Chương Hằng không cùng nàng vào chính điện, chỉ đưa cho nàng hộp gỗ rồi thận trọng đứng bên ngoài, ánh mắt mấy phần đặt lên Trần Kim.
Cố Tịch Hy không chú ý, tâm trí dồn hết vào căn phòng phía trước, thận trọng bước vào.
Bên trong xa hoa nhưng lại có phần đơn điệu, có hơi khác với những gì mà nàng suy nghĩ.
Không phải không đẹp, ngược lại có chút lạnh, những vật dụng trang trí đều cứng cáp uy vũ, không có chút khí sắc uyển chuyển nào.
Hoàng Phủ Minh Phong đang chăm chú xem tấu chương, bên cạnh là Lý công công đang giúp hắn mài mực.
Cố Tịch Hy nhấc váy, khụy người:
"Thần thiếp tham kiến điện hạ."
Lý công công hành lễ với nàng, sau thì kính cẩn lui ra, không quên khép cửa.
Một mùi hương xộc đến, nàng không nén được mà nhăn mặt.
Biểu tình này không lọt khỏi mắt của Hoàng Phủ Minh Phong, nhưng hắn lại làm như không thấy, điềm nhiên hỏi:
"Nàng tự tay nấu à?"
Cố Tịch Hy gắng thả lỏng nét mặt, vâng một tiếng, sau đó nói:
"Là Chương cô cô chỉ thiếp làm.
Lần trước mẫu hậu từng nói, chàng thích nhất là canh bát tiên."
Tay Hoàng Phủ Minh Phong không nén được mà âm thầm run khẽ một nhịp.
Thật ra không phải tự hắn thích, mà là có người thích nên hắn mới đem lòng.
Hắn gật đầu một cái, cũng không nói rõ là có ăn hay không, khiến Cố Tịch Hy một lần nữa chủ động:
"Thiếp lấy cho chàng một bát nhé!"
"Được."
Nàng cẩn thận đặt hộp gỗ xuống bàn, sau khi mở nắp, lại phát hiện bên trong có cả châm bạc dùng thử độc.
Chương Hằng kỹ càng tới mức nàng không biết nên cười hay nên khóc.
Sau khi múc canh từ thố ra bát, nàng mới mang theo luôn cả châm bạc, chậm rãi bước lên bên cạnh Hoàng Phủ Minh Phong, muốn thử độc trước mặt hắn.
Hắn trông thấy, cũng không có phản ứng, để nàng tự do luôn tay.
Cố Tịch Hy ngược lại càng lúc càng khó chịu, chính là thứ mùi hương lạ lùng kia cứ thi thoảng xộc thẳng vào mũi, khiến nàng thấy có hơi choáng váng.
Nàng nhớ rất rõ mùi hương vương trên người Hoàng Phủ Minh Phong là Long Diên hương, rất ấm và dễ ngửi, thi thoảng sẽ pha lẫn một ít phong vị bạc hà thanh mát.
Vậy thì thiết nghĩ loại hương dùng ở Thừa Chính điện cũng nên là Long Diên hương mới đúng, sao lại biến thành thứ mùi khó ngửi này...?
Đúng khắc quy định, châm bạc không chuyển màu, Cố Tịch Hy mới nhẹ nhàng đẩy chén canh qua cho Hoàng Phủ Minh Phong:
"Điện hạ."
Hắn múc một muỗng cho vào miệng.
Mùi vị hoàn toàn không giống của cố nhân, so với vị thanh ngọt trước kia, chén bát tiên này của Cố Tịch Hy còn pha chút đắng, sau khi nuốt rồi mới gieo lại hậu vị ngọt ngào.
Chương Hằng cũng không nấu như vậy, canh của bà nấu ngũ vị sẽ rất dung hòa.
Tuy rằng Cố Tịch Hy là nấu theo Chương Hằng chỉ dạy, nhưng quá trình không ngăn nổi việc say đắm theo bản năng.
Nàng có hơi hồi hộp chờ phản hồi của Hoàng Phủ Minh Phong.
Hắn uống xong hai ngụm canh, giọng nói khá thoải mái:
"Tay nghề của nàng cũng thật khá."
Không biết mấy phần là thật, nhưng nàng vẫn có thể khẽ thở phào.
Trong lòng lại đang tính bài chuồn vì không chịu nỗi mùi hương ở đây.
Nhưng lời còn chưa kịp mở đã bị Hoàng Phủ Minh cắt ngang:
"Bây giờ nàng bận không?"
Cố Tịch Hy bất ngờ, dĩ nhiên căn bản lắc đầu.
Cả Đông cung này, nàng thiết nghĩ mình được xếp vào hàng rỗi rãi nhất.
"Vậy giúp ta mài mực một chút."
Nàng ngó xuống khay mực đen