Kể từ hôm biết tôi có bầu tới giờ, chồng tôi hết sức cẩn thận khi chăm sóc tôi, anh chăm tôi như chăm em bé ấy, lo từ miếng ăn tới giấc ngủ. Lắm khi tôi cứ tưởng mình là con của anh không bằng, lo thế này thì có mà sinh hư sớm.
Cha tôi hay tin tôi có em bé, cứ ba bốn ngày ông lại gọi điện kêu tôi về nhà rồi nấu cho tôi món này món kia ăn để tẩm bổ. Đối với đứa bé trong bụng tôi, cả bên nội lẫn bên ngoại đều trông mong và yêu thương bé con vô cùng.
Mà chắc là biết được cưng nên bé con không ngoan tí nào, mới có mấy tuần tuổi đã hành cho tôi lên bờ xuống ruộng. Ăn không ăn được, uống cũng không uống được, mãi đến hơn 4 tháng thì tình hình mới khả quan hơn một chút.
Trưa này, không biết chồng tôi lấy đâu về được hai quả trứng ngỗng với một trái lựu, anh hí hửng khoe với tôi:
– Lát anh luộc trứng ngỗng cho em ăn nha, người lớn nói có bầu mà ăn trứng ngỗng là tốt lắm á.
Tôi nhìn hai quả trứng ngỗng còn dính cả lông, tôi liền hỏi:
– Anh mua ở đâu mà nhìn nó dơ dữ vậy?
Anh cười hì hì:
– Anh… ăn cắp đó.
– Ăn cắp? Ở đâu?
– Anh ăn cắp trứng ngỗng bên nhà chú Út, còn trái lựu này là anh hái nhà ông Tư.
Tôi nhăn mặt hỏi anh:
– Sao tự dưng đi ăn cắp? Anh ra chợ mua là được mà, để người ta biết thì có mà đội cái quần lên đầu luôn.
Chồng tôi lè lưỡi cười cười:
– Yên tâm đi, anh ăn cắp không có ai thấy đâu. Mà tại vì người ta nói, bà bầu mà ăn trứng ngỗng ăn cắp được thì mới bổ cho em bé. Cái này khó khăn lắm anh mới lấy được đó, giờ anh xuống luộc lên cho em nha.
Dứt câu, anh hí ha hí hửng cầm hai quả trứng ngỗng đi xuống nhà sau, bộ dáng vui mừng trông buồn cười chết đi được. Mà đúng là dân “đi trộm”, trên đầu vẫn còn dính lông của ngỗng kia kìa…
Ối giời ơi là giời… chồng tôi có con vào rồi lại cứ y như đứa trẻ… khổ cái thân tôi quá mà!
Thai hơn năm tháng, tôi đi siêu âm giới tính ở bao nhiêu chỗ vẫn không biết chính xác được trong bụng là bé trai hay bé gái. Mà thật ra tôi cũng không quan trọng chuyện con trai hay con gái đâu vì sinh ra con nào tôi cũng thương hết mà. Ban đầu tôi còn sợ chồng tôi không vui nhưng sau khi nghe anh nói anh cũng không để ý, tôi lại thấy khỏe hẳn ra. Nếu đã vậy thì cứ để gần sinh rồi đi siêu âm giới tính luôn cho hồi hộp.
………………………
Phi Uyển với Quý Trung cuối cùng cũng ra tòa xử án, nghe nói Phi Uyển đi tù đến hơn ba năm, còn Quý Trung thì chỉ hơn một năm thôi. Án đưa ra như thế là do Phi Uyển nhận hết tội lỗi về mình, bao gồm cả việc truy sát Thuỳ và cả chuyện phóng hỏa nhà tôi. Tôi thấy như vậy là vẫn còn nhẹ lắm nhưng mà thôi vậy, tòa án pháp luật đã xử xong thì vẫn còn toà án lương tâm kia mà. Nhân quả đâu bỏ xót một ai đâu, nghiệp ai người đó lãnh… lo gì bị bỏ xót chứ?!
Tối hôm qua cha tôi gọi cho tôi, ông bảo tôi bữa nay về nhà chơi, ông mới mua được cặp chim cu đất thịt không, bữa nay nấu cháo cho tôi ăn tẩm bổ. Múc phần tôi một bát to tướng, cha lại để dành cho chồng tôi một bát to, còn ông thì chỉ ăn có một chén nhỏ. Ăn xong, hai cha con ngồi bên hông nhà nói chuyện, cha tôi dường như có việc gì đó khó nói hay sao ấy, tôi cứ thấy ông ấp úng mãi không thôi.
– Cha… bộ có chuyện gì hả cha? Con thấy cha bữa nay… sao sao á?
Cha tôi nhìn tôi, ông ngập ngừng mãi:
– Có chuyện này… cha… cha không biết…
Tôi ngồi sát lại gần ông, tôi hỏi:
– Có chuyện gì cha nói đi, cha làm con lo quá à.
Cha tôi thoáng im lặng, vài giây sau, tôi mới thấy ông lên tiếng, vẫn là giọng ngập ngừng, do dự:
– Tối bữa trước, cha nằm mơ thấy mẹ con…
– Mẹ nói gì hả cha?
– Ờ thì… bả cũng không có nói gì, bả chỉ kêu cha… nói sự thật cho con biết.
