Hoàng Phủ Minh Phong vừa đi, Chương Hằng đã tiến vào.
Bà đưa mắt nhìn lên mặt giường, không có khăn bạch hỷ, cũng không có dấu hiệu nào của một đêm tân hôn thật sự.
“Nương nương…”
Cố Tịch cũng không định giấu diếm, nàng thành thật gật đầu.
Chương Hằng sau tia bất ngờ thoáng qua trong ánh mắt thì không biểu lộ thái độ nào nữa, chỉ khẽ an ủi:
“Phu thê là chuyện một đời, không gấp.”
Nàng cũng chỉ biết tin là như thế.
Chương Hằng gọi người vào giúp nàng chải đầu, mặc y phục, sau đó là một bàn thức ăn sáng.
Tựu Nguyệt điện ngoài trừ Chương Hằng và Trữ Nhi, còn có hai cung nữ là A Linh và Bội Lan, cùng với đó là hai tiểu thái giám Tiểu Trung Tử, Tiểu Bội Tử.
Bọn họ đều là người do Chương Hằng chọn tới, tay chân nhanh nhẹn, ăn nói khéo léo, biết giữ mình.
Nàng không có ý kiến gì.
Bội Lan khéo nhất là vấn tóc, bàn tay thoăn thoắt của nàng ta khiến Trữ Nhi đứng bên cạnh ngưỡng mộ:
“Tỷ tỷ thật khéo!”
“Là do tóc nương nương nhà chúng ta đẹp thôi!”
Chương Hằng cắt ngang hai nha đầu bằng lời giục:
“Được rồi, nhanh lên.
Thái tử phi còn phải đi thỉnh an hoàng hậu.”
Thật ra, Cố Tịch Hy không hẳn là gấp.
Một là vì còn khá sớm, hai là vì có muốn thỉnh an cũng phải đợi chúng phi tần thỉnh an trước rồi mới đến lượt vạn bối như nàng.
Nhưng Chương Hằng là người có quy tắc và cung nghiêm, không thích chuyện nô tỳ trò chuyện ngoài lề trước mặt chủ tử.
Nàng không có khẩu vị, không ăn nhiều, cốt là vì đêm qua tuy không có động phòng hoa chúc, nhưng cũng bị vết thương kia của Hoàng Phủ Minh Phong làm thành một màn kinh hãi, cả đêm không chợp mắt nổi.
Sau khi dùng bữa, nàng gọi Chương Hằng và Trữ Nhi đi thỉnh an hoàng hậu cùng mình.
Đường từ Đông cung sang Phượng Tê cung khá xa, Tứ Bảo muốn chuẩn bị kiệu nhưng đã bị nàng từ chối.
Cung cấm và Trường gia cách nhau một bức tường son cao không thấy đỉnh, tốt nhất vẫn là tránh chuyện thành cái gai trong mắt người khác.
Khi nàng đến, chúng phi tần đều đã thỉnh an xong, cung Phượng Tê quay về vẻ tĩnh vắng hoa lệ.
Đón nàng là Phương Giao, người cùng với Chương Hằng đã đi theo hoàng hậu nhiều năm.
Nhìn thái độ của Phương Giao liền biết ngay hoàng hậu đã có ý chờ nàng đến.
Hoàng hậu truyền Cố Tịch Hy ở ngay chính điện của Phượng Tê cung, khi nàng vừa bước vào đã bị cách bài trí xung quanh làm cho ngỡ ngàng.
Cái gì gọi là hào quang của hậu vị, nàng bây giờ đã được thọ giáo vì sao bao nhiêu người ở cả tiền triều, hậu cung đều tranh nhau đến sứt đầu mẻ trán đề chạm đến được vị trí này.
“Nhi thần xin thỉnh an mẫu hậu!” Nàng quỳ rạp xuống, cúi thấp đầu thỉnh an.
Hoàng hậu mỉm cười hiền từ, phất tay:
“Thái tử phi mau đứng lên.
Ngồi đi!”
Nàng chỉ ngồi dưới hoàng hậu một hàng tam cấp, có thể nhìn rõ dung nhan của bà.
Người ở kinh thành đều nói, nếu hiện nay Trường Ý Đan là đệ nhất mỹ nhân trong thiên hạ, thì năm xưa hoàng hậu Chu Tuệ Tâm cũng là một bậc chim sa cá lặn vạn người ngưỡng mộ.
Cách đây ba mươi năm, Chu Tuệ Tâm nhan sắc tài năng danh bất hư truyền.
Hiện nay, mỹ sắc vẫn không mất đi, ngược lại còn thêm mấy phần đoan trang đức