Vừa nhắc liền thấy người, vẫn ở ngõ trúc hôm nọ, khi Cố Tịch Hy vừa bước qua đã trông thấy Tát Lạt.
Y đứng đó, như thể đang cố ý chờ nàng đi đến.
Vẫn một nụ cười hở miệng ẩn chứa dưới lớp râu rậm khiến nàng không hề có chút hảo cảm nào, y nói:
“Tham kiến nương nương.”
Cố Tịch Hy nhăn mày, đưa tay đẩy Trữ Nhi cùng bản thân lùi về sau mấy bước, sau mới nặn ra một nụ cười đáp lễ:
“Đáp lễ sứ giả, thật trùng hợp khi lại gặp ngài ở đây!”
Tát Lạt phì cười:
“Rất trùng hợp, thiết nghĩ nương nương và ta rất có duyên.
Nghe bảo nương nương và điện hạ bị lạc trong rừng sâu, đều bị thương, vẫn an khang đấy chứ?”
Cố Tịch Hy nhếch môi, giọng điệu trở nên thâm sâu:
“Bản cung còn tưởng là nhờ tay sứ giả chứ?”
Y hấp háy mắt:
“Ây, nương nương nói gì thể?”
Nàng đưa tay chỉnh lại một nếp gấp trên áo, ánh mắt đăm đăm vào một bông hoa nhỏ thêu trên cổ tay áo mình:
“Không có gì, bản cung chỉ là cảm thấy hình như có ai đó hành sự không minh bạch trong chuyện này, trong lòng khó chịu.”
Tát Lạt làm như không chú tâm đến lời này của nàng, nói sang một vấn đề khác:
“Thái tử phi nương nương, Tát Lạt mấy hôm nay đã hồi tưởng rất nhiều, lại càng thấy mình nhớ không sai, nhiều năm trước đích thật đã có phần phúc được gặp người.”
Cố Tịch Hy nghe lồ ng ngực mình giật thót, nhưng so với lần trước, lần này xem như nàng đã lĩnh hội được kinh nghiệm, ngoại trừ ánh mắt đanh lại thì gương mặt cũng không có biểu tình gì:
“Sứ giả chớ xằng ngôn! Bản cung nhắc lại, ta chưa từng gặp ngài!”
Y cười lớn:
“Vậy vết bớt trên mặt nương nương đi đâu mất rồi? Hử?”
Lòng bàn tay Cố Tịch Hy đổ đầy mồ hôi lạnh, ngay cả Trữ Nhi đứng ở phía sau cũng run lẩy bẫy, tưởng như cả quả tim đang đập kịch liệt tới nỗi sắp nhào ra khỏi lồ ng ngực.
Chuyện vết bớt kia của Trường Ý Đan, ngoại trừ Cố Tịch Hy, Trường Khánh Diên, Trữ Nhi, những kẻ thân tín khác nhất nhất trung thành với Trường gia biết đến, thì đích thị là một chuyện không nên tồn tại trên đời.
Tại sao một kẻ ở Miêu tộc xa xôi lại có thể biết được?
Nàng chống đỡ:
“Vết bớt gì chứ? Bản cung không hiểu sứ giả nói gì.
Nhưng ta nhắc cho ngài nhớ, là nguyên cơ của trữ quân thiên triều, kẻ nào đặt điều vu khống xúc phạm ta, cho dù có là sứ giả tộc Miêu thì cũng chính là phạm vào đại tội! Ngài nên cẩn trọng lời nói của mình đi!”
Tát Lạt đưa mắt nhìn nàng, nụ cười ngày càng quái dị và ngông cuồng.
Y tiến sát lại nàng, giọng điệu the thé đầy giễu cợt:
“Nàng thật sự là nguyên cơ hay sao?”
Cố Tịch Hy suýt thì đứng không vững, bàn tay siết chặc thành quyền nhìn Tát Lạt qua loa hành lễ rồi rời đi.
Trữ Nhi cũng đã bị dọa cho sắc mặt trắng bệch, nàng ta níu tay áo nàng, chất giọng đã ngập tràn sự run sợ:
“Nương nương, chuyện này…”
Cố Tịch Hy hít sâu một hơi, nói:
“Quay về rồi nói.”
**
Vừa về đến phòng riêng, Cố Tịch Hy đã lập tức ra lệnh:
“Trữ Nhi, khép kín cửa!”
Khi ánh sáng tàn tạ, le lói cuối ngày biến mất, trong lúc Trữ Nhi đang thắp đèn, Cố Tịch Hy mở một nếp gấp trên y phục mình, quả nhiên có một mảnh giấy rơi ra.
Lần này vốn dĩ đã có chuẩn bị, ngay khoảnh khắc Tát Lạt lướt qua, nàng đã cảm nhận được y lại dùng thủ pháp với tốc độ thần không biết quỷ không hay mà truyền lời cho nàng.
Dưới ánh nến, vẫn một nét chữ xiêu vẹo của Tát Lạt hiện rõ mồn một trong tầm mắt của Cố Tịch Hy.
Nàng kinh hãi trợn mắt, cảm thấy như lục phủ ngũ tạng mình cả thảy như đang bị ai ném xuống bùn lầy.
Trữ Nhi cũng ghé mắt vào xem, kết quả sắc mặt hoàn toàn tím tái.
Muốn không lộ thân phận thì nghe ta.
Sống hay chết, tùy ý nàng…
Ánh mắt Cố Tịch Hy di chuyển xuống dòng tái bút, chỉ ghi hai chữ: sát phu.
!!!
Cố Tịch Hy giật mình buông mẫu giấy ra, như thể trên mặt giấy chứa đầy lửa đỏ, khiến cho tay nàng bỏng