Buổi sáng mới đến nơi, buổi chiều Nghiêm Cái đã có cảnh quay.
Có thế lực tư bản tọa trấn tất nhiên không cần bàn đến mức độ đầu tư.
Đoàn làm phim đã dựng xong nhà cửa chuyên dụng để quay phim từ lâu.
Ngoại cảnh này quay khoảng thời gian Lưu Kiểu đưa Diệp Bình đến ẩn cư.
Theo tiến độ kịch bản thì chưa quay đến đây, tuy nhiên càng vào giữa hạ thời tiết càng thất thường, rất có khả năng đột ngột đổ mưa to.
Quanh đó lại nhiều núi, dễ gặp nguy hiểm nên đoàn phim quyết định quay phần diễn này trước.
Trong nguyên tác, đây là khoảng thời gian tuyến tình cảm giữa nam chính và nam phụ có bước tiến vượt bậc, cũng là thời điểm nam phụ Lưu Kiểu tỏ rõ tình cảm của mình.
Nữ chính gần như không xuất hiện, chỉ có hai người họ, vậy nên Hà Hinh Nhiễm cũng dứt khoát không đến.
Nói cách khác, tại đây, Nghiêm Cái và Lúc Thú sẽ nắm tay, ôm ấp, cùng nhau ngắm cảnh, diễn N cảnh ái muội, chưa kể phải hòa nhập với cảm xúc nhân vật, từng câu từng chữ phải thể hiện được tình cảm chân thành nhất.
Quay xong một hồi, cả người Nghiêm Cái đầy mồ hôi.
Anh thay đồ diễn xong thì hướng mặt thẳng vào quạt gió.
Hiện tại đã là buổi chiều.
Lúc Lục Thú đi tới, Nghiêm Cái để ý vẻ mặt đối phương có hơi khác với bình thường.
Thậm chí hắn còn không chủ động bắt chuyện với anh.
Có điều anh cũng không lên tiếng hỏi, chỉ mở điện thoại lướt qua WeChat.
Không ngờ nhận được khá nhiều tin nhắn, ví dụ như —
Hướng Phục: Tôi nghỉ việc rồi.
Hướng Phục: Mợ nó chứ người đại diện của Thất Lộ méo phải việc cho con người làm.
Tôi nghẹn chết đi được.
Thật cmn nghẹn.
Dù biết tác phong làm việc của Thất Lộ trước nay là thế nhưng Nghiêm Cái vẫn hỏi thêm một câu: "Sao vậy?"
Hướng Phục nghỉ việc xong vô cùng rảnh rỗi, nháy mắt đã nhắn tin trả lời.
Hướng Phục: Họ muốn bố đây phải mang một lúc mười mấy người mới, còn muốn trong một năm phải xuất ra một vị thanh y, một tên tiểu sinh.
Cái đậu, làm như là cha mẹ nhà người ta vậy.
Hướng Phục: Không nói chuyện này nữa, cậu đang ở đâu? Mấy ngày này tôi rảnh, đến Hoành Điếm thăm cậu?
Hướng Phục không phải người không biết suy nghĩ hay không có trách nhiệm với bản thân, tất nhiên Nghiêm Cái không cần lo lắng cho tiền đồ của anh ta, vì vậy không hỏi tiếp vấn đề này, chỉ nhắn lại:
Nghiêm Cái: Tôi ở bên ngoài, đoàn phim đang quay ngoại cảnh.
Vừa gửi tin xong thì Tiểu Ngô đến.
Lục Thú đang cúi đầu ngồi trước quạt nghịch điện thoại.
Nửa mặt hắn bị bóng tối che khuất không rõ biểu cảm.
"BOSS, cả thùng Coca kia rơi mất rồi.
Ở đây cách thị trấn khá xa, trời sắp tối, sợ là tối đến không có xe.
Để sáng mai em kêu người mua cho anh nhé?"
