.video-player__player { width: 480px; height: 270px; display: inline-block; } .video-player { width: 100%; height: 100%; text-align: center; }
Nước chảy róc rách dập dềnh sáng tối, Tạ Vân Thư hưởng thụ ngâm mình
trong hồ tắm. Cuối cùng cuộc chinh phạt mấy tháng liên miên cũng đã qua, bao phen đường sá xa xôi mệt mỏi được nước ấm vỗ về xóa nhòa, gần như
muốn thiếp ngủ.
Mơ màng thấy có người lại gần, một bóng người
xinh đẹp bưng nhẹ nhàng đặt bên hồ. Tóc xanh bối trễ, tay áo bằng lụa
phơ phất tựa như búp sen ngày hè đón gió nở bung.
Nhìn nhau chốc
lát, Tạ Vân Thư bật cười rồi kéo nàng tới gần hôn say sưa, cho tới khi
hơi thở rối loạn thì mới quyến luyến buông ra, lại miết lấy cánh môi
thắm đỏ, miễn cưỡng đè nén tâm trạng rục rịch, cầm chén thuốc trên khay
lên uống một hơi.
“Chàng… về nhanh hơn thiếp dự đoán.” Nàng ngồi
bên hồ ấn vai hắn, sắc mặt đỏ ửng, không dám nhìn thân hình rắn chắc
không tấc vải dưới nước.
“Bởi vì nàng nhớ ta.” Tạ Vân Thư ngẩng
đầu nhìn nàng, chân mày khóe mắt đong đầy tình ý, cười đùa bảo, “Sao ta
nỡ để nàng nếm vị tương tư.”
“Thiếp đâu có.” Nàng đang định chối
bất chợt cổ tay bị túm lấy kéo xuống trong hồ, ngã vào lồng ngực kiên
cố. Nàng thất kinh hoảng hốt, cả người ướt sũng, chưa kịp nổi giận thì
lại bị hắn nâng cằm lên hôn thật sâu, thần trí dần trở nên mơ màng, gặp
lại sau bao ngày xa cách, thân thể khát vọng dây dưa, tình dục cháy bừng như ngọn lửa.
Hắn thở hắt một hơi ép mình lui ra, không được, vừa mới uống thuốc, ít nhất cũng phải đợi một khắc…
“Phiên Tiên.” Hắn bắt đầu hối hận vì đã kéo nàng xuống nước, vải thấm ướt dính chặt lấy cơ thể, nơi mất hồn mềm chạm đến mỗi một tấc da thịt.
“Ưm.”
Cảm nhận được sự thay đổi rõ rệt trên cơ thể của hắn, tóc đen ướt sũng dán
vào bên cổ, giọt nước trong suốt đọng trên hàng mi, sự xinh đẹp ngây thơ chỉ khiến người ta muốn xâm chiếm.
“Đây là lần đầu tiên nàng nói nhớ ta, ta thật sự rất vui.”
Nàng không quen bày tỏ thân mật như thế, xấu hổ nhìn đi nơi khác, “Thiếp có nói đâu.”
Tạ Vân Thư chỉ cười, thê tử của hắn e thẹn biết bao, sao có thể nói thẳng
ra lòng mình được. Nhưng bốn con chữ ngắn ngủi trong thư tín vạn dặm đã
uyển chuyển biểu đạt nỗi lòng tương tư.
Hoa trên đường đã nở.
Hoa trên đường đã nở, chàng thả bước ngắm trên lối về.*
(*Whitenavy dịch. Ngô Việt Vương và Vương phi tình cảm mặn nồng, có lần Vương Phi
về nhà mẹ thăm họ hàng, lâu quá không về, Ngô Việt Vương viết thư nói
“Mạch thượng hoa khai, khả hoãn hoãn quy hĩ”, tuy ý là thong thả nhưng
lại dịu dàng hối thúc Vương phi trở về bên ông, diễn tả nỗi nhớ nhung
của chồng đối với vợ. Ở đây tác giả đã thêm chữ “quân” tôn xưng với phái nam so với bản gốc.)
