Trong cơn mơ màng, nàng nằm chiêm bao một giấc thật dài.
Rất nhiều khuôn mặt kỳ quái xuất hiện loạn xạ, máu đỏ lênh láng trên bắp chân, mùi tanh nồng ép nàng không thở nổi. Trong mơ không có người nàng muốn gặp, trái lại chỉ toàn là những lời mắng chửi khó nghe, mà phần nhiều đều là chỉ trích, dù nàng vung kiếm thế nào thì những âm thanh đó vẫn như âm ồn quanh quẩn bên tai, phiền não tới nỗi ép người ta phát điên.
Nàng cứ một mực đi thẳng về phía trước, song dù đi thế nào cũng không thoát khỏi vũng máu lớn, chỉ có những âm thanh đùa cợt châm chọc là như chiếc bóng đi theo. Hai chân nặng nề không cất nổi bước đi, nàng khó nhọc hổn hển trong màn đêm. Nhưng dù mệt đến đâu nàng cũng không dám dừng lại, bởi hễ dừng chân thì cơ thể sẽ từ từ chìm xuống vũng máu, đưa mắt nhìn quanh chẳng có nổi chỗ dừng chân, con đường dài đằng đẵng không có điểm cuối, nàng lại không biết phải đi đâu. Vô tình bàn chân đang lặn lội trong chết lặng bỗng đá phải thứ gì đấy, nàng cúi người nhặt lên nhìn, nào ngờ là đầu của Tạ Vân Thư. Nàng hoảng hốt ném đi, đầu lâu rơi xuống đất, xung quanh toàn là tay chân, trong đó có cả gương mặt của mẫu thân và Hoài Y…
Đột ngột mở bừng mắt ra, máu đỏ và chân tay đứt đoạn đã biến mất, chỉ còn lại gian phòng yên ắng.
Căn phòng u ám với bài trí quen thuộc, nàng biết mình đang nằm trên giường ở Hạ Sơ uyển, người đắp chăn mỏng, hương an thần trong lư hương chậm rãi tản ra, loáng thoáng còn nghe thấy tiếng lá sen rì rào trong gió.
Hơi thở nặng nề đến từ chóp mũi, cõi lòng rối loạn cũng dần bình lặng.
Đó chỉ là mơ mà thôi… Nàng không giết hắn, hắn sẽ không chết như mẹ hay Hoài Y đâu…
Cửa mở ra, con người bị chém đứt trong mơ vẫn hoàn hảo, hắn bước nhanh đến gần mép giường, vẫn mỉm cười với nàng như bao ngày.
“Nàng tỉnh rồi à, có khát không, có muốn ăn gì không?”
Giọng hắn sao đỗi dịu dàng, trong cơn hốt hoảng nàng chụp lấy tay hắn, mười ngón tay đan vào nhau, muốn mượn nhiệt độ để xác nhận hắn vẫn còn đây.
“Nàng nằm mơ à?” Nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán cho nàng, vẫn là sự chu đáo đầy quan tâm đấy, không khác gì những ngày đã qua.
“Ta mơ thấy…” Nàng cảm thấy giọng khô khốc, không biết mình đã ngủ bao lâu.
“Cái gì?” Hắn rót cốc nước đem đến, cẩn thận đút nàng uống.
“Không…”
“Nàng mệt quá rồi đấy, phải nghỉ ngơi cho khỏe, để ta dặn phòng bếp làm điểm tâm cho nàng.”
Dựa vào trước ngực hắn vô ý thức ăn điểm tâm, rõ ràng nàng vừa tỉnh dậy nhưng vẫn rệu rã muốn chết, đầu óc mơ hồ không nghĩ được gì.
Hắn nói vài chuyện nhỏ nhặt dỗ nàng ăn nhiều thêm, nhưng nàng lại không quen có người đút mình ăn, đang định nhận lấy thì chợt khựng lại nhìn bàn tay đưa ra.
Ngón tay trắng muốt không khác gì bình thường, nhưng ở ngón giữa lại có một dấu vết, một sợi dây đỏ sậm khó bề phân biệt khảm vào trong kẽ tay, không đem lại cảm giác đau, nhìn như tia máu đọng.
