Edit: [email protected]
- -
"Nghiêm Cái, cậu nghe tôi nói đã.
Hợp đồng chỉ còn có nửa năm, không phải tôi không cố gắng tìm tài nguyên cho cậu, chỉ là cậu —"
"Tôi biết." Nghiêm Cái ngồi trên xe taxi, giữ điện thoại cách tai một khoảng.
Cảnh vật bên ngoài không xê dịch, đang tắc đường.
Không chờ Hướng Phục nói tiếp, Nghiêm Cái đã tiếp lời: "Anh Hướng à, cũng có tình cảm hai năm rưỡi, tôi không nghĩ cuối cùng còn phải làm căng như vậy."
Hướng Phục ở đầu dây bên kia muốn nói lại thôi.
Vẻ mặt Nghiêm Cái vẫn bình tĩnh như thường, giọng cũng không có gì thay đổi, quyết đoán nói trước: "Tôi sẽ không nhận lỗi, hơn nữa nhận lỗi cũng vô ích.
Chuyện này hẳn anh còn rõ ràng hơn tôi."
Bên kia nghe xong, lời đến miệng cũng nuốt ngược trở lại, không nói gì nữa.
Im lặng một lát, có vẻ như không biết nói gì hơn nên chỉ để lại một câu: "Vậy được rồi."
Một hạt giống tốt bỗng dưng bị vùi dập như vậy, bản thân Hướng Phục không thể cảm thấy không đáng tiếc.
"Ừ." Giọng Nghiêm Cái trong điện thoại cơ bản vẫn không hề biến đổi, "Anh chắc vẫn đang bận việc, vậy tôi không quấy rầy nữa, cúp máy trước."
Hướng Phục là người đại diện của anh.
Nửa năm trước, sau khi xảy ra chuyện của Nghiêm Cái, công ty giao cho anh ta quản lý thêm rất nhiều nghệ sĩ khác, nói anh ta bận việc cũng không sai.
Lúc Nghiêm Cái nghe điện thoại, đường cuối cùng cũng thông thoáng hơn, taxi đã có thể di chuyển.
Dù nói sẽ cúp máy trước nhưng Nghiêm Cái vẫn chờ đến khi đầu dây bên kia truyền đến tiếng tút tút mới bỏ điện thoại xuống.
Anh nắm điện thoại trong tay, lại ngẩng đầu nhìn quang cảnh ngoài cửa xe.
Bên ngoài đang phát video quảng cáo sản phẩm bình dân đang rất được ưa chuộng, vô cùng thu hút sự chú ý.
Trong video là tiểu thịt tươi trẻ tuổi anh tuấn, khi cười để lộ hai lúm đồng tiền khiến người ta không thể rời mắt.
Nghiêm Cái hơi sững người.
Cùng một sản phẩm, cùng một lời thoại, thậm chí cùng một tình tiết tâm điểm trong cốt truyện.
Chỉ là một năm trước, người trong video quảng cáo này là anh.
Mà hiện tại, đã nửa năm anh chưa từng xuất hiện trước ống kính.
Không lâu sau, Nghiêm Cái đến nơi.
Tới thử vai.
Trước đó không phải không có cơ hội, mà là công ty không cho phép.
Nghiêm Cái đã tự mình tìm đến rất nhiều vai diễn nhưng ngay cả cơ hội thử vai cũng không có, chỉ lập tức bị đánh trượt.
Cơ hội lần này hiếm lắm mới có được, là do anh nhờ thầy hướng dẫn ở trường cũ liên hệ giúp.
Đạo diễn chưa đưa kịch bản, Nghiêm Cái chỉ biết đại khái là một bộ phim cổ trang đại nam chủ.
Nam chính đương nhiên không đến lượt, anh chỉ đến thử vai nam phụ.
Kể cả vậy, đối với Nghiêm Cái, có thể thử vai là tốt rồi.
Màn thử vai nữ chính và nam chính có vẻ đã kết thúc, những người đang chờ bên ngoài phần lớn đều không có mấy tiếng tăm.
Nghiêm Cái không có trợ lý hay người đại diện, một mình xen giữa họ như một người ngoài cuộc.
Rất nhanh đã tới lượt Nghiêm Cái, anh theo trợ lý đạo diễn đi vào.
Bên trong hơi tối, ánh đèn chiếu hết lên sân khấu.
Phía dưới chỉ có vài người, đều là nam giới độ trung niên, tầm ba mươi, bốn mươi tuổi.
Nghiêm Cái tự giới thiệu bản thân trước, sau đó nhận được tờ giấy mô tả vai diễn tạm thời.
Trên giấy chỉ viết một câu đơn giản:
Đóng vai một yêu quái mới bước vào dương gian, không muốn giao thiệp với người ngoài.
Một lúc sau, Nghiêm Cái trả lại tờ giấy, khom lưng cúi chào nhóm người dưới sân khấu, tỏ ý bắt đầu màn diễn.
Bối cảnh kịch bản là cổ đại, anh cũng tự động đặt tâm thế ở cổ đại.
Bắt đầu hóa thân vào nhân vật, hiện tại anh chính là một yêu quái mới tiến vào nhân thế.
Không biết gì hết, không rõ quy củ đạo lý thế gian, cũng không hiểu thất tình lục dục, không muốn tiếp xúc với người khác, thế nhưng...!
Khoảnh khắc Nghiêm Cái bước lên bậc thang, màn diễn đã bắt đầu.
Khi trước mắt còn hai bậc thang, bước chân Nghiêm Cái có hơi gấp gáp, cả người như được rót đầy sức sống.
Đôi mắt mơ hồ nhưng trong suốt, mũi cao mày rậm, chóp mũi có một nốt ruồi nhỏ, sóng mắt lấp láy tràn đầy linh khí.
Thật giống như yêu quái đã sống lâu trong núi, linh động hoạt bát.
Yêu quái bất giác nở nụ cười.
Trái với nụ cười vui mừng nhưng giữ ý của người khác, nó cười rạng rỡ, hồn nhiên như một đứa trẻ.
Dường như trước mặt chính là đường phố ồn ào náo nhiệt, có bao nhiêu thứ mới lạ, thú vị mà tiểu yêu quái lần đầu tiên nhìn thấy.
Nó vô cùng tò mò, cặp mắt trong suốt xinh đẹp hơi lóe ra tia sáng.
Chỉ là mới đi được một hai bước thì tiểu yêu quái như cảm giác được có người đang nhìn nó, vẻ náo nhiệt xung quanh đột nhiên trở thành ồn ào báo động.
Tiểu yêu quái không có nơi ẩn núp, cứ thế trơ ra trước mọi ánh nhìn.
Nó cảnh giác rụt vai lại.
Ý cười trên mặt nó dần biến mất, đổi lại là vẻ dè dặt.
Tiểu yêu quái dường như không yên lòng, đi xung quanh dò xét hai lần.
Dáng vẻ lo sợ, bất an như chú thỏ hoảng sợ.
Kiềm chế sự háo hức, hiếu kỳ ở đáy mắt, tiểu yêu quái cẩn thận quan sát người xung quanh nó.
Đường phố phồn hoa náo nhiệt, hẳn có rất nhiều người có thể kết làm bạn đồng hành.
Tiểu yêu quái chỉ có một mình nhưng lại không hề cảm thấy cô đơn.
Yêu quái bước vào dương gian, tâm cảm không giống với người thường, hơn nữa nó cũng không muốn tiếp xúc với người