Sau khi lão Dận bị bắn chết, thầy Đức đã xin đem xác lão về rồi chôn lão ta ở ngay nơi mà lão ta đã chôn xác những người vô tội. Dì Tư nói với tôi rằng bà thấy chuyện lão Dận bị bắn chết là quá nhẹ so với những lỗi lầm mà lão đã gây ra. Nhưng với tôi, tôi lại không nghĩ là vậy. Đối với tôi không phải cứ chết là hết, mà chết đôi khi lại là sự bắt đầu của một kết thúc…
Lý do vì sao thầy Đức lại xin phía công an cho chôn xác lão Dận ở ngay chỗ mà lão đã chôn xác những người vô tội… ắt hẳn là thầy ấy đã có ý định của riêng mình. Tôi không hỏi nhưng tôi có thể đoán được rằng, thầy Đức là đang muốn lão Dận phải trả giá cho những chuyện mà lão đã gây nên. Chết… không hẳn là thoát tội mà có khi… ở ngay thế giới mà người sống không biết đến thì những người chết… đang phải chịu tội về những tội ác mà họ đã gây ra trên trần thế. Thầy Đức gọi đó là trả nghiệp, là quả báo!
Về phần lão Khang, lão năm nay đã hơn 70 tuổi mà vẫn còn ngồi trong ngục tù chịu tội. Chắc đến hết đời này, lão chỉ có thể chết một cách nhục nhã trong tù giống như cách mà Phi Uyển đã chết. Bao nhiêu năm gầy dựng hình ảnh anh minh, đến cuối cùng… lại biến thành kẻ thoá mạ đạo đức, làm ra những chuyện đánh mất lương tâm mình.
Tôi còn nhớ rõ, cái ngày mà Phi Lan báo tin cho ông nội tôi để nói về việc lão Khang đang hấp hối ở bệnh viện quân y, ông nội tôi đã do dự rất nhiều về chuyện có nên đi gặp lão ta lần cuối hay không. Đến cuối cùng, ông vẫn là ôm cu Long chơi đùa và quyết không muốn gặp lão Khang mặc cho lão có chờ đợi ông đến mức nào. Đến đây thì tôi có thể tin tưởng hoàn toàn những gì mà ông nội đã nói với tôi lúc tôi bị lão Khang bắt. Ông… thật sự không muốn làm hại đến mẹ con tôi, việc ông vô tình tiếc lộ cho lão Khang biết tôi là người của Long tộc đã khiến ông ân hận mãi về sau này. Mỗi khi ôm cu Long ngủ, tôi cứ hay nghe ông xin lỗi thằng bé… những lời xin lỗi chân thành và vụn vặt nhất của ông!
Để nói về cồn Quý, chắc chẳng còn lại gì ngoài khúm đất không rộng đến 200 mét vuông…
Sau năm năm quay trở lại, cồn Quý giờ đây chỉ còn lại một ngôi mộ được xây cất khang trang ngay giữa cồn. Bất cứ ai mỗi khi nhìn vào đều cảm thấy kỳ lạ, bởi ngôi mộ này cứ nằm ở đó, đất xung quanh cũng không có dấu hiệu bị sạc lỡ. Ngôi mộ cứ nằm sừng sững và vĩnh cửu dù có gió mưa bão bùng. Cứ mỗi tháng, ông nội lại đến đây một lần, trước là để hương khói cho ngôi mộ, sau là để hoài niệm lại những gì đã từng diễn ra trên mảnh đất tưởng chừng là phồn hoa vĩnh cửu này. Dân trên cồn di tản hết thảy, mà nếu không di tản thì ông nội cũng không cho mọi người ở tiếp. Vì ông biết, kiểu gì thì cồn Quý cũng sẽ bị chìm theo thời gian.
Nhắc đến cồn Quý, tôi cũng chẳng biết trong lòng mình có tư vị gì nữa, có một chút tiếc nuối cũng lại có một chút tức giận. Mặc dù tôi không có ý định đi tìm cội nguồn của mình nhưng khi biết tổ tiên của tôi từng bị bắt chôn sống để giữ cho cồn Quý
được hưng thịnh… tôi vẫn cảm thấy khó chịu trong lòng vô cùng. Cũng may, cũng may là ông nội không quá cố chấp, nếu không thì… haiz!