Hắn không cho nàng nhìn lâu, kéo tay nàng xuống tiếp tục dỗ dành. Nhưng người trong lòng lại cứng đờ ra, rồi bỗng bắt đầu run lên bần bật, cơ thể lạnh ngắt hơn cả mặc áo mỏng trong ngày đông giá rét, hắn lập tức đặt điểm tâm xuống ôm chặt lấy nàng.
“Ca Dạ!”
Nàng không trả lời mà vùng ra khỏi ngực hắn, giơ tay xé y phục hắn, cố chấp muốn kéo tầng tầng lớp áo che giấu ra, chứng thực suy đoán sợ hãi nhất nơi đáy lòng.
Quả thật không giấu được, thế là hắn thôi ngăn cản, mặc nàng xé vạt áo để lộ lớp vải băng bó bên trong. Vì vừa rồi nàng tựa mạnh vào ngực hắn nên trên lớp vải trắng tinh đã có vết máu thấm ra.
Nàng ngẩn ngơ nhìn đăm đăm, lông mi dài không nhúc nhích, một lúc lâu sau, nàng giơ tay vuốt ve lên vết máu, cắn môi thật chặt.
“Chuyện không liên quan đến nàng, đừng để ý.”
“Suýt nữa ta đã… giết ngươi rồi.”
“Nàng không giết ta.” Hắn che y phục lại rồi nhẹ nhàng nâng cằm nàng lên, nhìn vào đôi mắt đen láy, “Ta biết nàng sẽ không làm thế, là lỗi của ta, đáng lý ta không nên để nàng gặp phải những chuyện này.”
“Vì sao ta lại…” Nàng cảm thấy đầu óc ngày càng mơ hồ, vài ký ức rời rạc nhanh chóng vụt qua, rối loạn vô cùng.
Chiếc hôn ấm áp rơi lên mắt rồi lên gò má, lại nhẹ chạm vào cánh môi, không mang theo dục niệm, chỉ là an ủi đơn thuần.
“Là ta không tốt, ta không nên ép nàng về Tạ gia, để nàng gặp nhiều chuyện khiến mình phải khó chịu.” Những chi tiết Mặc Diêu mật báo đã làm hắn biết được nhiều hơn, đồng thời khiến hắn càng thêm đau lòng áy náy.
Thẩm Hoài Dương, Bạch Phượng Ca, cái chết của Phi Khâm, còn cả đứa trẻ một lòng muốn giết cha kia…
Hắn lại lần nữa làm sai chuyện rồi, để quá nhiều bất ngờ khuấy lên cơn ác mộng chôn sâu dưới đáy lòng, ép nàng phải nhớ lại quá khứ đau thương. Không người nào có thể chịu đựng được nỗi đau đến thế hết, một cơn đau đớn vượt quá giới hạn nhẫn nại.
“Nhất định ta đã điên rồi…” Nàng cắn môi nghe như nghẹn ngào.
“Không đâu, chỉ là nàng mệt quá thôi, xin lỗi vì đã khiến nàng khó chịu, là ta không tốt, đều do ta cả…” Hắn thấp giọng nỉ non, dịu dàng ôm lấy nàng, nắm chặt ngón tay buốt giá. Trong căn phòng yên tĩnh chỉ còn lại tiếng trấn an liên tiếp của hắn, phải một lúc lâu sau nàng mới ngừng run, song ngón tay vẫn còn lạnh băng.
Cửa sổ truyền đến tiếng gõ khẽ.
“Tam ca ơi.”
Thanh Lam thấp giọng gọi, hắn chần chừ một lúc rồi buông nàng ra.
“Nàng nằm nghỉ một lúc đi, ta nói với đệ ấy mấy câu rồi sẽ quay lại.”
Ca Dạ im lặng nằm xuống để hắn đắp chăn, ngoan ngoãn dị thường.
“Tam ca, cha tức giận lắm rồi, ra lệnh cho huynh phải lập tức trở về.” Thanh Lam hốt hoảng ra mặt, chưa bao giờ cậu thấy phụ thân nổi trận lôi đình như lần này cả, chỉ đứng cạnh nhìn thôi mà cũng sợ hãi.
