.video-player__player { width: 480px; height: 270px; display: inline-block; } .video-player { width: 100%; height: 100%; text-align: center; }
Thời gian dần trôi, ngày đông giá rét đã bao trùm toàn bộ Dương Châu, sau những cơn mưa lạnh, lá mục rụng đầy đất.
Toàn Tạ gia không ai không biết, Tạ Vân Thư và kiều thê nảy sinh hiềm khích, bằng mặt mà không bằng lòng.
Sau khi tam công tử Tạ gia biết được ái thê có thai thì chưa từng vui mừng
lấy một ngày, thái độ khác xa lúc trước, khiến những lời bàn tán nổi lên khắp nơi, người nhiều chuyện không ngừng nói ra nói vào, một khi bắt
đầu liền lan đi rất nhanh.
“Công tử đưa tin nói hôm nay có chuyện nên về trễ.” Sương Kính thấp giọng bẩm báo.
Gần đây cũng quen rồi nên nàng không còn bất ngờ. Nàng đưa mắt nhìn màn
trời tối om ngoài cửa sổ, bôi ít hồ dán lên que trúc, cẩn thận trải giấy lụa lên trên nan, cuối cùng một con diều nho nhỏ cũng đã thành hình,
chỉ to chừng lòng bàn tay. Nàng vui vẻ nâng nó lên, cầm trong tay chơi
đùa.
“Xem ra cũng không khó lắm.”
“Diều nhỏ thế này thôi sao?” Sương Kính đem nước nóng đến để nàng rửa tay, “Sao tiểu thư không làm một con to hơn?”
“Chỉ là giết thời gian thôi mà.” Thuận tay cầm bút màu ra tô vẽ.
“Nghe nói hôm qua Thẩm tiểu thư đã đến Động Đình.” Sương Kính thấy tâm trạng
nàng không tệ, cố ý tìm chuyện dỗ nàng cười, “Cô ấy đòi chơi khắp núi
non, Mặc Diêu đi chuyến này đúng là sung sướng, nói không chừng lúc về
có thể làm hỉ sự luôn rồi.” Mặc Diêu đi theo trên danh nghĩa hộ tống,
lòng thế nào đã bị vạch trần rõ ràng.
“Hiếm khi thấy hắn động
lòng, nhưng so ra thì vẫn là Bích Chuẩn thông minh hơn, lừa người ở ngay bên cạnh, đỡ rắc rối theo đuổi ngàn dặm.” Giai nhân cười nhạt, hiếm khi chế nhạo.
Sương Kính thoáng đỏ mặt, một lúc sau mới ấp úng nói,
“Em coi trọng đôi này, chỉ sợ bối cảnh chênh lệch, sau này Thẩm gia
không đồng ý.”
“Ý của Bích Chuẩn à? Bảo em thăm dò ý ta thay Mặc Diêu đúng không?”
Sương Kính chỉ cười, “Đúng là không có chuyện gì giấu được tiểu thư.”
“Để hắn tự áng chừng đi, chỉ cần Minh Châu muốn thì dùng cách gì cũng được, nhưng không được phép làm cha mẹ Hoài Y đau lòng.”
“Vâng.” Sợ nhất là điều này, Sương Kính thầm kêu khổ trong lòng.
“Những năm qua Mặc Diêu đi theo ta đã lâu, chẳng lẽ ngay cả chút chuyện đó
cũng không làm xong, nếu không chắc chắn thì hắn sẽ không theo đuổi.”
Cầm giấy lên thổi khô, trên mặt vẽ màu xanh đỏ lộn xộn, giống như nét vẽ
của một đứa trẻ, khác xa với người nào đó. Nàng không khỏi lắc đầu, bảo, “Hai ngày nữa mời một sư phụ đến dạy ta học vẽ đi.”
“Sao phải
phí công như vậy, bên cạnh tiểu thư có cao thủ còn gì.” Sương Kính vòng
vo một hồi, mong mượn cơ hội này hóa giải chiến tranh lạnh lâu ngày.