Sự thật? Có phải là chuyện…
Thấy tôi nhìn ông kiểu kinh ngạc, ông xoay tới xoay lui, khó khăn lắm mới nói hết tất cả mọi chuyện:
– Thật ra… mẹ con không phải là người bình thường, trong người bà ấy có… Long mạch.
– Long mạch?
Cha tôi gật đầu:
– Ừ, cái chuyện này đáng lý cha cũng không biết… mãi cho tới khi mẹ con sinh con. Lúc sinh con ra, trên người con nổi lên quá trời tia máu đỏ như rễ cây vậy, lúc đó cha sợ tới muốn xỉu luôn. Cũng may… cũng may là có người tới giúp, giúp con phong phong… cái gì sau lưng con lại, cũng nhờ vậy mà con mới bình thường trở lại được.
Tôi thoáng run run:
– Người đó là ai hả cha? Rồi mẹ… mẹ có nói gì nữa không?
Cha tôi lắc đầu:
– Người đó là ai thì cha cũng không biết, mà nghe mẹ con nói thì đó là cậu hay là họ hàng gì đó của mẹ con. Thật ra, cái Long mạch gì đó vốn dĩ là không có truyền cho con gái, chỉ khi sinh con trai thì mới có Long mạch trong người thôi. Nhưng mà lạ lùng là bà ngoại con rồi mẹ con rồi cả con… ba đời rồi đều là con gái truyền cho con gái. Cái chuyện này thì cả bà ngoại con cũng không lý giải được.
Đó giờ không nghe cha tôi nói, bữa nay ông nói, tôi lại không nhịn được gấp gáp, hỏi:
– Vậy… bà ngoại con đâu hả cha?
– Gia đình ngoại con… chết hết rồi, chỉ còn duy nhất một mình mẹ con còn sống thôi.
Tôi bàng hoàng, giây phút biết được sự thật… sao nó còn thê thảm hơn là chưa biết chuyện gì vậy?
Cha tôi thở dài, ông bất lực nói:
– Là mẹ con muốn giấu con, bả muốn con sống cuộc sống bình yên nhất. Cha nghe theo lời bả nên cũng không có nói cho con biết. Còn về Long tộc của nhà ngoại con… cha thiệt sự là không có biết cái gì hết. Cha lấy mẹ con, lúc đó bà ấy đã là cô gái mồ côi rồi. Sống mấy năm trời với bả, mãi tới lúc bả có bầu rồi sinh ra con, cha mới được nghe bả kể sự thật.
– Mẹ không còn người thân nào luôn hả cha?
Cha tôi lắc đầu:
– Chỉ duy nhất lần con vừa sinh ra là có người đó đến giúp cho con… còn đâu cha sống với mẹ con mấy chục năm, cha chưa thấy có người nào là họ hàng ruột thịt của mẹ con tới thăm hết. Mà mẹ con cũng có nói, bộ tộc của bà ấy chia ra tứ phương để sinh sống chứ không bao giờ sống gần nhau… lý do là vì sợ sẽ bị gϊếŧ cả dòng tộc.
Vậy… mẹ tôi chính là người của Long tộc, hóa ra những gì mọi người nói từ trước đến giờ đều là sự thật. Tôi… tôi không nằm mơ đó chứ, sao trên đời này lại có nhiều chuyện kỳ lạ xảy ra đến như vậy? Ai mà nghĩ được đâu, một đứa con gái nghèo khổ như tôi lại có được thân phận hết sức đặc biệt. Long tộc… Long mạch… thật là kỳ diệu!
Tiễn tôi lên xe Quý Lãnh, cha tôi có nói với tôi thế này:
– Cha nói thì nói cho con biết vậy thôi chứ thật ra cũng không có gì quan trọng đâu. Cha nuôi con mấy chục năm, cha thấy cũng bình thường… thôi, đừng có nghĩ gì nhiều, chuyện tới đâu thì mình biết đến đó vậy, nghen con.
Tôi gật gật, cũng đáp lại cho ông an tâm:
– Con hiểu rồi cha, con không có nghĩ gì đâu.
– Ừ thôi hai đứa về… mấy bữa nữa qua cha bắt cá lóc nướng chui cho ăn nha.
Tôi ngồi trên xe, trong lòng cũng không rõ là tư vị gì. Thật ra mà nói, cha tôi cũng không biết nhiều hơn tôi là bao nhiêu, những thứ ông nói thì tôi cũng đều biết trước cả rồi. May thật, ban đầu tôi còn tưởng… tôi không phải là con của cha mẹ tôi luôn chứ. Giờ thì tốt rồi, biết được sự thật mẹ tôi là người của Long tộc… như vậy là đủ tốt rồi.
Còn về phần Long tộc bao gồm những ai, người thân họ ngoại của tôi là ai… tôi cũng không có ý định sẽ đi tìm hiểu. Bởi nếu tìm được thì mẹ tôi đã không sống đơn độc trong bao nhiêu năm qua rồi. Với lại, tôi thấy việc tìm hiểu nó quá mức nguy hiểm, tôi hiện giờ đã có chồng có con… những chuyện mạo hiểm như vậy… tôi sẽ không bao giờ thử đến đâu. Trước kia sống như thế nào, bây giờ vẫn sẽ sống y như vậy!
……………………….
