Phượng Tê cung.
Phương Giao dâng trà an thần cho hoàng hậu.
Trong lòng không khỏi có chút dao động thay cho chủ tử mình:
"Nương nương, thái tử phi thật sự có thể khiến thái tử đặt trong mắt sao?"
Bà thật sự dè chừng, công sức bồi đắp của bọn hị lên nàng sẽ thành muối bỏ biển.
Hoàng Phủ Minh Phong tự tôn cao, dã tâm cũng lớn, tình cảm lại càng không thể trêu đùa.
Hắn đối với người từng được Hoàng Phủ Bắc Trì ôm trong tay, ấp trong lòng lại có thể như không có gì mà đưa nàng đến ngôi vị hoàng hậu sao?
Dù gì một màn thâm tình kia giữa Hoàng Phủ Minh Phong và Trần Chiêu Thủy, bọn họ đều đã thấy qua.
Thế nhưng hoàng hậu lại rất kiên định:
"Không thể cũng phải thành có thể!"
Hơn nữa, bằng một loại thiên tính của người mẹ hiểu rõ con mình, bà lại cảm thấy thái tử phi của hiện tại rất thích hợp với Hoàng Phủ Minh Phong.
Nàng không hoạt bát như Trần Chiêu Thủy, cũng không phải kiểu thâm trầm như Bảo Quân Hoa.
Thay vào đó là sự dung hòa tròn vẹn của nhu và cương, có thể khiến người khác yên lòng.
Hoàng Phủ Minh Phong, dù là thái tử hay hoàng đế, hắn cần một người như vậy đi bên cạnh.
Hơn nữa, bởi vì nàng là...!là huyết mạch duy nhất của Trường Khánh Diên.
Bằng mọi giá phải bảo vệ, phải nâng đỡ.
Phương Giao cung kính vâng một tiếng.
Hầu hạ trong cung, ở bên cạnh hoàng hậu lâu như vậy, bà cũng coi như thọ giáo rõ ràng được câu: yêu chim thì yêu cả lồng...
**
Cố Tịch Hy ngủ không yên giấc.
Nếu như hôm qua nàng ngủ gục ở điện Thừa Chính ngon giấc bao nhiêu, thì bây giờ một mình ở Tựu Nguyệt điện lại trằn trọc, khổ sở bấy nhiêu.
Trời vừa lập hạ, vẫn còn chưa trở nóng, nhưng nàng đã thấy sự oi nồng xộc đầy trong thân thể.
Trở mình đến lần thứ mười, nàng dứt khoát ngồi dậy, xuống giường.
Vì là mùa hè, cửa sổ nhỏ trong phòng ngủ của nàng không khép lại, chỉ rũ xuống một tấm liễn tre.
Vài tia sáng lọt vào qua những khe hở của các thanh nứa, thu hút sự chú ý của Cố Tịch Hy.
Khi nàng tiến lại cuộn tấm liễn lên, nhất thời bị cảnh tượng huyền ảo của bầu trời đêm mê hoặc.
Hóa ra đó là ánh sáng của trăng.
Tựu Nguyệt điện, đúng như tên gọi, là nơi có thể ngắm trắng một cách rõ ràng, tròn trịa nhất trong cả hoàng cung.
Cố Tịch Hy nhẩm tính, phát hiện hôm nay vừa khéo là ngày Rằm, chả trách ánh trăng lại sáng và trong như vậy.
Nàng không đi giày, cứ vậy ngồi lên ô cửa sổ, tựa lưng vào vách, ngẩng đầu ngắm trăng.
Hoa bạch trà do Hoàng Phủ Minh Phong sai người trồng tỏa hương ngào ngạt, so với mai chiếu thủy còn thanh tao hơn mấy phần.
Dễ khiến lòng người ngất ngây.
Đã bao lâu rồi, nàng chưa ngắm trăng?
Lúc nhỏ, sư mẫu không cho nàng dùng tay chỉ trăng, bà nói như vậy giống như muốn xiên qua nguyệt quang, sẽ bị các vị thần trừng phạt.
Nàng không muốn bị phạt, cũng không muốn phá hủy ánh trăng, về sau liền không chỉ nữa, thay vào đó là âu yếm giơ cả bàn tay xung quanh ánh trăng tròn, như thể muốn vuốt ve, gìn giữ.
Nàng luôn như vậy, luôn kính nhi viễn chi với những thứ mà bản thân cho là tốt đẹp.
Sợ bản thân thấp kém, động vào sẽ phá hủy chúng.
Bây giờ, nàng đối với những vinh hoa vây quanh lại càng dè chừng e ngại.
Trường Khánh Diên bảo nàng hãy quên cái tên Cố Tịch Hy đi, nàng ngược lại mang nó khảm vào trong trí óc, không ngày nào không tự nhắc bản thân về thân phận của mình.
Cố Tịch Hy thấp hèn, nhưng nàng không yêu Hoàng Phủ Bắc Trì.
Cố Tịch Hy lừa gạt Hoàng Phủ Minh Phong, nhưng nàng trong tâm cũng chỉ có hắn.
Cố Tịch Hy,