Tôi thắp hương trước mộ, cũng không biết đây là mộ của ai, quý danh tên tuổi là gì nhưng chỉ cần biết đây là người của Long tộc, trong lòng tôi vẫn có sự kính trọng nhất định. Bày trái cây và hoa tươi để cúng, ông nội khẽ nói với vợ chồng tôi:
– Ngày mai là đám giỗ con Hiền, hai đứa tranh thủ ghé thắp cho con nhỏ cây nhang…
Tôi im lặng nhìn chồng mình, anh cũng nhìn lại tôi, thoáng chốc, anh nhàn nhạt nói:
– Chắc bọn con không ghé đâu nội.
Ông nội thở dài:
– Vậy… để mai ông với má con qua…
– Dạ.
Im lặng một lát, ông nội lại nhìn bọn tôi, ông nhàn nhạt nói:
– Chuyện cũng qua lâu rồi… thằng Trung nó cũng…
Quý Lãnh cắt ngang lời ông:
– Chuyện qua bao lâu con không muốn biết nhưng con không bao giờ bỏ qua cho thằng Trung đâu nội. Những chuyện nó làm ra với vợ con làm sao một hai năm con có thể bỏ qua cho nó được. Cả nó và cả Phi Uyển… có chết con cũng không bao giờ tha thứ.
Cũng không riêng gì anh đâu, mà ngay cả tôi, có chết tôi cũng không muốn bỏ qua cho Phi Uyển và Quý Trung. Phi Uyển chết, tôi cũng không tha thứ, vậy thì Quý Trung có là gì để tôi phải tha thứ cho anh ta? Hôm qua Quý Phong ghé thăm cu Long, cậu ấy có nói với tôi ngày mai là giỗ của Hiền nhưng tôi không có trả lời lại cậu ấy là đến hay không. Tôi chỉ bảo là ngày mai ông nội với mẹ chồng tôi sẽ qua, còn chồng tôi thì đi làm. Quý Phong cũng biết ân oán của bọn tôi nên cậu ta không dám ý kiến gì, chỉ nói những chuyện ngoài lề rồi cũng về.
Thấy Quý Lãnh kiên quyết như vậy, ông nội cũng không nói gì thêm. Chuyện của bọn tôi không chỉ dừng lại là hiểu lầm bình thường, nó đã chuyển thành ân oán không thể giải hòa được nữa rồi…
Cúng kiếng xong, mấy người bọn tôi lên tàu về lại nhà. Ngồi trên tàu, nhìn về vùng nước xung quanh cồn Quý, tôi lại nhớ về những kỷ niệm trước đây lúc còn làm người ở cho nhà họ Quý. Trước kia chỗ vùng nước mênh mông kia là nhà của hộ dân trên cồn Quý, khu dân cư đông đúc và phát triển, trong đó có cả nhà chồng tôi nữa. Vậy mà hôm nay chỉ còn lại những con nước rộng lớn buồn tẻ, bóng dáng con người cũng đã không còn nữa rồi. Mà âu như vậy cũng là lẽ tốt, mọi thứ nên để cho nó phát triển theo đúng quy luật của nó. Đừng nên cưỡng cầu rồi dùng những cách trái với lương tâm, trái với đạo đức để níu kéo lại những thứ vốn dĩ không thể tồn tại được nữa. Cách chôn sống người khác là một việc làm hết sức tàn ác dù là vì mục đích gì đi chăng nữa…
Trái đất này vốn dĩ có quy luật riêng và con người đừng nên cản trở quy luật tuần hoàn đó. Có mất ắt có còn, có lụi tàn ắt sẽ lại có sinh ra…
Tạm biệt trăm năm cồn Quý, tạm biệt vùng đất với những cảm xúc kỳ lạ!
KẾT TRUYỆN – HOÀN NGOẠI TRUYỆN.