Nghiêm Cái bỗng hiểu ra.
Hẳn là Coca của Lục Thú không cẩn thận bị người ta làm rơi xuống núi.
Bảo sao vẻ mặt hắn đen như vậy, tình tình thật khó hiểu.
Nhưng người ta là cậu ấm tư bản chủ nghĩa, hành xử như vậy cũng có thể coi là bình thường.
Nghiêm Cái cho là Lục Thú sẽ đồng ý.
Dù sao thì lúc ở Hoành Điếm, người này coi Coca như sinh mạng, mỗi lần diễn xong sống chết cũng phải uống một hai ngụm, không nghĩ rằng hắn chỉ nhàn nhạt trả lời: "Được rồi, cậu cứ nghỉ trước đi.
Vài ngày không uống cũng không sao."
Hừm, thói xấu này đúng là nên sửa.
Nghiêm Cái quang minh chính đại im lặng ngồi nghe trong góc nhưng không đưa ra bất kì phản ứng nào, chỉ tiếp tục nhìn màn hình điện thoại.
Hướng Phục: Bộ phim này nghiêm túc thật đấy, cho tôi địa chỉ đi.
Nghiêm Cái biết anh ta không nói đùa, cũng không khách khí, trực tiếp đưa địa điểm với hướng dẫn chỉ đường tới thị trấn, cách bắt xe đến vân vân.
Chỉ là cuối cùng nhắn thêm một câu.
Nghiêm Cái: Lúc anh đến nếu tiện thì mua giúp tôi một thùng Coca.
Hướng Phục: Nếu tôi không tiện thì sao?
Nghiêm Cái: Tôi tin anh không có gì không làm được.
Nói xong, chuyển tiền cho anh ta rồi rất không có trách nhiệm trực tiếp thoát WeChat.
Người bên cạnh vẫn đang cúi đầu đọc kịch bản, bộ dạng rất không vui vẻ.
Tính tình xấu thật.
Nghiêm Cái trong lòng thầm cười nhạo hắn, không biết là do ai chiều mà ra.
Có điều anh vẫn không nói gì như cũ.
Chiều đến ăn cơm, đại khái vì thiếu Coca trợ lực nên Lục Thú gần như không hề động đũa.
Cách thị trấn quá xa, không thể mua cơm hộp hàng ngày, thức ăn đều là do đầu bếp ở đây nấu, trái lại còn ngon hơn hẳn so với bình thường.
Nghiêm Cái mắt nhìn vị tiểu thiếu gia giới tư bản bày ra vẻ mặt không biểu cảm với cả bàn đồ ăn.
Trước đó hắn quá dễ tính, dáng vẻ rất dễ nói chuyện, thật sự khó tưởng tượng được nguyên nhân làm hắn xị mặt lại là một thùng Coca.
Tất nhiên anh không thể làm ra loại chuyện gắp thức ăn này nọ cho đối phương được.
Chỉ có thể chậm chạp lên tiếng: "Không biết lúc đối diễn đột nhiên nghe thấy bụng đồng nghiệp sôi lên sẽ có cảm tưởng như thế nào."
Lục Thú nghe xong cuối cùng cũng bật cười, ngẩng đầu nhìn anh: "Vậy sợ là phải sang đoàn làm phim mới anh mới cảm nhận được."
Hắn nói xong thì cầm đũa gắp đồ ăn, trông có vẻ rất ngon miệng, hoàn toàn bất đồng với dáng vẻ lúc trước.
Hướng Phục làm việc lúc nào cũng nhanh gọn, buổi trưa nhận được địa chỉ đã lập tức mua vé đến sân bay.
Vốn chỉ là tới thăm Nghiêm Cái, cũng không tính ở lại lâu nên anh ta không mang nhiều hành lý, chỉ một bộ quần áo với ít đồ dùng hàng ngày.
Buổi tối đến nơi vẫn chưa muộn lắm, trời chưa tối,