Thoắt cái đã đến tháng thứ tám của thai kỳ, bụng tôi tầm này to thấy rõ, đi đứng cũng khó khăn hơn trước, đã vậy còn bị phù chân nữa chứ. Eo ôi, trông tôi không khác gì một con lợn di động, suốt ngày ăn ăn ăn, ăn đến tối muộn vẫn còn ăn.
Mấy hôm trước tôi có vào trại giam thăm Phi Uyển, đáng lý tôi sẽ không đi nếu cô ta không nhắn với thím Ba Tuyết là kêu tôi vào thăm cô ta một lần. Tôi cũng do dự dữ lắm, suy nghĩ mất mấy ngày, cuối cùng vẫn chọn cách vào thăm. Tôi thì tôi không thấy cô ta có chút nào đáng thương nào đâu. Làm bao nhiêu việc xấu xa với tôi rồi nay bị bắt ngồi tù, chỉ như vậy mà muốn tôi bỏ qua… thật là quá dễ dàng rồi. Tôi hận cô ta thiệt nhưng cũng không muốn trả thù, bởi vì ân oán dây dưa chỉ làm bản thân tôi lâm vào bể khổ.
Với lại, tôi thấy tôi không cần trừng phạt Phi Uyển làm gì, nhân quả đang dần dần trừng trị cô ta rồi…
Lúc tôi vào thăm thì thấy sức khỏe cô ta rất tệ, thân hình gầy gò chỉ thấy xương, mặt trắng bệch, hai mắt thâm đen, trông chẳng giống một chút nào so với Phi Uyển thanh tao của trước kia cả. Gặp được tôi, cô ta luôn miệng nói xin lỗi rồi muốn tôi bỏ qua cho cô ta để cô ta có thể sống thanh thản không bị hành hạ nữa. Đối với những câu xin lỗi, tôi chưa bao giờ trả lời, cũng chưa từng đồng ý sẽ bỏ qua cho cô ta. Tôi là không muốn trả thù chứ không phải là tôi muốn bỏ qua cho cô ta… hai chuyện đó hoàn toàn khác nhau.
Phi Uyển ngồi phía trong kia cách tôi một lớp kính, cô ta thông qua điện thoại mà nói chuyện với tôi.
– Mùa, thai được bao nhiêu tháng rồi?
Tôi nhàn nhạt trả lời:
– Sắp sinh rồi… cô còn gì muốn nói nữa không, nếu không thì tôi về.
Phi Uyển khẽ gật:
– Tôi… thật là ngưỡng mộ cô, chúc cô và anh Lãnh được hạnh phúc mãi mãi. Anh Lãnh thật sự rất tốt… cô thật là may mắn.
Tôi có hơi chau mày, không vui hỏi:
– Phi Uyển… cô nói thật cho tôi biết được không? Cô có từng thích anh Lãnh hay không?
Phi Uyển thoáng ngây người, vài giây sau, cô ta mới nhàn nhạt lên tiếng:
– Chưa… chưa từng.
– Vậy… Phi Lan?
Phi Uyển cười nhạt:
– Nó cũng là bị ép, cả tôi và nó đều không yêu anh Lãnh. Lý do ông ngoại tôi để Phi Lan thay thế tôi… đó là vì… tuổi của tôi và anh Lãnh nếu có cố đến với nhau thì cũng không thể có con được…
– Thật?
Phi Uyển xác nhận:
– Chính thầy Dận đến nói với ông ngoại tôi như thế, cô có tin hay không thì tùy… vậy.
– Vậy… ông nội tôi có biết không?
– Ông Năm à?
– Ừ.
– Tôi nghĩ là có… nhưng tôi cũng không chắc lắm.
Thì ra là vậy, thì ra là do Phi Uyển không được tuổi với anh Lãnh nên ông Khang mới bắt ép Phi Lan vào thay thế. Vậy mà tôi cứ mãi không hiểu, đến bây giờ gút mắc mới được giải đáp. Chỉ là… mà thôi đi, chuyện cũng đã qua rồi, không nên ăn mày quá khứ mãi được.
Rất lâu sau đó, Phi Uyển cũng trút hơi thở cuối cùng ở trong tù… lúc cô ta chết, không một người thân ở bên cạnh, cả người cô ta yêu là Quý Trung… cũng không được nhìn mặt cô ta lần cuối!
Nhân quả báo ứng, chưa bỏ xót một ai bao giờ. Nếu người đó vẫn chưa trả giá cho việc ác mà họ đã gây ra thì cũng đừng lo… nhân quả rồi sẽ đến ngay thôi!
………………………….
Mùa này trời bắt đầu trở lạnh, bụng của tôi lại to hơn trước một chút, vừa mới siêu âm hôm qua… bác sĩ bảo là một bé gái rất khỏe mạnh. Tôi biết là mẹ chồng tôi và ông nội có hơi buồn khi biết tôi mang thai con gái nhưng mà kệ thôi… miễn sao vợ chồng tôi thấy hạnh phúc là được rồi.
Vì bụng to đi lại khó khăn nên tôi không đến tiệm bánh, công việc giao lại hết cho quản lý, tôi tầm này chỉ ở nhà chờ ngày sinh nở mà thôi.