“Bây giờ ta không đi được.”
“Không được, huynh nhất định phải về ngay, đại ca cãi với huynh xong đã kể hết chuyện cho cha nghe rồi. Cha nghe nói huynh suýt nữa mất mạng thì tức tới nỗi đập nát bàn, nếu không về thì e là cha sẽ đích thân tới đây đấy, đến lúc đó lại còn tệ hơn cho xem.”
“Đệ cứ nói với cha là ta không sao, hiện tại nàng đang không khỏe nên ta không đi được, đợi mấy hôm nữa tự ta sẽ đi giải thích rõ với cha.”
Thanh Lam đau khổ khuyên, “Tam ca à, huynh hiểu rõ tính cha hơn đệ mà, hẳn biết rõ nếu làm như thế thì sẽ có hậu quả gì.”
“Ta không lo được nhiều như thế.” Miệng hắn đắng chát, trước mắt hai bên đều khó chu toàn, hắn chỉ có thể bảo vệ điều quan trọng nhất, “Xin cha thứ cho ta bất hiếu, tạm thời coi như không có đứa con trai này.”
“Tam ca!” Nói đến mức này, Thanh Lam sốt ruột, “Đừng làm chuyện điên rồ nữa, quay về cáo tội với cha thì cùng lắm là bị đánh mắng một trận thôi, đợi chuyện qua đi sẽ ổn mà, nàng ta không chạy được đâu.”
“Có đấy.” Tạ Vân Thư thở dài, lần đầu tiên thành thật với đệ đệ, “Chỉ cần chân trước ta rời đi thì nhất định nàng sẽ rời khỏi đây ngay, nàng vốn không hề muốn liên lụy đến ta, đặc biệt là… sau khi ngộ thương ta.”
“Nàng ta…” Thanh Lam sững sờ, “Lúc ấy tam ca sống chết cản nàng ta lại, là vì sợ nàng ta đi thẳng sao?” Vẫn không nghĩ nổi vì sao tam ca lại cứ không chịu nhượng bộ, cuối cùng…
“Trước mắt tâm trí nàng còn đang rối loạn, sẽ không làm ta bị thương nữa đâu.”
Tạ Vân Thư cũng không biết nếu để mặc Ca Dạ rời đi thì sẽ dẫn đến hậu quả thế nào, hắn chưa bao giờ thấy nàng có cảm xúc hỗn loạn đến thế, cho nên hắn không thể mạo hiểm được, nếu khiến nàng bị thương, hoặc giả bị lộ lai lịch thân phận…
Thanh Lam chẳng biết phải nói gì nữa, có lẽ nàng ta không quan tâm đến giết người, nhưng sát khí lại quá đáng sợ, trong nháy mắt lại như ma thần tước đoạt mạng sống, ra tay tàn nhẫn độc ác, toàn là sát chiêu dù có nằm mơ cũng không nghĩ ra. Bây giờ nhớ lại mà cậu vẫn đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, có lẽ cũng chỉ có tam ca mới dám nói vậy thôi, nếu đổi lại là người ngoài…
“Phải ở đây bao lâu? Đệ nên nói sao với cha đây?” Vừa nghĩ đến việc về nhà đối mặt với phụ thân đang tức giận đùng đùng, cậu lại thấy ảo não đau đầu.
Giơ tay xoa trán, nhất thời Tạ Vân Thư cũng không có biện pháp nào tốt hơn, “Đệ khuyên cha giùm ta đi, đừng để mẹ biết mấy chuyện gần đây, bao giờ rảnh ta sẽ tự mình đi nhận tội với cha.”
Đuổi Thanh Lam đi rồi hắn quay lại vào phòng, bóng người nho nhỏ nằm co quắp cuộn tròn, quay lưng ra cửa như đã ngủ.
Nhưng hắn biết nàng vẫn còn tỉnh, cởi giày lên giường ôm lấy cơ thể bé nhỏ, ép nàng lật mình lại. Nàng giãy giụa hai cái, nhưng lại sợ động đến vết thương của hắn nên không phản kháng nữa, mặc hắn lật người ôm mình vào lòng.
