Cánh hoa hồng trên tay anh tản ra, rơi rụng trên mặt đất.
Thế nhưng tay Nghiêm Cái vẫn không trở lại như bình thường —— một vệt màu đỏ còn sót lại, tụ thành một dòng nước nhỏ im lặng chảy xuống.
Từng giọt máu rơi tí tách trên cánh hoa hồng, theo độ cong của cánh chảy vào nhụy hoa.
Lục Thú nhìn dáng vẻ mờ mịt của Nghiêm Cái, con búp bê trong tay hắn rơi bộp xuống đất.
Hắn chậm rãi bước từng bước, không cố tình tránh qua hoa hồng.
Giữa hương hoa hồng ngào ngạt, hắn ngửi thấy mùi máu thoang thoảng.
Nghiêm Cái vẫn nhìn hắn như vậy —— vô cảm, vô hồn.
Lục Thú không nhận ra tay mình đang run rẩy.
Hắn chỉ cúi người, tay lướt qua tóc Nghiêm Cái, cuối cùng run run nâng mặt anh.
Nghiêm Cái ngẩng đầu nhìn hắn.
Lục Thú đối diện với đôi mắt của anh, sau đó cúi người thành kính hôn lên trán và mắt anh.
Nhìn em đi.
Trong lòng hắn nghĩ vậy, thế nhưng không nói được một câu nào, chỉ có thể ôm Nghiêm Cái, cố gắng làm anh đưa mắt nhìn mình một lần.
Nghiêm Cái cúi đầu, không tiếp nhận nụ hôn của hắn.
Môi Lục Thú lướt qua mắt anh, cuối cùng lại trơ trọi trên không trung.
Lục Thú nắm tay Nghiêm Cái, kiên trì tiếp tục hôn anh.
Hắn nhẹ nhàng dừng lại trên lông mi anh, chậm rãi nói: "Sao vậy anh? Em ở đây...!Không sao hết, có em ở đây.
Đừng sợ, được không..."
Nghiêm Cái chỉ khẽ lắc đầu, không trả lời hắn.
Mắt anh vẫn nhìn hoa hồng trên mặt đất, máu trên tay vẫn chảy từng giọt, từng giọt lên cánh hoa.
Cuối cùng Lục Thú cầm tay Nghiêm Cái.
Dinh dính, vì có máu, lại ấm, vì máu vẫn chảy không ngừng.
Còn hơi lạnh, là vì chênh lệch nhiệt độ giữa tay hắn và tay anh.
Lục Thú không quan tâm, ôm trọn vẹn tất cả trong tay mình, kiên trì nói với anh: "Không sao hết, đừng sợ...!Em ở đây."
Nghiêm Cái có thể mím môi chặn nụ hôn của Lục Thú nhưng lại không thể tránh được tay hắn.
Lòng bàn tay anh bị gai hoa hồng đâm thành một vệt dài, bị Lục Thú ấn xuống.
Cảm giác đau nhói khiến anh cảm nhận được mình và người này vô cùng gần gũi, không thể tách rời.
Ngón áp út bàn tay trái của anh chạm vào lòng bàn tay Lục Thú, chiếc nhẫn ấn mạnh lên tay hắn giống như từng ấy lực hắn dùng để siết chặt tay anh.
Ngón áp út bàn tay trái của Lục Thú lại đặt trên mu bàn tay Nghiêm Cái.
Sự tồn tại của chiếc nhẫn rõ ràng đến mức anh không thể nào phủ nhận.
Đó là do anh tự tay đeo lên.
Kết làm một lòng.
Nghiêm Cái bỗng nhiên không phản kháng nữa, để mặc Lục Thú ôm lấy mình.
Tay anh rủ trên đóa hoa hồng, đầu ngón tay như thể chính là cánh hoa hồng yếu ớt.
Máu chảy không nhiều, thế nhưng Nghiêm Cái vẫn không có sức nâng tay lên, vì vậy không thể dễ dàng ôm lấy Lục Thú như bình thường.
Lục Thú kéo anh vào trong lòng.
Một người rõ ràng không nhỏ lại được hắn ôm như một đứa trẻ.
Lục Thú cau mày nhưng vẫn không ngừng vỗ về Nghiêm Cái, nói anh đừng sợ, lại nói hắn ở đây.
Giọng nói của hắn có tác dụng như thuốc an thần.
Nghiêm Cái nghĩ vậy, vì thế nhắm mắt lại.
Nhưng lúc anh nhắm mắt, cảnh tượng trong quá khứ lại hiện ra.
Người đàn ông đắm mình trong bài bạc, người phụ nữ một mình chống đỡ gia đình tan vỡ.
Đóa hồng từ nở rộ rực rỡ đến tàn lụi, cùng với máu chảy từ ngón tay cái tay trái của đứa trẻ.
Mí mắt anh giật giật.
Nó liên tục nhắc nhở anh rốt cuộc đã xảy ra những chuyện gì, lại không ngừng nói với anh, dù hiện tại ra sao, quá khứ chung quy đã là quá khứ, thế nhưng những vết sẹo dài rỉ máu hằn trong lòng trong sẽ vĩnh viễn không thể nào lành lặn.
Có điều giọng nói nhẹ nhàng của Lục Thú vẫn văng vẳng bên tai anh, có lúc rõ ràng, có lúc mơ hồ, nói cho Nghiêm Cái biết anh hiện tại đang vui vẻ, đang hạnh phúc.
Anh muốn nắm lấy nhưng lại sợ bản thân tỉnh lại trong nháy mắt, tất cả đều sẽ biến mất.
Nghiêm Cái cố gắng mở bừng mắt.
Anh nhìn thấy một con búp bê rơi trên những đóa hoa hồng.
Búp bê rất chi tiết, có vẻ là một hình người nho nhỏ.
Đến khi tỉnh táo hơn một chút, Nghiêm Cái mới nhận ra hình người đó chính là anh.
Rất đáng yêu, cũng rất giống anh, thậm chí còn có cả nốt ruồi nhàn nhạt trên chóp mũi.
Nghiêm Cái nhìn rất chăm chú, sau đó thu hồi ánh mắt.
Anh vừa ngẩng đầu thì lập tức đối diện với đôi mắt của Lục Thú.
Từ trước đến giờ tầm mắt hai người vẫn hết lần này đến lần khác giao nhau như vậy, vừa thân thuộc vừa đầy sức hút.
Dù là hiện tại, Nghiêm Cái vẫn không có cách nào tránh khỏi nó, chỉ cần đưa mắt là muốn chìm sâu trong đó.
Nghiêm Cái ỷ lại, cọ mặt mình lên mặt Lục Thú.
Lục Thú ngây người trong chớp mắt.
Nghiêm Cái an tâm cầm tay hắn.
Chân mày Lục Thú chợt thả lỏng.
Nghiêm Cái ôm đáp lại hắn, nghiêng mặt hôn Lục Thú.
Lục Thú chui đầu vào bả vai anh, im lặng mỉm cười.
Hắn không biết nụ cười này có chua xót hay không.
Có lẽ có, lại có lẽ không có.
Hắn chỉ biết, hiện tại cuối cùng hắn đã kéo được Nghiêm Cái trở về vùng an toàn —— tất cả những chuyện khác