Mỗi ngày tôi đều tới từ đường thắp nhang, ban đầu là đi theo ông nội, riết rồi thành thói quen lúc nào không hay. Bữa nay cũng như thường lệ, tôi vào thắp nhang, thay hoa trên bàn, quét dọn sơ qua một chút rồi chuẩn bị đi về. Khi nãy lúc tôi vào thì không có ai, giờ chuẩn bị ra về thì lại nghe có tiếng cãi vã phía sau từ đường. Chân muốn bước xuống xem thử nhưng bụng dạ thì lại nhát không dám đi, tôi bèn lấy điện thoại gọi cho bác Thạch… điện thoại đổ chuông nhưng không có người nghe. Nghĩ nghĩ lại thấy chẳng lành, tôi mới ấn số của chồng tôi để gọi, chân đi thẳng ra ngoài cổng không dám chần chừ lâu. Vì cơ thể có hơi nặng nhọc nên tôi đi không được nhanh mà điện thoại gọi cho chồng thì anh lại không nghe máy, đang lúc hoảng loạn chạy vội ra xe thì bất ngờ từ sau lưng… có ai đó vừa trực tiếp đánh thật mạnh vào cổ tôi khiến tôi ngã ngang xuống đất… rồi sau đó… sau đó…
– Mợ Ba… mợ Ba…
Bên tai nghe có tiếng gọi, tôi uể oải đau nhức từ từ mở mắt. Trước mắt tôi lúc này là một căn nhà cũ kỹ tồi tàn… phía xa xa kia… là ông nội… chính là ông nội!
Thấy tôi đã tỉnh, ông nội với cả bác Thạch đều mừng rỡ kêu lên:
– Con tỉnh rồi… cảm ơn ông Trời… con tỉnh lại rồi.
Tôi ngơ ngác nhìn xung quanh một lần nữa, cảm nhận được tay mình bị trói, nhìn sang lại thấy ông nội và cả bác Thạch cũng đều bị trói… tôi hoảng loạn, hỏi lớn:
– Sao vậy? Sao mình bị trói vậy hả nội? Chuyện này là sao? Mình đang ở đâu đây?
Bác Thạch rầu rĩ:
– Mình bị bắt cóc rồi… mợ Ba ơi.
Tôi cả kinh:
– Bắt cóc?
– Phải… là lão Khang… chính ông ta bắt mợ và ông chủ.
Tôi giật mình, như không dám tin vào tai, tôi lấp bấp hỏi:
– Ông nội… tại sao… tại sao ông ta lại?
Nội tôi bị bắt trói, gương mặt ông lấm lem, ánh nhìn buồn da diết, ông nghẹn giọng như muốn khóc:
– Là lỗi của ông… tất cả là lỗi của nội… lỗi của nội hết đó con.
Bác Thạch thấy ông nội khóc, bác ấy liền khuyên nhủ:
– Chuyện cũng đâu phải do lỗi của ông đâu ông chủ, có trách là trách lão Khang quá mức nham hiểm kìa.
– Không… là lỗi của tôi… nếu không phải do tôi do dự thì lão Khang đã không có cơ hội bắt cóc con Mùa…
Tôi nhìn hai người bọn họ, trong lòng càng lúc càng hoang mang, tôi vội chen vào cắt ngang:
– Nhưng… mọi chuyện là thế nào? Sao ông Khang lại bắt cóc con với nội? Ông ấy bắt cóc mình để làm gì?
Ông nội nhìn tôi, giọng ông trầm xuống:
– Lão Khang mục đích là muốn… muốn bắt cóc con… bởi vì… con có… có… Long mạch.
Tôi giật mình, miệng lấp bấp:
– Sao cơ? Long… long mạch? Sao… sao…
Ông nội đau khổ gật gật đầu:
– Biết… cả ta và lão Khang đều biết con có Long mạch, mặc dù ta biết nhưng ta vẫn chưa bao giờ nói ra… vì ta không muốn làm hại con đâu Mùa. Còn lão Khang… lão ấy muốn dùng con để khôi phục lại cồn Quý…
– Khôi phục lại cồn Quý? Là sao hả nội?
– Ở căn phòng phía sau từ đường, ở đó có một ngôi mộ… ngôi mộ ấy hơn trăm năm trước… từng chôn sống một người của Long tộc. Tổ tiên họ Quý tương truyền lại… nếu muốn duy trì sự hưng thịnh của cồn Quý thì bắt buộc qua một trăm năm… phải tiếp tục chôn sống thêm một người của Long tộc nữa. Cứ thế một trăm năm lập lại một lần, cồn Quý sẽ không bao giờ bị nhấn chìm xuống đáy sông.
Tôi nghe đến đây mà thấy hoảng loạn, chôn sống người… chôn sống người của Long tộc sao? Sao có thể tàn độc đến như vậy? Sao lại như vậy?
Tôi hiểu rồi… thì ra lý do vì sao tôi bước vào căn phòng đó không có vấn đề gì… là do tôi… do tôi chảy trong người dòng máu của Long tộc.