“Đừng tự trách nữa, chỉ bị thương ngoài da thôi mà, so với những chuyện nàng đã làm vì ta thì có thấm vào đâu.” Hơi thở ấm áp phảng phất quanh vết thương, từ đầu chí cuối nàng vẫn chẳng ngẩng đầu.
“Qua vài ngày nữa ta sẽ dẫn nàng rời khỏi Dương Châu, tìm một chỗ yên tĩnh để ngắm cảnh, cách xa cuộc sống đao kiếm, có được không.” Suy đi nghĩ lại, chỉ có cách này mới giữ nàng ở lại được thôi, tâm lực nàng đã rệu rã, hắn không thể mạo hiểm thêm được nữa, mà hiện tại người nhà sẽ không có khả năng tha thứ tiếp nhận, sẽ khắt khe bất công với Ca Dạ. Cộng thêm có vết xe đổ của Phi Khâm, lúc này mà ép nàng vào Tạ gia thì chẳng khác gì hành hạ nàng.
Nàng chợt nhúc nhích, nhưng vẫn không lên tiếng.
“Nàng thích chỗ nào, hay là chúng ta lên phương Bắc đi đây đi đó nhé? Có điều
mùa đông ở đó khá lạnh, hay là xuống phía Nam? Dù đi đâu, nhất định ta sẽ dẫn theo đầu bếp Dương Châu cho nàng, nàng nói xem như thế có được không.” Hắn lẩm bẩm lên kế hoạch, thi thoảng lại hỏi ý kiến nàng.
“Hay là đến Nam Việt xem cố hương của nàng ra sao nhé, nghe nói dân tình ở đó rất chất phác, ăn mặc kỳ lạ, nếu đến thì phải mặc một bộ cho ta xem đấy.”
“Nàng thích ở trên núi hay gần nước? Ta biết nàng thích yên tĩnh, có điều thỉnh thoảng cũng phải tiếp xúc với người khác, không nên ở xa quá, dĩ nhiên sẽ trồng rất nhiều loài hoa nàng thích, nhưng phải bỏ thói quen ăn hoa đi đấy…” Vừa nói hắn vừa thân mật xoa lên trán, “Ngộ nhỡ lại gặp phải độc thì không tốt đâu.”
“Ta…” Nàng im lặng lắng nghe, cuối cùng cũng ngẩng mặt lên nhìn vào mắt hắn, “Muốn xin ngươi một chuyện.”
“Ta đã cho người lo liệu hậu sự của Phi Khâm rồi, sẽ tìm chỗ đẹp để hậu táng.” Hắn mỉm cười, “Nhưng thằng bé kia thì không được, người được Phi Khâm giao phó là nàng, không liên quan đến ta.”
“Ta không biết phải dạy nó thế nào cả, công phu của ta không thích hợp để người ngoài luyện.” Nàng cắn môi, lần đầu có thái độ năn nỉ yếu đuối.
Ánh mắt hắn rất dịu dàng, nhưng lời nói ra lại đầy kiên quyết, “Ta có thể dạy võ công cho nó thay nàng, nhưng nàng phải để mắt đến.”
Nang nghiêng đầu đi, hắn lại ôm sát vào.
“Muốn giao thằng bé lại cho ta để chạy đi phải không? Ta sẽ không buông tay nàng đâu.”
Nàng im lặng một lúc lâu rồi mới nói, “Có hỏi ra là gã nam nhân nào đã hại Phi Khâm không, ta sẽ đi giết chết gã.”
“Thằng bé không chịu nói, khăng khăng muốn đích thân trả thù.”
“Tội giết cha, nếu tránh được vẫn là tốt nhất.” Như bị thứ gì làm đau nhói, nàng bỗng cau mày, hàng mi run run, “Sẽ có cách dò ra được thôi.”
“Được.” Hắn không nói nhiều nữa, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve suối tóc đen nhánh từng chút một.
“Ngươi… Vì sao lại đối tốt với ta đến thế.” Tĩnh lặng một hồi, nàng thấp giọng hỏi.