Mất hứng đặt con diều xuống, nàng cau mày, “Vẫn nên mời người khác thì hơn.”
Muốn đấu khí như vậy đến khi nào đây, ngoài mặt thì lạnh lùng như tảng đá,
nhưng trong thâm tâm vẫn vô cùng quan tâm săn sóc, Sương Kính rất xem
thường. Thấy tiểu thư đã mệt, nàng bèn cẩn thận hầu hạ ngủ, dùng khăn
che đi minh sâu chiếu sáng, chỉ còn lại một ngọn đèn đêm dưới mái hiên,
rón rén lui ra ngoài.
Con diều vô cùng tinh xảo nhưng được tô vẽ rất xấu nằm trên mặt bàn sơn đen, Tạ Phi Lan tò mò lật xem.
“Là tam tẩu vẽ sao?” Tệ đến độ này, khó tưởng tượng nổi là do mỹ nhân tuyệt sắc kia làm ra.
Tạ Vân Thư lấy đi, không trả lời.
“Ngoài mặt thì lạnh lùng nhưng lại để ý tẩu ấy như vậy, cần gì phải tránh đệ.” Tạ Phi Lan nhìn không nổi, “Tam tẩu có thai, dù tam ca giận tới mấy
cũng không thể như vậy được.”
“Bên cạnh nàng đã có người chăm sóc rồi.” Tạ Vân Thư sa sầm mặt mày mấy ngày liền, bây giờ đã bình thường lại.
“Thị nữ có thể thay thế được trượng phu sao? Rốt cuộc tam ca đang sầu điều
gì, vì tẩu ấy giấu huynh có con?” Tạ Phi Lan cũng không hiểu, “Dù đúng
là có thủ đoạn nhưng cũng vì chữ tình cả, huynh cần gì phải cứ canh cánh vì chút chuyện nhỏ này.”
Quả thật ứng với dự tính của phụ thân,
nhưng không ngờ nàng lại đưa ra quyết định thay trượng phu. Hắn rất hâm
mộ, nên càng không muốn thấy huynh trưởng muộn phiền, “Chẳng lẽ không
phải con huynh?”
Một câu nói như ném đá xuống nước, Tạ Vân Thư ngẩng phắt đầu lên, “Đệ nói linh tinh gì đấy hả!”
Tạ Phi Lan phớt lờ huynh trưởng, “Có nam nhân nào lạnh nhạt vì thê tử mang thai không, bình thường ân ái muốn chết, trừ khi cái thai đó…”
Tạ Vân Thư lạnh mặt nhìn, “Về sau đừng nhắc lại lời này nữa, không khác gì làm nhục cả nàng lẫn ta.”
“Đệ không nói, nhưng người khác sẽ nghĩ như vậy.” Tạ Phi Lan hừ khẽ, không
sợ chết còn chế giễu thêm, “Trách được ai đây, gần đây hành động của tam ca khiến người khác nghi ngờ, không phải huynh có thái độ khác thường
thì ai dám nghĩ đến chuyện đó.”
Tạ Vân Thư trầm mặc một lúc, “Còn ai nói nữa?”
“Nhiều lắm, biết bao người lén lút nói năng còn khó nghe hơn, nói cuối cùng
cũng có ngày thấy được chàng bỏ vợ.” Tạ Phi Lan cố ý nói khoác lên, thật sự có lời đồn, hơn phân nửa đều là chuyện trong lúc trà dư tửu hậu.
Quân Phiên Tiên ở trong thâm uyển được bảo vệ trùng trùng, hai người
quấn quít tình thâm quá rõ ràng, chỉ cần là người có đầu óc sẽ không
tin.
“Do phòng nào tung tin?” Trong đôi mắt lạnh lẽo, hắn đã thật sự tức giận rồi.