Bác Thạch thở dài, chính ông ấy nhận tội với tôi:
– Tôi xin lỗi mợ nha mợ Ba… chuyện lần trước cậu Ba dặn tôi không được nói là tôi lỡ miệng nói cho ông Khang và ông chủ nghe, bởi vậy nên… nên…
Ông nội cũng nói thêm:
– Căn phòng chứa ngôi mộ đó, đàn bà không được phép bước vào, nếu ngoan cố bước vào thì kiểu gì cũng sẽ có chuyện. Nhẹ là bị thương, còn nặng là mất mạng. Lần đó ta nghe lão Thạch kể về con, ta đã đoán được con chính là người của Long tộc. Ta… ta lúc đó cũng có ý nghĩ là đổi con để cứu lấy cồn Quý nhưng ta… ta không làm như vậy được. Ta thà chấp nhận tuyệt tự tuyệt tôn, thà chấp nhận cho cồn Quý bị nhấn chìm cũng sẽ không bao giờ hại đến con. Cứ tưởng mọi chuyện sẽ êm xui… ta đâu có ngờ… lão Khang lại khốn nạn đến như vậy. Lão ấy lừa ta, lừa ta để vào từ đường… rồi cho ngươi mai phục để bắt luôn con.
Tôi ngồi thẫn thờ một góc, thông tin vừa rồi khiến tôi không cách nào bình tâm lại đuợc. Nếu nói như ông nội nói… chẳng lẽ… chẳng lẽ tôi sẽ bị… chôn sống cùng với con tôi để cứu cồn Quý hay sao?
Không được… không được!
Tôi nhìn xung quanh mong là tìm được cách để bỏ trốn… có rồi… cái khung gỗ kia có thể tháo ra được… phải rồi.
Tôi chỉ chỉ về hướng kia, rồi gấp giọng nói:
– Bây giờ trước mắt là mình phải tìm cách bỏ trốn… ở đằng kia… có cái khung gỗ… chỗ đó có thể mở ra được. Chỉ cần tung được chỗ đó là có thể chạy
ra ngoài kêu cứu…
Bác Thạch hoà theo:
– Phía sau căn nhà này… hình như là khu rừng thì phải.
– Rừng… vậy có khả năng là chạy trốn thành công.
Ông nội suy nghĩ một lát, ông liền lên tiếng sắp xếp:
– Thạch, ông tông vào khúc gỗ cho nó tung ra rồi nhanh chóng dắt con Mùa chạy trốn. Nhớ là phải chạy thật nhanh, phải bảo vệ cho mẹ con con nhỏ…
– Vậy còn ông thì sao hả ông nội? Ông phải chạy trốn cùng con luôn chứ.
Ông nội nhẹ nhàng lắc đầu:
– Ông phải ở lại để cản chân bọn bắt cóc.
– Không được, một mình nội sao có thể làm lại bọn nó.
– Lại hay không ông cũng phải làm, đây là cách duy nhất để cứu được con. Tụi nó không dám gϊếŧ ông đâu… con cứ yên tâm. Khi nào con được cứu rồi nhớ báo công an bắt lão Khang… lúc đó… ông sẽ được cứu mà.
Tôi nghẹn giọng:
– Nhưng mà…
Ông nội đã quyết định, ông nghiêm giọng nói:
– Trông lúc tụi nó đang nghỉ ngơi… con mau đi đi… đợi trời sáng là không được đâu… đi đi con. Ông không sao… ông không sao đâu… đi mau đi con… đi đi.
Hốc mắt tôi đỏ hoe, tôi nhìn ông nội lần cuối rồi mới theo chân bác Thạch chuẩn bị kế hoạch bỏ trốn. Ở phía cửa, ông nội cũng đã thủ sẵn, chỉ cần bọn nó tông cửa vào là ông sẽ dùng thân để cản lại.
Tôi đứng qua một bên, vừa xót xa cho ông nội mà cũng vừa lo lắng cho bản thân mình. Lần này phải chạy trốn được, phải thành công… nếu không… nếu không… tôi và con tôi sẽ chết mất.
Bác Thạch dùng sức tung một cái “uỳnh” thật mạnh, khung gỗ kia do bị mục sẵn nên liền vỡ văng ra. Nhìn qua cái lỗ lớn, tôi cảm nhận được cái lạnh rét buốc cùng màn đêm lạnh giá đến tê dại. Bác Thạch đẩy người tôi, cả tôi và ông cùng chạy như điên về phía trước… ở phía sau… ông nội đang cản lại bọn chúng… ông đang dùng sức nhỏ nhoi của mình để cứu tôi… cứu cháu cố của ông.
Tôi chạy… chạy… chạy đến không dám ngoảnh đầu lại, phía sau lưng bọn côn đồ cũng đang đuổi theo hết sức. Nhắm thấy sắp băng qua được cánh đồng để đến khu rừng nguyên sinh, tôi với bác Thạch lại tăng tốc nhanh hơn nữa. Chỉ cần chạy được vào rừng, khả năng sống của tôi sẽ là rất lớn.
Bác Thạch cởi được trói, bác ấy vừa chạy vừa cởi trói tay cho tôi. Bọn tôi chạy sắp đến bìa rừng, bác Thạch lại hét lên:
– Không được rồi… mợ Ba… mợ cứ chạy đi… chạy đi… tôi ở lại đây cản tụi nó cho mợ… mợ chạy đi.
Tôi lắc đầu, gào lớn:
– Bác phải đi cùng con… không được… không được.
– Không kịp đâu mợ ơi, tụi nó dí tới sát rồi… mợ chạy đi… chạy đi!
