp học tình thương của cô Uyển vào tầm nghỉ hè nên tôi cũng rảnh rỗi hơn, cũng có thêm thời gian để ngủ sớm.
Thời gian nghỉ ngơi không làm việc thì tôi đi ngủ, không thì đi tìm chị Hồng nói chuyện tâm sự cho chị thoải mái hơn. Từ bữa chị Hồng dọn lên phòng cậu Tư, tôi ngủ chung với chị Trâm nên cũng có chút không quen lắm. Dù sao cũng là người mới, giao tiếp vẫn còn hạn chế chưa được thoải mái cho lắm.
Chuyện của cậu Tư và mợ Diệp lại có chuyển biến mới, mợ không chịu phân chia tài sản như trong đơn ly hôn, mợ muốn được nhiều hơn những gì mà luật sư đã kê khai. Cậu Tư ban đầu còn nhân nhượng nhưng càng lúc cậu càng không chịu nổi, tức nước vỡ bờ hai bên tranh cãi không có hồi kết. Kết quả cuối cùng là hoãn lại, đợi lần hòa giải tiếp theo. Tôi thì không biết chuyện ly hôn này sẽ giải quyết như thế nào, mà riêng tôi thì tôi thấy mợ Diệp có phần quá đáng. Vì phần tài sản mợ muốn lấy là quá nhiều, đến tôi còn không chấp nhận được, nói gì là cậu Tư. Đúng là lòng tham không đáy, tôi không nghĩ là mợ Diệp lại thực dụng đến như vậy đâu.
…………………..
Sáng hôm nay cả nhà chủ tôi đi đến từ đường để cúng giỗ, ông Năm, bà chủ, cậu Ba với cậu Tư đi từ sớm, trong nhà chỉ còn lại chị Hồng với vài người làm bọn tôi. Thấy trong nhà hoài cũng ngột ngạt, tôi mới kéo chị Hồng ra ngoài hóng mát cho khoay thỏa. Pha cho chị ly nước cam mát lạnh, tôi cười nói:
– Chị uống đi cho mát, ở trong phòng hoài không chán hả chị?
Chị Hồng khẽ cười:
– Cũng chán chứ, chị là chị quen tay quen chân làm công chuyện rồi, ở không hoài chịu cũng không nổi.
– Vậy mai mốt chị thường đi ra ngoài cho thoáng, không ra đường được thì mình đi vòng vòng ngoài sân nè. Chứ ở trong phòng riết là điên luôn á.
Nghe tôi nói, chị Hồng thoáng rầu rĩ:
– Chị biết chứ nhưng ngặt nỗi giờ chuyện của cậu Tư với mợ Diệp chưa xong… chị không dám đi tầm bậy… sợ ảnh hưởng đến cậu.
Thấy chị Hồng mặt mày buồn so, tôi phải công nhận một điều là chị thương cậu Tư ghê gớm. Suốt từ đó tới giờ, chị làm cái gì cũng nghĩ cho cậu, đến cả ra ngoài đi dạo cũng không dám.
– Chị… cậu Tư có tốt với chị thiệt không?
Nghe tôi hỏi, chị Hồng gật đầu lia lịa:
– Tốt… cậu tốt với chị lắm, thiệt sự rất là tốt luôn.
Vậy thì tôi cũng yên tâm phần nào, chỉ cần cậu Tư tốt với chị là được.
– Ái chà, bữa nay “tiểu tam” dám ra đây ngồi tám chuyện nữa à? Nhà họ Quý càng ngày càng quá đáng, không coi mợ Tư tôi ra gì hết nhỉ?
Tiếng của mợ Diệp, giọng này là giọng của mợ Diệp…
Chị Hồng nhìn thấy mợ Diệp, mặt chị ấy vốn đang hồng hào liền tái xanh mà đứng bật dậy. Tôi cũng đứng dậy theo, kéo tay chị Hồng giấu chị vào sau lưng tôi, tôi khẽ chào hỏi:
– Mợ Diệp.