Sao nói hết được triền miên trong đó,
tình yêu lưu luyến gõ vào cửa lòng để cho hắn nhìn thấu, chỉ hận không
thể chắp cánh bay từ Quỳnh Châu về.
Từ biệt mấy tháng, nhớ mong
hai nơi. Nếu không phải Quỳnh Châu hoang dã ẩm ướt nhiều chướng khí,
người nàng lại yếu không chịu nổi đường xa thì hắn đâu nỡ để người ở lại nhà. Yêu thương ngắm nhìn kiều nhan, Tạ Vân Thư hỏi về những chuyện
trong lúc xa nhau.
“Lần này đi lâu, một mình nàng ở nhà có khỏe không?”
“Khỏe lắm, cả mẹ và đại tẩu đều rất quan tâm thiếp.”
“Có gì phải phiền lòng không?”
Nàng khẽ mỉm cười, trong đôi mắt đẹp lại như có oán giận, “Không phải chàng
đã để Sương Kính Mặc Diêu xử lý hết cả rồi sao, chuyện bình thường còn
không vào được tai thiếp nữa là.”
Tạ Vân Thư không phủ nhận, “Nàng không thích à?”
“Cũng không phải.” Được ôm lâu, nàng dứt khoát tựa đầu vào vai hắn, “Nếu
thiếp phải làm những chuyện đó thật thì chưa chắc đã chịu được mấy việc
phiền hà ấy, chỉ là cảm thấy mình hơi vô dụng.”
“Ta cũng không hy vọng nàng đặt tâm tư vào mấy chuyện lông gà vỏ tỏi ở nhà.”
“Thế thì đặt ở đâu?” Nàng lơ đãng liếc nhìn.
“Đặt trên người ta đây.” Hắn giảo hoạt mỉm cười, bàn tay bắt đầu không yên
phận, “Tốt nhất là có thể quấn lấy ta không buông, không bao giờ xa
cách.” Ngón tay xoa nắn trêu đùa, thân thể mềm mại nhũn ra.
“Chàng…” Câu nói nhỏ tới mức nghe không rõ, nàng vất vả cắn chặt miệng.
“Đừng như thế.” Dùng nụ hôn cạy mở hàm răng ra, Tạ Vân Thư hàm hồ dụ dỗ, “Ta
muốn nghe thấy âm thanh của nàng.” Vừa nói hắn vừa xé rách xiêm y, men
theo bắp chân sờ dọc lên trên.
“Mới về mà đã… Ưm…” Tiếng nỉ non hổn hển mất hồn tận xương.
“Ta rất nhớ nàng.” Giọng nói khàn khàn tràn đầy dục vọng, đốt lên một ngọn
lửa không kịp chờ đợi, “Nàng sẽ sớm biết ta nhớ nhiều đến đâu.”
***
Thanh Lam tò mò đi vào phòng của Tạ Cảnh Trạch, lật xem kỳ trân do tam ca đem về từ Quỳnh Châu. Tạ Phi Lan cũng bị kéo đến cùng, im lặng nghe hai
người đối đáp, vô cùng yên lặng. Hình dạng của kỳ trân quả thật quá quái dị, ngay đến người đang có tâm trạng cực tệ cũng không nén nổi cẩn thận quan sát. Tuy lần tấn công lần trước có tham dự, nhưng Tạ Phi Lan chủ
yếu công kích ở mé bên chứ không vào chủ điện của phái Quỳnh Hải, nên
đây là lần đầu hắn thấy vật này.
Trong một chiếc hộp ngọc đựng một bụi thực vật kỳ lạ.
Có hình thù giống ngôi sao sáu cạnh, ở mép sao lại có vô số đường vân lộn
xộn chằng chịt, lông tơ mềm mại, toàn thân đen nhánh lại pha chút ánh
sáng vàng, phát ra mùi thơm thanh khiết lạ lùng.