Tạ Phi Lan không trả lời, “Dù là ai tung thì chỉ cần tam ca bình thường lại, lời đồn sẽ tự động biến mất thôi.”
Giằng co hồi lâu, Tạ Vân Thư xua đi cơn tức giận, chỉ còn lại mệt nhoài.
“Đệ nói đúng, tất cả đều là lỗi của ta. Ta…” Gương mặt tuấn tú không che giấu được sự sợ hãi.
Tạ Phi Lan nghi ngờ mình nhìn nhầm, “Huynh… sợ sao?”
Thấy huynh trưởng không phản bác, hắn càng ngạc nhiên, “Sợ cái gì cơ, tẩu ấy không sợ mà huynh sợ?”
“Đệ sai rồi.” Trong bụng đầy một nỗi niềm khổ sở, hóa thành tiếng lẩm nhẩm
không ai nghe được, “Nàng chưa từng sợ bất cứ chuyện gì, người sợ… mãi
mãi là ta.”
***
Dưới ánh sáng mờ mờ làn da trơn láng như
ngọc, lông mày thanh tú cong cong mơ hồ ẩn chứa sự cương quyết, hàng mi
rậm che đi đôi mắt lấp lánh, đôi mắt ấy luôn để lộ sự ấm áp và lạnh
lùng, vẻ mặt yêu say đắm và vô tình hoàn toàn khác
xa. Hắn biết bề ngoài nàng cứng rắn đến đâu, cũng biết bên trong mềm mại tới mức nào.
Mâu thuẫn khiến hắn vừa yêu vừa hận…
Cánh mũi xinh xắn khẽ động, nàng ngủ rất ngon. Vì để nàng được nghỉ ngơi tốt hơn nên gần đây trong thuốc có thêm dược liệu an thần, cũng vì vậy mà
hắn có thể đụng chạm trong đêm khuya, không sợ làm nàng tỉnh giấc.
Im lặng ngắm nhìn một lúc lâu, cởi áo choàng ra nằm xuống, ôm chặt cơ thể mềm mại.
***
“Tiểu thư, tam công tử nói hôm nay bận rộn, mời tiểu thư đến uyển chính, công tử đang chờ ở đó.”
Nàng khó hiểu đáp một tiếng, thay xiêm y rồi ngồi xuống trước bàn trang
điểm, thị nữ khéo tay vấn tóc thành búi đẹp, mím son dặm phấn, lại chọn
ra đồ trang sức trong tráp ra cài lên, trang phục thoải mái nhưng vẫn
rất mỹ miều. Cuối cùng khoác thêm áo khoác lông chồn bạc, Sương Kính che ô đỡ nàng đi ra.
Những bông tuyết bay lượn rơi đầy thế gian, tĩnh lặng không một tiếng động, chỉ có tiếng ủng giẫm tuyết vang lên.
“Tiểu thư nên làm nhiều trang phục sang trọng một chút, vừa làm nổi bật sắc mặt mà cũng tôn lên khí chất.”
Hít lấy cái lạnh ngày đông, nàng cầm lò sưởi trong tay.
Nếu không phải ngày tết yêu cầu thì nào ai thích rườm rà như vậy. Gia yến
là điều chắc chắn, hàng năm luôn có mấy trường hợp không thể né tránh,
bình thường đều là người kia dìu đi nửa bước không rời, nhận thay mọi xã giao, năm nay không có nữa rồi, hắn… muốn tức giận bao lâu nữa đây?
Sáng thức giấc đã phát hiện con diều xấu xí hôm qua đã được lột giấy ra dán
lại, vẽ hoa văn bươm bướm nhiều màu, tỉ mỉ đến từng chi tiết nhỏ, khiến
người ta yêu thích không buông tay…
Thành hôn nhiều năm lại đang chiến tranh lạnh, hiếm dịp thấy hắn tỉ mỉ như vậy.
Trong đôi mắt đen thấp thoáng vẻ dịu dàng, bất chợt cảm thấy trong cảnh tuyết có mùi vị khác, cứ đi thế này trái lại cũng không tệ.
