Nghiêm Cái nằm trên sô pha, không biết đang làm gì, một lúc sau cũng ngủ mất.
Cuộc gọi vẫn tiếp diễn, không bị ngắt.
Lục Thú tỉnh dậy đúng lúc Tiểu Ngô bước vào phòng.
Tiểu Ngô trông có tinh thần hơn hắn nhiều.
Sự thật là túi bánh quy nhỏ kia mua từ chiều hôm qua, Lục Thú vốn không hề dựng hắn dậy lúc nửa đêm.
Phản ứng đầu tiên của Lục Thú sau khi mở mắt là ngồi dậy, sau đó tìm điện thoại.
Không ngờ vẫn còn trong cuộc gọi.
Nghiêm Cái không cúp máy.
Trên màn hình, Nghiêm Cái đang nằm trên sô pha, vì nguyên nhân góc độ nên Lục Thú chỉ nhìn thấy tóc và nửa khuôn mặt anh.
Khuôn mặt Nghiêm Cái khi ngủ vẫn vậy, không chút biểu cảm, vô cùng lãnh đạm.
Lục Thú cầm điện thoại, đưa ngón tay chọc nhẹ vào mặt anh.
Tất nhiên, chỉ có thể chọc vào màn hình mà thôi.
Hắn phát hiện cả người anh dường như co cụm thành một khối.
Một người cao một mét tám mấy, vậy mà tay như ôm lấy đầu gối, đầu cũng cúi thấp.
Cứ như phải đặt mình vào tư thế an toàn nhất thì mới yên lòng đi vào giấc ngủ.
Lục Thú càng nhìn càng không muốn ngắt cuộc gọi.
Chuyện vốn có thể dễ dàng dứt bỏ, dần được đáp lại rồi bỗng nhiên không bỏ xuống được nữa.
Nếu bắt đầu là hai bàn tay trắng, kết thúc vẫn là hai bàn tay trắng thì có thể tỏ ra chẳng quan tâm rồi từ bỏ không chút vướng bận.
Trái lại, có được rồi, từ kinh ngạc, vui vẻ đến trân trọng.
Rõ ràng không dám ấp ủ hy vọng nhưng lại không thể bỏ xuống.
Dù là việc nhỏ bé cỏn con cũng phải cẩn thận bấu víu, níu kéo.
Quả nhiên, làm người sợ nhất là có được.
Lục Thú thầm cười nhạo bản thân một lúc, thế nhưng cơ thể lại rất thành thật, nhìn điện thoại hết lần này đến lần khác rồi mới đặt xuống.
Cũng vì hết pin, sập nguồn nên cuộc gọi bị cắt đứt.
Hắn cảm thấy đã tự đẩy bản thân đứng trước bờ vực.
Tình huống này thật sự rất nguy hiểm.
Dừng cương trước bờ vực mới là lựa chọn sáng suốt nhất.
Lục Thú ném di động qua một bên, không nhìn nữa.
Tiểu Ngô đứng bên cạnh đã quen với trạng thái này của hắn, muốn khuyên nhủ vài câu nhưng cuối cùng không nói được lời nào.
Nghiêm Cái ngủ đến 11 giờ mới tỉnh giấc.
Anh tưới nước, bón phân cho giàn sen đá xong, buổi chiều Điền Túc tới đón anh ra sân bay.
Trên chuyến bay Nghiêm Cái ngủ thêm hai tiếng nữa.
Show tống nghệ chị Lâm nhận cho anh là show truyền hình thực tế, có kịch bản.
Có điều từ trước đến giờ Bắc Mạch không để nghệ sĩ nhà mình đi theo con đường thiết lập tính cách, vì vậy Nghiêm Cái chỉ cần tổng thể kịch bản không chệch hướng là được.
Đến lúc chuẩn bị quay, Nghiêm Cái mới phát hiện chuyện có chút ảo diệu.
Show này bình thường có 6 MC cố định, mỗi kỳ có 4 khách mời - thường là 2 nam, 2 nữ, sau đó cùng làm nhiệm vụ.
Trước đó chị Lâm nói với anh là trong 4 khách mời có 2 người từ Bắc Mạch, là Nghiêm Cái và một tiểu hoa khác, hai người còn lại là tiểu sinh đến từ công ty Kỳ Hạ và một người của Trung Ngu.
