Cố Tịch Hy đưa mắt nhìn Tát Lạt, tia sắt lạnh phóng ra không chút kiềm nén, nàng hỏi y:
“Bí mật kia từ đâu ngươi biết?”
Tát Lạt bật cười thành tiếng:
“Sao hả, không thèm giấu nữa sao?”
Cố Tịch Hy híp mắt, ngữ điệu không thay đổi:
“Vì sao ngươi biết được bí mật này?”
Nàng vốn dĩ không mong Tát Lạt ở đây có thể nói cho nàng nghe vì sao y biết được chuyện hoán đổi thân phận này, song vẻ ngoài cợt nhã bất cần của y vẫn khiến nàng cảm thấy thịnh nộ.
Tát Lạt vẫn giữ nguyên nụ cười, một chút cũng không xê dịch, cũng không mở miệng đáp lời nàng.
Cố Tịch Hy tiến lại sát song chắn hơn:
“Tát Lạt, ta vẫn không hiểu, ngươi đường đường là công thần của Miêu tộc, vinh hoa phú quý hưởng cả đời không hết, vì sao lại phải chọn cách đê tiện này để giành một chút báu vật nhỏ nhoi.
Còn nữa, vì sao ngươi lại muốn ta giết điện hạ?”
Khi nói đến câu cuối cùng, bàn tay Cố Tịch Hy không nén được mà âm thần siết chặt chuôi kiếm.
“Ồ, hóa ra nói đến nói lui đều có liên quan đến Hoàng Phủ Minh Phong, cô yêu hắn lắm sao?”
Cố Tịch Hy có hơi ngỡ ngàng.
Tát Lạt ngửa đầu tựa vào vách tường sau lưng:
“Nữ nhân các người đúng là toàn một đám ngu ngốc.
Cả cô, cả Trường Ý Đan, cô sẽ có chung kết cục với nàng ta, đều là con cờ trong tay kẻ khác lại tưởng bản thân mình thông minh bản lĩnh.
Kết quả… ha, kết quả chính là tới chết cũng không biết vì sao mình chết.”
Rồi y ta lại tạch tạch lưỡi:
“Một con tu hú chiếm tổ như cô lại có vọng tưởng phượng hoàng hay sao? Thật đáng thương, một ả tiện nhân thích si tâm vọng tưởng.”
Cố Tịch Hy tuốt kiếm ra khỏi bao, hướng thẳng về phía Tát Lạt:
“Rốt cục ngươi muốn nói gì?”
Ánh mắt Tát Lạt đối với mũi kiếm bén nhọn của nàng một chút cũng không run sợ, ngược lại vô cùng bình tĩnh, thản nhiên:
“Chính là như vậy, một nữ nhân ngu ngốc!”
Bàn tay cầm kiếm của Cố Tịch Hy khẽ run.
Qủa thực như Cố sư phụ nói, nếu kẻ bị giết không sợ, người sợ sẽ lại chính là kẻ sát nhân.
Nàng có thể một đường chém chết đám thích khách kia, lại trở nên lưỡng lự trước vẻ thản nhiên này của Tát Lạt.
Nhưng cũng chính thái độ này của y đã một lần nữa nhấn mạnh cho nàng biết, để y sống, chính là một hiểm hoa khôn lường.
Những gì Tát Lạt biết, nhiều hơn cả chuyện hoán thân đổi phận.
Nhưng nàng cũng không còn cơ hội khai thác y…
Vậy chi bằng, chấm dứt y!
Cố Tịch Hy không cần phá song sắt, từ vị trí của nàng, mũi kiếm hoàn toàn có thể len qua khẽ hở giữa hai thanh sắt, hướng thẳng đến vị trí yết hầu của Tát Lạt.
Cho tới khi máu từ cổ y phun ra như thác, hai mắt trợn tròn không còn tiêu điểm, lồ ng ngực thinh lặng, bất động…
Toàn bộ quá trình, chỉ có duy nhất một tiếng rên khe khẽ, vụt tắt giữa màn đêm.
Nàng cố tình ngoáy mũi kiếm ở yết hầu Tát Lạt sâu thêm một chút, mở rộng phạm vi vết thương, làm như vậy, người khác sẽ không thể tra ra được rốt cục là loại binh khí gì đã kết liễu Tát Lạt.
Kiếm Tàn Hồng được thu về, vương theo cả