Bác Thạch vừa dứt câu, bác ấy liền nhặt khúc cây rồi quay đầu chạy ngược về phía nãy. Tôi ngoái đầu nhìn theo bác, nước mắt vô thức chảy dài trên mặt. Hai tay ôm lấy bụng đang đau nhói… chạy… phải cố chạy trốn… chỉ có cách này mới cứu sống được mẹ con tôi… chỉ có cách con tôi mới có thể gặp lại cha của nó… cố lên… cố gắng lên.
Tôi chạy vào trong khu rừng, đạp dưới chân sỏi đá mà chạy. Phía sau tôi, bọn côn đồ giờ chỉ còn một tên, hắn vẫn đang dí theo tôi không chịu bỏ cuộc. Biết sức tôi sẽ không chống lại được với tên cao to đó, tôi liền quan sát nhanh xung quanh, phát hiện ra một tán cây xum xuê, tôi liền chạy đến đó ẩn nấp. Ngồi yên vị trong tán cây, tôi tuyệt nhiên đến thở còn không dám, hai tay ôm chặt lấy bụng mình… thầm cầu Trời cầu Phật phù hộ cho tôi qua được kiếp nạn này.
Đúng như ý muốn của tôi, tên côn đồ đó chạy đến chỗ tôi rồi chạy thẳng luôn vào trong, chắc hắn nghĩ là tôi vẫn còn chạy thục mạng ở trong đó. Đợi hắn chạy qua, tôi ngã người vào gốc cây mà thở dốc, hai tay siết chặt lấy bụng, nước mắt vô thức chảy ra ngày càng nhiều…
Tôi sợ quá… em sợ quá… chồng ơi… anh đang ở đâu… mau tới cứu em đi… mau tới cứu em đi…
Tôi ngồi tầm 5 phút, cảm thấy oan toàn được chút, tôi liền chui ra rồi tiếp tục tìm đường chạy băng qua khu rừng. Nếu tôi cứ ngồi một chỗ như vậy thì trước sau gì cũng bị bọn nó tóm được mà thôi.
Tôi bước từng bước nặng nhọc, rừng vào đêm lạnh đến thấu da thấu thịt, xung quanh lạnh lẽo hoang vu đến ghê rợn. Tôi cũng không biết tôi đang ở đâu… rồi tôi sẽ đi về đâu… cả người tôi lúc này vừa mệt… vừa đói… vừa khát…
Chợt, dưới bụng truyền đến cơn đau kinh hoàng, đau đến mức tôi không chịu nổi mà ngã quỵ xuống dưới đất. Cảm nhận dưới thân dường như có cái gì vừa chảy ra, dòng nước ấm ấm… tanh tanh… hình như là nước ối… nước ối vỡ rồi…
Tôi ôm lấy bụng, bản thân cố lết vào góc của một cây to có tán lá, tôi ngồi dựa vào thân cây, nước mắt chảy dài, tôi đau đến quặn thắt nhưng chỉ dám cắn răng mà chịu đựng. Tôi không thể khóc, không thể la hét, nếu không… bọn chúng sẽ phát hiện ra tôi mất…
Nước ối vỡ, sắp sinh rồi… con của tôi… ôi trời ơi con ơi… vẫn chưa đủ tháng… con của tôi… sao lại khổ thế này…
Dưới thân càng lúc càng muốn rặn, tôi đã cố nhịn nhưng vẫn không ngăn được bản thân mình. Sợ quá, tôi liền xé mảnh váy rồi cột chặt ngang miệng… hai chân dang rộng ra, hai tay tôi nắm chặt rễ cây để chịu lại…
Một hai ba… rặn… một hai ba… rặn…
Không được… không được rồi… không được rồi.
Nước mắt giàn dụa, mồ hôi ướt đẫm, tôi siết chặt những chiếc rễ cây vô tội, tôi nhủ thầm với con…
– Bé ngoan… mẹ mệt lắm… con thương mẹ nha…
Chuẩn bị sẵn sàng tinh thần… một hai ba… rặn… một hai… không… lại không được… không được…
Tôi đau đến mức không thể nào chịu đựng được nữa, bàn tay đang nắm chặt cũng vô thức mà từ từ buông ra. Tôi chịu không nổi nữa rồi… làm ơn đi… chồng ơi… cứu em đi… em không chịu nổi nữa… em mệt… em mệt quá rồi!
Tôi ngả người nhìn lên trời cao, từng tiếng thở dốc giờ như dịu xuống mà chỉ còn thều thào gắng gượng. Chẳng lẽ… tôi sẽ chết? Chẳng lẽ… tôi và con tôi… sẽ chết như thế này hay sao?
Buồn cười, Long tộc gì chứ… cũng có ai cứu được tôi đâu, vậy thì Long tộc có ích… khoan đã… mặt dây chuyền… mặt dây chuyền cây kiếm…
Cả người tôi như bừng tỉnh, tôi giật mặt dây chuyền đang đeo trên cổ xuống… lần trước bà Chín có nói… chỉ cần… chỉ cần… giải phong ấn… đúng rồi… giải phong ấn…
Tôi vén váy mình lên cao, bàn tay run run cố dùng hết sức để đâm cây kiếm nhỏ này vào giữa lưng. Vì không rõ vị trí phong ấn nằm ở đâu nên tôi đâm trượ hai lần, đến lần thứ ba… được rồi… đúng vị trí rồi…
Tôi rút cây kiếm nhỏ ra, trên mũi kiếm dính một vệt máu rất dài… hai tay tôi bắt đầu nổi lên những tia máu chằng chịt… nó hiện lên từ tay rồi chạy đến ngực đến cổ đến bụng… sau đó là lan sang khắp người. Tôi cảm nhận rõ ràng được máu huyết đang sôi sùng sục trong người tôi, cơn đau dưới bụng cũng không còn cảm nhận rõ ràng nữa.