Trong nhóm người này, Nghiêm Cái gần đây có nhiệt độ, nhân khí cũng tầm trung nên không sợ thiếu cảm giác tồn tại.
Có thu hút người xem hay không chỉ phụ thuộc vào biểu hiện của chính anh.
Hiện tại hai khách mời có độ nổi tiếng ngang anh đột nhiên đổi thành hai đại lưu lượng đến từ Thất Lộ, đè ép hai người đến từ Kỳ Hạ Trung Ngu sang kỳ sau.
Nghiêm Cái nhận được tin, không nói gì.
Ngón tay anh ấn nhẹ lên ngón cái bàn tay trái, bỗng nhiên thấy buồn cười.
Anh cũng muốn biết, tổng giám đốc Thất Lộ có phải tức đến hộc máu nên mới cố tình dàn xếp chuyện trẻ con này không?
Đổi thành hai người này làm gì? Muốn chèn ép anh?
Không lẽ còn muốn nghệ sĩ nhà mình bắt nạt, o ép anh trong tiết mục?
Đúng là chuyện tốt, tự nhiên có hai lưu lượng hàng tốt đến nâng độ chú ý cho Nghiêm Cái.
Chẳng ngại đường xa đến hiến mạng, quả là lễ vật nhỏ tình nghĩa lớn, của ít lòng nhiều.
Bất kể trước kia có ân oán như thế nào, hiện tại Nghiêm Cái thấy thật lòng cảm tạ tổng giám đốc của Thất Lộ.
Nếu là anh...!Nghiêm thả lỏng bàn tay trái, nhìn kịch bản chương trình.
Chị Lâm ngồi bên cạnh đang nói chuyện với đạo diễn.
Nếu anh là Thất Lộ, khi đó sẽ tuyệt đối không giải ước hợp đồng, trái lại quyết cắn chặt không thả người.
Đóng băng nửa năm không đủ thì một năm, kiểu gì cũng khiến cả thế giới quên mất Nghiêm Cái, cho anh nếm đủ trái đắng.
Nếu thật như vậy, đến thần tiên cũng không cứu nổi Nghiêm Cái.
Chị Lâm trước giờ rất nghiêm túc, không nói cười tùy tiện.
Hiện tại trông cô rất vui vẻ, Nghiêm Cái nhìn là đoán được có chuyện tốt gì đó.
Trước lúc ghi hình, Điền Túc chờ lâu có hơi chán nên lướt Weibo xem tin tức có liên quan đến Nghiêm Cái, thi thoảng lại đọc cho anh nghe.
Không biết là vì cư dân mạng quá hài hước hay hiệu ứng tự gây cười của Điền Túc mà Nghiêm Cái dần dần thấy thả lỏng, thoải mái hơn.
Show tống nghệ nhìn có vẻ nhẹ nhàng nhưng thực chất người mệt nhất là những phụ tá theo sát người chơi.
Phải chạy theo toàn bộ hành trình, lại nơm nớp lo sợ nghệ sĩ nhà mình xảy ra chuyện, quay đi quay lại mệt bở hơi tai.
Nghỉ giữa giờ, mọi người đều ngồi chung một chỗ tán gẫu.
Tổ tiết mục vẫn quay phim như thường, dùng làm tư liệu lồng ghép sau này.
Nghiêm Cái không nói nhiều lắm, phần lớn thời gian đều chỉ ngồi nghe.
Dù vậy vẫn có kẻ tình nguyện tới tặng đầu người cho anh.
Một khách mời đến từ Thất Lộ chủ động lại gần, trong lời nói giấu dao: "Anh Cái à, lâu rồi không gặp.
Dạo này thế nào?"
Nghiêm Cái nghe xong, nét mặt không thay đổi.
Nhìn dáng vẻ niềm nở của hắn, mọi người hẳn sẽ nghĩ quan hệ hai người trước đây không tệ.
Trên thực tế, anh chưa từng nói với đối phương quá mười câu.
Nghiêm Cái nhìn hắn, ung dung trả lời: "Tốt hơn so với trước kia.
Rất cảm ơn đã quan tâm, có điều..."
Anh cười nhẹ, rõ ràng là đang vả mặt người ta nhưng lại khoác lên mình vẻ lịch sự nho nhã, rất trong