“Đây là… của phái Quỳnh Hải bí mật không ai thấy…”
“Hải Minh Tiêu.” Tạ Vân Thư tiếp lời tiểu đệ, thuận tiện cầm lấy hộp ngọc.
“Tam ca đến rồi à, tam tẩu đâu? Không phải nói hôm nay chẩn mạch lại sao?” Thanh Lam thò đầu nhìn quanh.
“Nàng ấy vẫn còn nghỉ ngơi, buổi chiều sẽ đến.”
“Vẫn đang ngủ?” Thanh Lam nhìn lên sắc trời rồi thấp giọng thầm thì, “Giờ này cũng phải…”
Tạ Cảnh Trạch buồn cười chỉ điểm, đập xuống gáy ngũ đệ, “Đệ quên hôm qua tam ca mới về à?”
Tạ Phi Lan nhếch mép, nửa cười nửa không, “Ắt hẳn tam ca đã làm người ta mệt lả rồi.”
Không hề để tâm đến lời chế giễu của huynh đệ, Tạ Vân Thư mỉm cười cầm Hải Minh Tiêu lên cẩn thận quan sát.
Tìm kiếm hai năm, đánh dẹp mấy tháng trời, dốc hết toàn lực Tạ gia lại còn
mượn tay Tạ Phi Lan ở Tuyền Châu, cuối cùng cũng đoạt được trân vật mà
người ngoài chỉ mới nghe danh chứ chưa từng thấy bao giờ. Nghe nói nó
sinh trưởng ở sườn núi gần biển không có ánh sáng, hấp thu khí ẩm từ
sóng biển mấy trăm năm nên hình dạng không bình thường, được phái Quỳnh
Hải xem là báu vật, tôn sùng là bảo vật trấn phái.
Thanh Lam
nghiêng đầu nhìn một lúc lâu, “Đây là bảo bối có thể cải tử hồi sinh
trong truyền thuyết, tăng thêm công lực cho người trong võ lâm đây sao?” Quả thật chẳng nhìn ra.
“Lừa người ta thôi.” Tạ Vân Thư đưa tay
miết nhẹ, khẽ nói, “Thật ra nó có công hiệu là nối kinh mạch bổ khí
ngưng thần, càng có hiệu quả tiêu hàn độc.”
“Chỉ thế thôi à?” Thanh Lam hơi thất vọng, “Phái Quỳnh Hải cần gì phải canh giữ ghê như vậy, hại chúng ta chết bao nhiêu người.”
“Quên nói, nó có một tác dụng nữa.” Tạ Vân Thư nín cười, “Nó có thể loại bỏ
hàn độc là do nó mọc ở nơi ẩm ướt, kỳ tính rất mạnh, mà trên phái Quỳnh
Hải đều là mấy lão già, rất chú trọng về điểm này.”
“Điểm nào?”
Thanh Lam không hiểu ý tứ, đợi cả buổi mà Tạ Vân Thư vẫn chỉ cười không
đáp, Tạ Cảnh Trạch giả vờ cúi đầu lật sách, cậu đành nhìn sang Tạ Phi
Lan vẻ mặt cổ quái.
Một lúc lâu sau, đối phương mở miệng, tốt bụng đưa ra câu trả lời, “Tráng dương.”
“Hả?” Kinh ngạc hồi lâu, mặt Thanh Lam thoắt đỏ, “Cái đó… có thể cho tam tẩu dùng được sao?”
Tạ Cảnh Trạch ho khan, “Dĩ nhiên nếu đệ muội dùng thì sẽ khác, bách mạch
của đệ muội rất yếu, chưa giải hết hàn độc, dùng thứ này vừa vặn đúng
bệnh, điều dưỡng tốt thì chí ít có thể kéo dài mười lăm năm.”
“Chỉ mười lăm năm thôi à.” Hao phí tinh lực lớn như thế mà chỉ vỏn vẹn được chừng đó, Thanh Lam không khỏi tiếc nuối.