“Nàng không hiểu mình tốt thế nào đâu.” Bả vai gầy gò yếu đuối, hắn rất muốn được mãi mãi bảo vệ.
Lời này nghe vào lại có vẻ châm chọc, nàng muốn cười nhạt song chẳng thể cười nổi, cúi đầu giấu mặt vào khuỷu tay.
“Thật sự rất tốt, chỉ là quá khắt khe với bản thân mà thôi.” Hắn thầm than, đáy lòng lại trào dâng sự thương tiếc, “Nàng xem oán hận đả thương của kẻ khác với mình là chuyện hiển nhiên, không bao giờ ghi hận, tuy nhiên lại không chịu buông tha cho bản thân, luôn ăn năn tự trách với những chuyện không thể thay đổi, còn áy náy hơn bất cứ ai. Nhưng thật ra nàng đã làm sai điều gì? Ai có tư cách chỉ trích hả, đồ ngốc này.”
Lời nói đầy ắp ôn tình rót thẳng vào đáy lòng, nàng nhắm nghiền mắt, đã sớm quên mất phải khóc thế nào, lại càng không muốn buông thả bản thân nhỏ lệ.
“Ở lại cạnh bên ta nhé, có được không.” Hắn thấp giọng dụ dỗ, “Cho ta một cơ hội thương nàng.”
Bao lời chôn giấu trong thâm tâm suýt nữa đã bật ra khỏi miệng, nhưng cuối cùng nàng vẫn cứng giọng, “Ta sẽ hủy hoại ngươi mất.”
“Là nàng đã cứu ta cơ mà, không nhớ sao? Trong bảy năm qua đã cứu ta biết bao nhiêu lần, dù nàng có quên thì ta sẽ không quên.” Nhớ lại quá khứ, cuộc sống xám xịt đè nén năm xưa dường như sáng lên rất nhiều, “Nàng đã nói mạng của ta thuộc về nàng còn gì, bây giờ cũng vậy.”
“Ta chưa bao giờ muốn mạng ngươi cả.” Nàng ngẩng đầu lên, đôi mắt trắng đen rõ ràng đã ngấn ướt, “Đó là…”
“Là dọa ta thôi chứ gì.” Hắn nhoẻn miệng cười, nhẹ hôn lên hàng mi, “Dĩ nhiên ta biết chứ, trước đây nàng chưa từng làm khó ta, mặc dù lần nào cũng là trưng ra gương mặt lạnh lùng.”
“Ta không muốn đến gần ngươi.” Nàng cụp mắt, mơ màng lại hoảng hốt thê lương, “Những người đến gần ta đều chết cả… Ngươi cũng như hắn…”
“Ý nàng ám chỉ tướng mạo sao?” Không muốn để nàng lại đau lòng, hắn cố ý trêu chọc, “Ta cho rằng mình vẫn nhỉnh hơn.”
“Không phải.” Nàng nghiêm túc chỉ rõ, “Tính tình của hai ngươi rất giống nhau, đều chính trực, luôn giữ nguyên tắc, dũng cảm quyết đoán, tài năng xuất chúng…”
“Tốt đến thế sao.” Hắn không khỏi bật cười, “Ta không ngờ nàng lại tán thưởng ta như thế.”
Nàng cũng cười, nụ cười nhợt nhạt có vẻ bi thương, “Ta vẫn rất bội phục, ngươi như miếng ngọc thượng hạng vậy, dù rơi vào bùn lầy, đến ngày nào đó rửa sạch đi thì vẫn là khối ngọc vô giá.”
“Nàng cũng thế.”
“Ta ư?” Nụ cười trên mặt thêm phần giễu cợt, “Ta là tờ giấy, dù lúc đầu có trắng tới đâu thì cũng đã bị mực nhuộm đen rồi, không đáng một xu.”
“Nhìn đi, nàng chỉ toàn trách mình thôi.” Hắn nửa trách cứ nửa trìu mến nhéo lấy cánh mũi.
Nàng dần thu lại cảm xúc, dựa vào vai hắn ngẩn người.