Mợ Diệp đi đến trước mặt bọn tôi, mợ nhìn tôi, giọng ngang ngang:
– Mùa đây hả em? Nay có mợ chủ mới rồi nên thấy mợ không còn vui vẻ như xưa nữa hả?
Tôi chỉ nhìn mợ chứ không trả lời, biểu cảm cũng không lấy làm vui vẻ cho lắm. Tôi vẫn còn khúc mắc chuyện mợ bỏ đi, hại tôi bị đánh bị chửi quá trời, tôi vẫn chưa hỏi đến mợ đâu.
– Chà, đúng là thời thế thay đổi thì con người ta cũng thay đổi… tôi thấy cô như thế không nghĩ là cô giỏi đến vậy đó Hồng… giỏi, đúng là quá giỏi.
Dừng một chút, mợ Diệp lại cất giọng khinh khỉnh:
– Nhưng cô đừng có mà vui mừng vội, tôi đây chưa bỏ qua đâu… tôi phải lấy lại tất cả những gì mà các người đã nợ tôi… lấy lại đủ không thiếu một thứ gì.
Chị Hồng vịn chặt lấy eo tôi, tôi thoáng cảm nhận được sự run rẩy từ tay chị. Tôi biết là chị sợ mợ Diệp nhưng tôi không nghĩ là chị sợ đến mức này, như này thì có hơi… kỳ lạ.
Mợ Diệp thấy chị Hồng không trả lời, mợ liền đi nhanh tới chỗ tôi, mợ kéo tay chị Hồng lôi ra ngoài, giọng đanh thép:
– Cô trốn sau lưng con Mùa làm gì, bước ra đây nói chuyện với tôi… ra đây!
Chị Hồng sợ đến xanh hết mặt, tôi thấy vậy liền dùng sức gằn tay mợ Diệp ra, tôi quát:
– Mợ làm cái gì vậy, chị đã không muốn gặp mợ mà mợ ép chỉ làm gì?
Mợ Diệp nhìn tôi bằng ánh mắt chán ghét, mợ cười khinh:
– Cha, bữa nay em cũng dám lớn tiếng với mợ hả Mùa? Em coi cỏ lúa ngang nhau à, em vẫn phải kêu mợ bằng tiếng mợ chứ đừng có nghĩ con Hồng có bầu thì nó là mợ chủ của em. Bớt bao đồng lại đi.
Dứt câu, mợ lại nhào tới kéo tay chị Hồng lôi ra, chị Hồng thì y như con thỏ vậy, đầu cúi cúi không dám ngẩng cao, tới chống lại cũng không dám. Tôi sợ dằn co một lát rồi đụng trúng bụng của chị Hồng, tôi liền xông tới đẩy mợ Diệp văng ra. Chắc tôi dùng lực
mạnh quá nên mợ Diệp mất thăng bằng mà ngã bật ngửa ra đất, mợ giận đến đỏ mặt nhìn tôi, giọng khàn đi:
– Mày!
Tôi thiệt là không cố ý đâu, tôi chỉ định kéo mợ ra thôi chứ tôi không…
– Hỗn láo!
Mợ Diệp mắng một câu rồi nhào đến chỗ tôi, tay mợ vung lên thật cao như muốn tát vào mặt tôi. Tôi tất nhiên là không để yên rồi, tôi nhanh tay bắt giữ tay mợ lại, tôi gằn từng tiếng:
– Mợ đừng có ở đây mà làm loạn, gọi mợ một tiếng mợ là vì nghĩ tình cảm trước kia… mợ thử đụng vào tôi xem tôi có đấm cho mợ không trượt phát nào không thì biết.
Mợ Diệp trừng mắt, mợ cười khinh đầy giận dữ:
– Con chó giữ nhà cũng biết cắn chủ cơ đấy? Mày nghĩ mày là ai hả Mùa, mày nghĩ con khốn nạn kia nó bảo vệ cho mày được à? Mày nhìn đi, nó trốn còn thua con chó ghẻ nữa, thân nó còn lo không xong thì mày là cái thá gì mà ra oai với tao?