Lợi dụng Long mạch… tôi hít một hơi rồi dạng chân thật rộng. Hít thở đều hòa rồi dùng sức rặn từng cơn từng cơn… sự đau đớn lúc đầu đã giảm đi một nửa, tôi như được tiếp thêm sức lực mà rặn thật mạnh… thật mạnh…
– Oa oa oa….
Tiếng em bé khóc chào đời, dưới bụng như có cái gì đó trôi tuột ra… cái cảm giác này… thật là thiêng liêng và kỳ diệu.
Tôi cố chống hai tay ngồi dậy, lại cố dùng sức bế đứa con đỏ hỏn người đầy tia máu vào trong lòng. Ôi mẹ ơi… là con trai… là một bé trai chứ không phải con gái!
Tôi ôm lấy con tôi, nhìn gương mặt bé nhỏ của thằng bé, tôi không nhịn được mà rơi nước mắt… những giọt nước mắt của sự vui mừng… của sự hạnh phúc. Nhìn thấy dây rún vẫn còn nối vào nhau, tôi liền dùng cây kiếm nhỏ cắt rời ra thì đột nhiên… cả người thằng bé không còn hiện lên tia máu chằng chịt nữa. Những đường rễ máu dần dần mất đi, trả lại da thịt đỏ hỏn của một đứa trẻ sơ sinh… giống như bao nhiêu đứa trẻ khác… không tia máu… không Long mạch…
Cảm thấy lạ thật sự nhưng giờ phút này tôi không còn nghĩ gì nhiều nữa, hai tay nâng ôm con vào lòng thực hiện da tiếp da đầu đời cho cục vàng bé nhỏ. Tôi xé vải váy bầu của mình rồi bọc con lại, con tôi nhỏ xíu nằm trong ngực tôi ngủ ngoan rất ngoan.
Nghỉ ngơi một lát, lại nghe có tiếng động phía xa, tôi liền dùng sức đứng bật dậy, hai tay ôm chặt lấy con rồi tiếp tục bỏ chạy trong màn đêm lạnh giá. Chắc do đã giải được phong ấn nên cả người tôi không còn cảm thấy mệt nữa, dưới thân cũng không cảm thấy đau nhức quá mức như những gì mà tôi được biết. Cả người tôi vẫn còn hiện rõ những đường tơ máu chằng chịt… nó như phát sáng rực giữa màn đêm lạnh lẽo đen tối.
Tôi ôm đứa con mới sinh còn đỏ hỏn của mình mà chạy thục mạng, chạy mãi, chạy mãi… trong lòng lo lắng sợ hãi tột cùng. Chợt nhìn lên phía trước… loáng thoáng như có bóng người… một bóng người quen quen…
– Mùa… là cô phải không?
Tôi khẽ dừng lại, mắt nhìn chằm chằm về người phía trước, trong lòng sinh ra cảnh giác rất cao…
– Cô đừng sợ, là tôi đây… tôi là thầy Dận đây.
Trong lòng tôi thoáng mừng rỡ, ánh đèn pin rọi vào phía tôi, tôi mới dám chắc người trước mặt chính là thầy Dận…
– Thầy… cứu con… thầy ơi!
Tôi vừa nói vừa bước từng bước lại phía ông ấy, ngay lúc chuẩn bị chạm được đến thầy Dận thì từ xa một bóng người chạy nhanh đến, người đó hét lên:
– Đừng… cô gái!
Tôi khựng lại rồi đưa mắt dõi theo về nơi phát ra tiếng nói kia… đây… đây là thầy vô danh… người lúc trước cứu tôi đây mà!
Cả hai thầy một áo trắng, một áo đen đứng trước mặt tôi, trong bóng đêm tối mù… tôi cảm thấy quá mức… sợ hãi.
Thầy Dận quay sang nhìn thầy vô danh, ông cau có quát:
– Ngươi tại sao lại tới đây? Ngươi muốn gì ở cô gái này?
Thầy vô danh cười nhạt:
– Câu đó tôi hỏi anh mới đúng… anh là muốn gì… là luyện thuật trường sinh à?
Thuật trường sinh sao?
Thầy Dận lại nhìn về tôi, ông phản bác:
– Mùa… đừng tin lão ta… lão là muốn bắt cô để luyện thuật trường sinh đó.
Thầy vô danh cũng nhìn tôi, ông ấy lạnh giọng nói:
– Tôi đến được đây là có người dẫn dắt… cô gái.. cô nên tự suy nghĩ xem… tại sao lão Dận lại biết cô ở đây mà đến.
Chuyện này… chuyện này…
“Đừng tin trắng… hãy tin đen… đừng tin trắng… hãy tin đen.”
Trong đầu tôi lại vô thức hiện lên câu nói đó, đừng tin trắng hãy tin đen… có phải là đang ám chỉ hai người trước mặt tôi hay không?