“Đừng nói mười lăm năm, dù chỉ kéo dài được một hai năm thì ta cũng sẽ đoạt
về cho bằng được.” Tạ Vân Thư bình tĩnh khép hộp ngọc lại, “Chí ít trong thời gian này ta có thể tìm thêm linh dược khác.”
Trước đây khi
Quân Tùy Ngọc để lộ ra tin tức của Hải Minh Tiêu, lo ngại Quỳnh Châu
cách xa Tây Kinh vạn dặm, nếu gọi người tấn công từ xa thì rất khó khăn, mà bố trí tuyến ngầm lại không phải một sớm một chiều là xong, đành
mượn cơ hội thành hôn thỏa thuận với chủ công Tạ gia để Quân gia âm thầm giúp tiền tài, thế nên mới có trận chinh phạt khắp Trung Nguyên lần
này.
Tạ Phi Lan im lặng một lúc lâu, bỗng hỏi thẳng.
“Tam ca coi trọng như vậy, rốt cuộc là vì nàng xuất thân từ Quân vương phủ, hay là vì…”
Tạ Vân Thư thoáng ngẩn người.
“Lúc ta biết nàng, nàng…” Nhớ lại cuộc gặp gỡ tình cờ nhiều năm trước, bao
hồi ức chồng chéo kéo đến, hắn không khỏi mỉm cười, “Nàng không mang họ
Quân, ta cũng không phải họ Tạ.”
Lúc đó, thật sự không nghĩ sẽ có ngày hôm nay…
Tứ sứ… trên Thiên Sơn.
Một tiên nữ không nhiễm bụi trần, không ngờ lại là kẻ lạt sát phạt máu
loang ở vạn dặm Tây Vực, tam ca phải quỳ gối chịu sai khiến, nguyên nhân Thanh Lam kính sợ dè chừng cũng từ đó mà ra, người như thế…
“Tứ đệ.”
Tạ Phi Lan
bỗng hoàn hồn, Tạ Vân Thư mỉm cười nâng ly, “Lần này may mà có
đệ, nếu không tình hình ở Nam Mân phức tạp, dân chúng man rợ, thật không biết phải xuống tay từ đâu.”
“Tam ca nói lời gì thế, đều là
huynh đệ trong nhà cả.” Thoải mái mỉm cười, Tạ Phi Lan nâng ly uống cạn, thuận tiện rót thêm một ly cho huynh trưởng, “Đại ca là người khổ nhất, hiếm có cơ hội đoàn tụ với huynh đệ, tất phải uống thêm mấy ly.”
Tạ Khúc Hành về nhà muộn nhất, tuy mang theo cát bụi nhưng trên mặt là sự nhẹ nhõm khoan khoái.
“Cuối cùng cũng hoàn thành được tâm sự của lão tam rồi, chứ đệ ấy ngày ngày
thấp thỏm ta nhìn cũng phiền, vừa hay phái Quỳnh Hải ở Dương Châu để lộ
hành tung, cũng coi như chấm dứt toàn diện.”
“Đã khiến đại ca phí sức rồi.” Tạ Vân Thư mời một ly, trọng tình thân bộc lộ rõ ràng, “Cũng
cám ơn nhị ca ở trong nhà chăm sóc, nếu không nàng mà bị bệnh thì đệ
thật sự không nỡ rời đi.”
Tạ Cảnh Trạch mỉm cười uống một ly.
“Thôi.” Tạ Khúc Hành thở dài, “Vừa lấy người ta, làm gì cũng là chuyện trong
bổn phận, phí chút tâm tư cũng phải, huống hồ chuyện này cũng có ích với lão tứ.”
“Quân Tùy Ngọc thật đúng là để ý nàng muội muội giữa đường tìm về này.” Tạ Phi Lan bất giác châm biếm.
Tạ Vân Thư mỉm cười, Thanh Lam cảm thán.
“Còn không phải sao, tứ ca có cơ hội đến Dạ các một vòng là hiểu thôi.”