Tôi cười nhạt:
– Tôi cần gì chị Hồng bảo vệ, tôi tự lo cho tôi được. Tôi còn chưa trách mợ chuyện lần trước, mợ lợi dụng tôi rồi bỏ đi để tôi mang tiếng bị mẹ của mợ vừa đánh vừa chửi thua một con chó. Mợ sống có đức quá, có đức nên mới giành mấy thứ tài sản không thuộc về mình đó chứ.
– Mày!
Lúc bấy giờ dì Tư với chị Liễu nghe tiếng cãi vã liền chạy lên, mợ Diệp thấy vậy mới thôi sừng sộ với tôi, mà tôi cũng không giữ lấy tay mợ nữa, trực tiếp đi lại an ủi chị Hồng. Mợ Diệp thấy không ai chào đón mợ, mợ liền cau có quát lên:
– Con Hồng… mày đợi đó, những gì mày và anh ta từng làm với tao… tao nhớ rõ. Tao về đây là để lấy lại… lấy lại danh dự của tao, lấy lại cả danh dự của con tao. Chúng mày cứ ở đó mà cười đi, cười không được bao lâu nữa đâu… cứ cười đi…. ha ha…
Chị Hồng run lẩy bẩy ôm lấy tôi, mợ Diệp lại quay sang tôi, cười khinh bỉ:
– Còn mày, ai biểu mày ngu thì mày chịu, tao đâu liên quan gì đến chuyện mày bị đánh. Là mày giữ tao không được, để cho tao bỏ trốn nên mày phải chịu chứ than trách gì ai ở đây. Có trách là trách mày quá ngu chứ đừng trách tao quá thông minh… tao thấy mày bị đánh vậy là còn nhẹ đó. Hừ!
Tôi giao chị Hồng lại cho dì Tư, tôi cười nhạt, nói lớn từng tiếng:
– Ừ đúng rồi, là tôi ngu, tôi đi thương hại một đứa ranh ma như mợ nên mới bị mợ lừa. Mà nói đi cũng phải nói lại, sống chui rút như chuột như bọ giống mợ thì có gì mà hãnh diện đâu, đó, giờ thấy không, cuối cùng cũng về đây mà tranh giành ăn cướp ăn giựt thứ không phải của mình. Quý hóa quá, cậu Tư chắc có phước lắm mới bỏ được mợ đó chứ. Mô Phật à, thấy vậy chứ ác như quỷ á!
Mợ Diệp giận đến nổ đom đóm mắt, mợ đưa tay run run chỉ vào tôi, môi mấp máy định chửi thì tôi lại nhanh mồm nhanh miệng mà lên tiếng:
– Mợ đừng có mà giang hồ với tôi, mợ chưa biết sau lưng tôi… là ai đâu.
Mợ Diệp nhìn tôi, hai mắt mợ mở to đầy nghi hoặc, vài giây sau giống như đã thông suốt, mợ không nói gì nữa, chỉ lầm bầm giận dữ rồi hóng hách bỏ đi. Tôi đứng đây nhìn theo bóng lưng thon thon của mợ, cảm giác là mợ Diệp nếu không lấy được tiền của của cậu Tư thì mợ ta sẽ không bỏ qua đâu. Đáng sợ thật, một con người tưởng chừng hiền lành nhân hậu thì lại… lòng người đúng là đáng sợ hơn ma mà!
Thấy mợ Diệp đã đi, tôi với mọi người mới an ủi chị Hồng, đợi cho chị hết run, tôi liền dắt tay chị lên phòng cho chị nghỉ ngơi. Dìu chị ngồi xuống giường, chị cứ nắm chặt lấy tay tôi, chị khóc mếu:
– Mùa… chị sợ quá Mùa… chị sợ quá.
Tôi ngồi xuống trấn an chị:
– Bà Diệp bà ấy đi rồi, để em nói lại với cậu Tư chuyện bà ấy đến đây để cậu xử bả, cấm bả mai mốt không được đến đây nữa.
Chị Hồng run run, chị siết chặt tay tôi:
– Nhưng chị… chị không nghĩ là mợ ta sẽ tha cho mẹ con chị đâu… chị lo cho con chị lắm Mùa… chị sợ lắm.