Thầy Dận đang mặc áo trắng, gương mặt nghiêm túc nhưng rất phúc hậu… còn thầy vô danh thì mặc áo đen, vẻ mặt nghiêm nghị trông lại rất dữ…
Tôi… nên tin ai đây?
– Mau đến đây… Mùa… đừng tin hắn!
Thầy vô danh vừa dứt lời, tôi liền theo trực giác chạy về phía ông ấy. Cùng lúc đó thầy Dận cũng túm được tóc tôi, ông ta kéo tôi về, hai tay siết chặt lấy cổ tôi không buông. Tôi hoảng quá vội trao con trai tôi lại cho thầy vô danh, cả người lúc đó cũng bị lôi đến nghẹt thở…
– Ha ha… sao hả em trai? Mày mau ôm thằng bé đó rồi bỏ chạy đi… đừng bao đồng chuyện của tao nữa.
Thầy vô danh ôm lấy con trai tôi, ông ta hét lên:
– Dận… gϊếŧ người là đền tội… anh quên lời thề ngày xưa với sư phụ rồi sao?
Lão Dận cười lớn:
– Lời thề? Tao cần gì tới lời thề… trường sinh bất tử không phải tốt hơn sao?
Tôi bị lão Dận siết chặt đến không thở được, tôi vùng vẫy dằn co thì bị lão gằn tóc quát lớn…
– Mày sắp chết rồi còn vùng vẫy làm gì… ngoan ngoãn cho tao!
Tôi siết chặt hai tay, tay phải nắm chặt lấy cây kiếm nhỏ mà bà chín Tàu đã cho… tôi dùng sức đâm thật mạnh vào mắt của lão Dận. Lão vì quá đau nên buông tôi ra, nhân cơ hội đó tôi liền chạy thục mạng về phía thầy vô danh…
“Đoàng… đoàng…”
Tiếng súng vang lên dữ tợn, con trai tôi giật mình bởi tiếng súng mà khóc đến ngất ngây. Tôi cố dùng sức chạy được đến chỗ thằng bé, hai tay ôm được con vào lòng… chút sức lực cuối cùng cũng tiêu tan mà khuỵ dần… khuỵ dần xuống…
– Mùa… Mùa…
Ngay lúc chút ý thức cuối cùng còn xót lại, tôi nghe văng vẳng tiếng con tôi khóc, nghe cả giọng nói quen thuộc của chồng tôi… có phải là anh không? Có phải là tôi đang nằm mơ không… có phải không?
Hai mắt nhắm chặt lại, chợt… tôi thấy mẹ tôi… bà ấy đang cười nhìn tôi… chợt… tôi lại thấy bà Cúng… bà ấy cũng đang cười nhìn tôi…
“Qua rồi… qua hết rồi!”
Qua rồi… mẹ tôi nói là qua rồi!
________________________
Sáng sớm của ngày chủ nhật đẹp trời, tôi bồng nhóc con ra ngoài chào đón khách khứa. Eo ôi, bữa nay là tiệc đầy tháng của cu cậu… đông không tả xiết.
Chuyện vừa rồi nó cứ như một giấc mơ vậy, lão Dận tưởng hiền lành hóa ra là con quỷ dữ ẩn nấp bấy lâu nay. Đêm hôm đó, lão ta bị công an bắn chết ngay tại chỗ, lão Khang thì bị bắt về tội bắt cóc gϊếŧ người. Cũng may là ông nội và bác Thạch không sao… thật là may mắn quá.
Quý Lãnh thấy tôi đi ra, anh đi đến bên cạnh tôi rồi dùng giọng dịu dàng nhất để nói:
– Sao không ở trong phòng nghỉ ngơi đi “rồng con”, ra đây làm gì?
Tôi liếc mắt nhìn anh:
– Anh vẫn còn giận em chuyện em không nói cho anh biết em là người của Long tộc hả?
Chồng tôi bĩu môi:
– Giận em có được gì đâu, chỉ làm anh bực mình thêm. Sau này nếu còn giấu anh chuyện gì nữa… em coi chừng em với anh.
Tôi cười tủm tỉm:
– Em biết rồi… biết rồi mà. Ơ nhưng mà… thầy vô danh đâu?
– Ông ấy đi rồi, đợi công an lấy lời khai xong thì đi, anh giữ lại nhưng ông ấy không chịu. Cũng may bữa đó thầy ấy gọi cho anh, nếu không… anh thật sự không biết phải tìm em ở đâu nữa.
Tôi xoa xoa má anh, khẽ nói:
– Chuyện ra rồi mà… đừng nhắc lại nữa… anh mau bồng con đi…
Quý Lãnh nhìn thấy con trai, anh ấy cười tươi như hoa rồi ôm con vào lòng, giọng châm chọc:
– Ây chà, hên quá… con trai của ba không phải là “rồng con”… để một mình mẹ con làm “rồng” là được rồi con ha… cha con mình không cần.
Vừa nói anh vừa liếc nhìn tôi, bộ dáng trông phát ghét vô cùng. Nhưng mà anh nói đúng đấy, con trai của tôi không có Long mạch… thằng bé…
Này… khoan đã… trên tay thằng bé vừa hiện lên một tia máu kìa… có phải không?!
Long mạch… Long tộc… muôn đời còn mãi!!!
___________ HOÀN CHÍNH VĂN DPV ___________