“Dạ các?”
“Năm đó để rước vị Quân tiểu thư lai lịch cực lớn này vào cửa, cha đã hạ
lệnh sát nhập Phương Hoa uyển với các khách uyển khác, gấp rút tạo ra
một uyển mới, theo ý của tam ca mời thợ mộc thiết kế ao ngọc hoa sen,
thủy đình chu các, trồng rất nhiều liễu lạ kỳ hoa, phong cảnh ở nơi đó
có thể xưng là đứng đầu Tạ gia, nếu tứ ca có rảnh không chê thì có thể
đến xem sao.”
Tạ Phi Lan nhướn mày, “Tốn kém công sức như thế, Dạ các đệ nói là nơi nào?”
Thanh Lam thao thao bất tuyệt, “Quân gia tài hùng thiên hạ cất giấu vô số vật quý giá, Quân Tùy Ngọc dốc hết kỳ trân nửa phủ làm của hồi môn, số
lượng lớn lại không biết chứa ở đâu, tam ca bèn cho dựng Dạ các ở trong
uyển. Lần trước đệ rất tò mò nên xin tam ca dẫn đi mở mắt, trời ạ, bảo
bối bí tàng bày la liệt nhìn mà hoa cả mắt, dăm ba viên dạ minh châu san hô sao sánh được, đồ tốt nhất ở đó là thứ chưa từng nghe bao giờ…”
Thanh Lam ba hoa chích chòe văng nước bọt tứ tung, Tạ Vân Thư bất đắc dĩ ngắt lời.
“Đừng có nghe đệ ấy khoác lác, không khoa trương như thế đâu.”
“Khoác lác gì chứ, đệ tận mắt chứng kiến kia mà.” Thanh Lam kháng nghị, bỗng
thở dài một tiếng, “Chưa thấy thì thật sự có tưởng tượng cũng không ra,
hại đệ mấy ngày sau đó toàn mơ thấy bảo bối chất thành núi.”
Tạ Phi Lan hừ nhẹ, “Quân gia đúng là xa xỉ.”
“Cha cũng nói thế.” Giọng điệu y hệt làm Tạ Khúc Hành bật cười.
“Nói đến đây, Quân Tùy Ngọc không khỏi cẩn thận quá rồi, dốc ra kỳ trân dị
bảo như thế không biết là do tình huynh muội sâu đậm, hay sợ nhà ta bạc
đãi Quân tiểu thư. Tạ gia cũng không phải kẻ nịnh hót mà phải đề phòng
như thế.” Tạ Phi Lan cũng cảm thấy lời mình hơi quá, nhưng lại không
khống chế được.
Tạ Cảnh Trạch ngẩn người, Tạ Vân Thư chỉ nhìn mà không bình luận.
Thanh Lam không nghe lọt, “Tứ ca không thể trách Quân gia được, dẫu sao…”
Song một lúc lâu sau cậu cũng không nói được gì thêm, bèn cười xòa.
“Dẫ sao năm đó ta rất không tán thánh lão tam cưới nàng ta.” Tạ Khúc Hành
thản nhiên nói, “Tuy nàng ta xuất thân từ Quân gia, nhưng từ nhỏ đã ở
trong ma giáo, tâm tính ác độc sát phạt quá nặng, lạnh lùng lại bạc
tình, tuyệt không phải lương phối. Nên ta vẫn luôn phản đối, cưới vào
cửa đúng là vạn bất đắc dĩ.”
Tạ Phi Lan không ngờ đại ca lại nói
thẳng như thế, nhất thời ngẩn ngơ, nhìn sang Tạ Vân Thư thì lại thấy
huynh ấy có vẻ bình tĩnh dửng dưng không ấm ức, chỉ cúi đầu rót rượu.
“Nhưng nếu đã là người một nhà thì không nên nhắc lại mấy lời này làm gì nữa.” Tạ Khúc Hành thở dài, “Thành thê tử của tam đệ rồi, Tạ gia phải bảo vệ
mọi nơi, không cho phép người ngoài nói xấu một lời, lão tứ phải ghi nhớ điểm này đấy.”