“Đừng nghĩ ngợi nữa.” Hắn biết rõ nàng đang ra sao, “Nếu không ta sẽ cấm võ công của nàng, để Tứ Dực canh chừng nàng, một bước cũng không rời được.”
Đối mặt với đôi mắt đen láy trừng lên, hắn thản nhiên thừa nhận, “Ta thật sự muốn làm như thế, dù nàng hận ta thì ta cũng không để nàng đi. Đáng tiếc nàng quá ngang bướng, không phải là chú chim có thể bị nhốt trong lồng, ta thật sự hy vọng có một ngày nàng có thể cam tâm tình nguyện ở lại.”
“Không đáng, ta không thể trao ngươi thứ gì được.” Ngoài phiền phức ra thì vẫn chỉ có phiền phức.
Hắn không trả lời, cúi đầu hôn phớt lên đôi môi lạnh băng, khẽ chạm nhẹ như một chú bướm. Triền miên quấn quít lấy nhau, ngọt ngào khiến lòng người đắm say, sự trêu chọc dịu dàng dần dần có đáp lại, nàng quên đi tất cả, không kiềm chế được hôn lại hắn, ngoan ngoãn tựa vào vòng tay vương mùi hương nhẹ nhàng.
Vô tình đè lên vết thương, hai cơ thể dính vào nhau đột nhiên cứng đờ, trong nháy mắt nàng sực tỉnh, cảm xúc mạnh mẽ lập tức biến mất.
“Ta không sao.” Chỉ là một thoáng nhói đau, có điều hắn vẫn mặc cho nàng mở vạt áo ra xem xét băng vải, lòng mừng rỡ vì sự quan tâm nàng bất giác để lộ, thấy giai nhân cau mày, hắn vùi đầu vào tóc cười cười.
“Có thể gần gũi với nàng, thì ta không ngại chút đau đớn này đâu.”
Nàng kinh ngạc quỳ trên giường, bỗng nghiêng người hôn hắn.
Một nụ hôn vừa sâu vừa nồng, triền miên khó phân, là kịch liệt chưa từng có, khiến ngọn lửa trong cơ thể hắn bùng cháy lên. Dang định xoay mình chặn nàng lại thì bất ngờ bên hông tê rần, hắn không thể cử động được, ngay cả âm thanh cũng bị phong bế, lập tức trái tim cảm nhận được nỗi buốt giá.
Môi nàng đỏ ửng nhưng mặt lại trắng cực kỳ, ngón tay lạnh lẽo vuốt ve lên khuôn mặt anh tuấn, ánh mắt vô cùng lưu luyến, “Xin lỗi, ta đã nghe thấy hết lời ngươi và cậu ta nói chuyện rồi.”
Giọng nàng rất nhỏ, nhỏ tới nỗi không nghe được gì, cổ cúi thấp.
“Ta không thể để ngươi vì ta mà xa lánh mọi người được, sau này hoặc là ngươi hoặc là ta, sẽ có người phải hối hận.”
Nàng cởi ngọc bội trên vạt áo xuống đặt vào lòng bàn tay hắn.
“Cái này… Sẽ có một nữ nhân khác làm thê tử của ngươi, nàng ta sẽ được rất nhiều người hâm mộ.” Trải qua quãng thời gian vừa qua, nàng biết trên đời này có vài thứ rất tốt, dù vĩnh viễn không thuộc về nàng, nhưng tình cờ được gặp rồi lại trải nghiệm, cũng coi như là may mắn.
“Ngươi tức giận lắm phải không?” Ngắm nhìn đôi mắt tóe lửa, đè nén chua xót trong tim, nàng miễn cưỡng mỉm cười, “Ta đảm bảo đây là lần cuối cùng.”
Ôm lấy vò ngọc và đoản kiếm, nàng nhìn hắn thật sâu, cuối cùng đi thẳng qua cửa không hề ngoái đầu.
Cơ thể bé nhỏ dần biến mất trong tầm mắt, bên gối vẫn còn vương mùi thơm thanh lạnh.
Hắn cắn chặt răng, trong ngực chỉ tràn đầy hận ý, chưa bao giờ hắn cảm thấy phẫn nộ như lúc này cả.