Đặc biệt là khi… đằng trước còn có người đứng đợi.
Nam nhân áo gấm như mực xuất hiện trước mặt, Sương Kính giơ tay nhận lấy,
nghiêng ô ngăn tuyết cho nàng. Người cứ tưởng sẽ không đến lại bất ngờ
đến, không nói lên nổi nỗi niềm vui mừng.
Không ai nói gì, im lặng hưởng thụ sự tĩnh lặng thanh mát này.
Tuyết rơi trên những bông mai đón xuân, quả nhiên là năm mới cát lành, đáng
tiếc quá ồn ào huyên náo, không khỏi mất hết thanh nhã.
Tạ gia
đông người, ngoài năm vị công tử ra còn có mấy thúc bá có vợ có con, rồi cũng rất nhiều người thân ở dòng thứ, ngày lễ ngày tết vô cùng tấp nập, tình hình không khác gì đưa gả đón dâu.
Năm trước đều do Tạ phu
nhân ra mặt sắp xếp, lần nào cũng đau đầu không thôi, thấy ngày tết như
thấy hổ, qua giao thừa lại gặp nguyên tiêu, trong ngoài xã giao liên
miên, mệt lả cả người. Tạ Chấn Xuyên thương vợ nên năm nay giao cho Tạ
Vân Thư làm chủ lo liệu, bận tới nỗi không có thời gian hít thở, khó
khăn lắm mới tranh thủ được chút thời gian để đón giai nhân đến. Vừa
đúng lúc sắp vào tiệc, tiếng ồn huyên náo ở bên tai không ngừng.
Người thân tề tựu, nhiều người rỉ tai nhau trò chuyện, mấy năm gần đây Tạ
Chấn Xuyên đã giao lại hết công việc cho con thứ ba, có vẻ muốn nghỉ
ngơi an dưỡng tuổi già, như vậy không nói ai cũng biết gia chủ kế tiếp
là ai, càng khiến người ta thêm chú ý.
Mà cả tháng nay vợ chồng
tam thiếu gia nổi lên tin đồn, một đám thân quyến phán đoán rối ren, tò
mò vô cùng, lúc này lại thấy hai người xuất hiện thì lập tức đưa mắt
nhìn sang.
Quân Phiên Tiên vốn đã thần bí, sau khi vào cửa cũng
toàn ở trong uyển, chỉ có ngày tết mới thấy ăn mặc đẹp ra ngoài, lại
càng khiến người khác chú ý. Giữa đêm tuyết, mọi người chỉ thấy một
chiếc váy đỏ cùng áo lông trắng, giẫm bước trên lối đi rải đầy hoa mai
từ từ lại gần, tóc mai bềnh bồng búi tóc tựa mây, mặt mũi như sơn, đúng
lúc có bông hoa rơi xuống vầng trán trắng phau, tô điểm thêm cho vẻ diễm lệ thanh tú không bút nào tả xiết. Nam tử bên cạnh lại vô cùng tuấn tú, phong tư như ngọc, một tay đỡ lấy eo giai nhân, nửa bên đầu vai có
không ít tuyết đọng, tùy ý phủi một cái, dẫn kiều thê đi đến chỗ cha mẹ
trưởng vấn an.
Nắm tay gắn bó đẹp như bích ngọc, cả đại sảnh sặc sỡ cũng không hơn được phong lưu này.
Trong chớp mắt tiếng ồn lặng đi, sau một lúc lại thấp giọng vang lên, hồi lâu sau mới quay về như cũ.
Tạ phu nhân thấy con dâu có thai thì càng thêm đau xót, dặn dò một hồi. Tạ Chấn Xuyên vẫn nghiêm khắc như thường, liếc nhìn sắc mặt con dâu rồi
gật đầu không nói gì thêm, mắt thấy thân quyến đến đông đủ, bèn quay đầu phân phó mở tiệc.