Tôi nhìn chị, thấy có chút không đúng lắm, tôi liền gặn hỏi:
– Chị Hồng, chị nói thiệt cho em biết đi… có phải chị giấu em chuyện gì không?
Chị Hồng sững sờ, chị run run nói:
– Giấu chuyện gì… chị… chị…
Tôi giữ chặt tay chị:
– Chị có gì giấu em thì chị phải nói cho em biết, để em còn tìm cách giúp cho chị nữa.
Chị Hồng cúi gằm mặt, chị ấp úng:
– Chị… chị… chị lúc trước… thôi mà không có gì đâu, chị chỉ lo cho con chị trong bụng thôi… chứ không có gì… không có gì đâu.
Chị Hồng cứ ấp úng rồi lại không chịu nói, dù cho tôi có hỏi thế nào thì chị cũng nói là không có gì. Hết cách, tôi đành chịu thua không hỏi nữa, chị Hồng nổi tiếng là cứng miệng, biết có hỏi thì chị cũng không chịu nói đâu. Chỉ là, tôi cứ thấy có chuyện gì đó không ổn ở đây, thái độ sợ sệt của chị Hồng khi gặp mợ Diệp… thiệt sự là lạ lắm.
Chuyện mợ Diệp đến đây gây chuyện, tôi có nói cho cậu Tư với cả cậu Ba cùng nghe. Cậu Tư nghe xong thì giận dữ, cậu Ba có chút trầm mặc hơn. Chỉ là cậu Ba có nói sẽ giúp cậu Tư một tay giải quyết mợ Diệp, tôi thiệt tò mò không biết hai cậu sẽ giải quyết mợ ấy như thế nào.
……………………….
Cô Phi Uyển đưa ông Khang qua chơi, cô ấy cũng có hỏi chuyện của cậu Tư với mợ Diệp, tôi thì biết sao nói vậy, cũng không có thêm bớt gì vô chuyện này hết. Lại thấy cô Uyển có chút xanh xao, tôi mới dặn dò cô ấy nên giữ sức khoẻ đừng quá sức kẻo thêm bệnh.
– Cảm ơn em nha Mùa, em cũng nhớ giữ sức khỏe. Chuyện lần trước… cô vẫn chưa có cơ hội cảm ơn em chu đáo, có gì đợi khi nào hai người công khai… cô hứa sẽ dẫn em với anh Lãnh đi ăn một bữa thiệt là hoành tráng luôn.
Tôi cười trả lời:
– Không cần phải vậy đâu cô, chuyện nhỏ thôi mà cô.
Cô Uyển cười hiền, chợt nhìn vào sợi dây chuyền trên cổ tôi, cô Uyển khẽ hỏi:
– Sợi dây chuyền này… là ông thầy cho em hả Mùa?
Nghe cô ấy hỏi, tôi liền sờ lên dây chuyền của mình, tôi nói:
– À dạ, giải ngải xong là thầy cho em đeo, đeo một năm mới được tháo. Mà dây này bằng bạc không dễ rơi mất như sợi chỉ đỏ của em, đeo dây này em thấy yên tâm hơn đó cô.
Cô Uyển khẽ gật:
– Loại bạc này không biết mua ở đâu hả Mùa? Cô dạo này ngủ không ngon nên cũng muốn đeo một sợi.
– Dây này mua ngoài tiệm bạc á cô, còn phải làm phép nữa… không ấy cô xin thầy Dận làm cho một sợi có phép.
– Để cô nhờ ông Năm xin giúp, thấy em đeo cũng dễ thương ghê ấy chứ.
Tôi cười hề hề:
– Trang sức của em mà cô, cứng cáp không dễ mất là được rồi. Sợi dây đỏ bị mất em tìm quá chừng, cỡ mà không mất là em không bị ma quỷ ám đâu, xui ghê luôn.
Cô Uyển cũng cười:
– Ừ, đeo sợi bạc này không dễ bị cắt đứt là được rồi, cô cũng phải mua một sợi đeo mới được.
– Dạ…
Sợi chỉ đỏ của tôi bị cắt đứt sao? Tôi có nói như vậy à… có không nhỉ?!