“Đại ca nói đúng.” Hiếm khi thấy Tạ Cảnh Trạch mở miệng, “Có lời gì người trong nhà có thể thoải mái nói với nhau, nhưng ở bên ngoài thì phải để ý. Hơn nữa mặc dù đệ muội lận đận nhưng lại rất
thông minh, mẹ rất thích muội ấy.”
“Đệ cảm thấy tam tẩu không tệ, tuy có lạnh lùng nhưng phong thái hành sự đều hơn người, ít có ai
bằng.” Thanh Lam bất bình thay, “Trái lại Phượng Ca tỷ gặp tam tẩu thì
không nói lời nào, một câu cám ơn cũng không có.”
Nhắc đến Bạch Phượng Ca, thần sắc Tạ Vân Thư khẽ động.
“Tứ đệ muốn cưới nàng ấy thật à? Cha quyết định là một chuyện, nhưng đệ nghĩ thế nào là chuyện khác.”
“Đệ ư?” Tạ Phi Lan cười xòa, vẫn dáng vẻ phong lưu trước sau như một, “Đối
với đệ nữ nhân đều như nhau cả, mặt mũi nàng cũng ổn, chỉ cần sau này
nghe lời bớt lo thì cưới vào cũng không lỗ lã gì.”
Tạ Vân Thư
nhíu mày, “Thành thân là chuyện lớn cả đời, đệ ở Tuyền Châu lâu nên cha
mẹ sẽ không quản, nên chọn một người mình thương thì hơn.”
“Không phải ai cũng may mắn được như tam ca, gặp được một giai nhân tuyệt sắc
để rồi cưới vào phòng.” Tạ Phi Lan uể oải cạn ly cười, đến bản thân cũng không hiểu vì sao lại trở nên cay nghiệt đến thế, “Đáng tiếc lại là một mỹ nhân bệnh tật.”
Tạ Vân Thư im lặng thoáng chốc.
“Tứ
đệ, ta biết đệ không thích tam tẩu, nhưng nàng đã là vợ ta, nể mặt tam
ca chút đi, đừng ở trước mặt nàng nói bằng giọng điệu như vậy, ta không
muốn nàng khó chịu.”
Tạ Phi Lan hối hận trong bụng, nhưng ngoài miệng vẫn chế giễu.
“Tam ca sợ về bị kiều thê phạt hả? Đệ cũng có nghe nói nàng ta lợi hại thế nào rồi.”
“Ta còn mong được như vậy đấy.” Tạ Vân Thư không cho rằng đó là ngang
ngược, gương mặt hắn dịu dàng hẳn đi, “Nhưng tính nàng rất kiêu ngạo, dù chịu ấm ức cũng giấu trong lòng hơn phân nửa, nhất định sẽ không nói
với ta.”
“Vậy thì huynh càng không cần lo gì rồi.” Càng thấy thế, Tạ Phi Lan càng khó chịu, “Có lẽ tam ca không biết, nữ nhân không thể
quá cưng chiều được, càng tốt với nàng thì càng dễ xảy ra chuyện không
thích đáng, trái lại nếu huynh như gần như xa thì nàng sẽ tự mình quấn
lấy. Chứ nếu cứ buông thả như vậy vài ba năm nữa, nàng ta sẽ trèo lên
đầu huynh ngồi mất.”
“Ta cưới nàng, là muốn nàng được hạnh phúc.” Cho dù điều tứ đệ nói có điều quá đáng, nhưng Tạ Vân Thư không nói lại, vẫn trầm tĩnh điềm đạm, “Ngày trước nàng khổ quá rồi, ta chỉ muốn làm
hết sức để nàng được vui vẻ.”
Tạ Phi Lan không biết có tư vị gì, rượu ngon thượng hạng uống vào lại chua như giấm, không nói tiếp được câu nào nữa.