Editor: [email protected]
*
Steve thân là nhà thiết kế của aerobics nhưng lại rất thích Trung Quốc, còn mua nhà ở đây.
Hắn còn nói một năm sẽ sống ở Trung Quốc ba, bốn tháng.
Nghiêm Cái đến nơi rất đúng giờ, gặp mặt con gái Steve.
Cô bé tên Ada, năm nay mới sáu tuổi, mái tóc màu vàng kim thả dài đến eo, cặp mắt xanh trong suốt như trời đêm trên biển.
Món quà Nghiêm Cái chuẩn bị cho cô bé là một bộ Hán phục sáng màu tiêu chuẩn, không phải Hán phục cách tân.
Cô bé vừa nhìn thấy đã vui vẻ bóc quà rồi cười để lộ lúm đồng tiền như hoa, cầm bộ quần áo ướm lên người tung tăng một lúc, sau mới hưng phấn ngẩng đầu hỏi Nghiêm Cái: "Nghiêm tiên sinh, bộ quần áo siêu đẹp này cháu mặc có đúng không ạ?"
"Ừ." Nghiêm Cái mỉm cười giải thích cho bé: "Đây là Hán phục, quần áo Trung Quốc thời cổ đại.
Có điều cách mặc có hơi phức tạp, để lát nữa chú chỉ cho cháu nhé."
Cô nhóc cảm ơn Nghiêm Cái, gương mặt lại tràn đầy ý cười.
Steve là nhà thiết kế nước ngoài nên không biết nhiều về mặt này, cũng tò mò nhìn bộ Hán phục Ada đang cầm trên tay ướm thử.
Có điều chỉ một lúc sau ba người đã ngồi vào bàn ăn tối.
Ngoài nói mấy câu lịch sự ra gần như không còn âm thanh nào khác, vô cùng yên tĩnh.
Mọi người đều không để ý lắm đến chuyện này.
Sau khi nhận quà, Ada gần gũi với Nghiêm Cái hơn rất nhiều, vừa ăn cơm xong đã nôn nóng dắt Nghiêm Cái tới tham quan phòng bé.
Cô bé có vẻ rất thích văn hóa Trung Hoa, cực kỳ hứng thú giới thiệu với Nghiêm Cái mấy món trang sức nhỏ sưu tập được khi đi du lịch, nhiều nhất là đồ từ Trung Quốc.
Trong đó có một cây trâm tinh xảo được làm thủ công.
Cô bé nói tới đây còn cầm trâm loay hoay trên đầu, cười cảm ơn Nghiêm Cái đã tặng bộ Hán phục vì cực kỳ hợp với cây trâm này.
Chơi với Ada một lúc, Nghiêm Cái nhận ra cô bé rất thông minh.
Bình thường ngoài giao tiếp bằng tiếng Anh, cô bé còn biết nói tiếng Pháp và tiếng Đức, còn có thể đọc vài câu thơ cổ tiếng Trung.
Phát âm không chuẩn lắm nhưng thật sự rất giỏi.
Nghiêm Cái kể cho cô bé nghe mấy câu chuyện cổ Trung Quốc dễ hiểu, sau đó còn dạy bé đọc vài câu thơ.
Đến lúc xuống tầng, bé gái thông minh đã có thể thuộc lòng bài thơ Nghiêm Cái vừa dạy.
Trước khi đi, Steve cười nói với Nghiêm Cái: "Cái, cảm ơn cậu.
Hôm nay cậu đến chơi, tôi và Ada đều rất vui.
Nếu có cơ hội, tôi mong chúng ta có thể hợp tác lâu dài."
Nghiêm Cái không tiếp lời câu cuối, chỉ đáp lại anh cũng có thời gian rất vui vẻ với bố con họ, Ada có thắc mắc gì có thể hỏi anh, nếu anh biết sẽ giải đáp cho cô bé.
Steve vui vẻ đồng ý rồi tiễn Nghiêm Cái ra tận xe.
"Thế nào rồi anh Cái Cái? Có phải anh làm bé gái nhà người ta yêu thích đến độ xoay xung quanh không?"
Xe vừa rời đi, Điền Túc đã không chờ được, vội vàng hỏi.
"Cảm giác khá tốt, chơi rất vui." Nghiêm Cái nhìn thẳng về phía trước, lại nói tiếp: "Có điều giữ được quan hệ lâu dài hay không vẫn phải chờ xem."
"Không được cũng không sao," Điền Túc trái lại còn nghĩ thoáng hơn cả anh: "Khỏi cần phòng kế hoạch, em đã nghĩ sẵn giúp anh rồi.
Sau này chúng ta đi con đường bán thảm.
Với level số nhọ của anh...!kiểu gì chỉ cần bán nhẹ một cái thảm là sẽ lên hot search ngay, tiêu đề # Nghiêm Cái thật đáng thương #, nói anh chính là con ghẻ của số phận, trong khi người thì cần cù chăm chỉ biết bao..."
Hắn thao thao bất tuyệt, dáng vẻ còn rất cho là đúng, tuy nhiên Nghiêm Cái vẫn tỉnh táo, lập tức dập tắt ảo tưởng của Điền Túc: "Bán thảm đến tận cùng, fan phát ngấy, người xem ác cảm, tiếp tục bị ghẻ lạnh, tay trắng lại hoàn trắng tay."
Điền Túc bật cười vì mấy câu này.
Hắn cười lăn lộn, còn tiện thể cướp câu lấy chữ: "Câu Nghiêm Cái trắng tay được đó, để đăng lên Weibo phòng làm việc hôm nay luôn."
Nghiêm Cái mặc kệ hắn, tự vào Weibo trả lời vài tin nhắn.
Nhìn thời gian đã khá muộn nên không gọi điện cho thầy Diêu kia chờ ăn mắng nữa.
Sau khi Nghiêm Cái trở về khách sạn, đạo diễn Trương có gọi điện đến, nói hai ba câu vẩn vơ hỏi thăm chuyện sửa kịch bản.
Nghiêm Cái không nói gì thêm, chỉ tỏ ý sẽ tiếp tục thuyết phục Diêu Đa Ý.
Sau đó, mỗi câu của đạo diễn Trương đều như ngầm nói "Cậu cố lên, tôi bất lực rồi" để cổ vũ Nghiêm Cái, xíu tự tin ban đầu như dần biến mất.
Xem ra là đã có kinh nghiệm đau thương trước đó.
Nghiêm Cái chợt nhớ tới mấy câu "Tôi không nghe, tôi không nghe, cậu im đi" của Diêu Đa Ý, lại hồi tưởng vẻ bó tay của đạo diễn Trương, bỗng nhiên cảm thấy hơi...!thương cảm cho hắn.
Tuy nhiên, sau khi biết mình và Diêu Đa Ý đều ở cùng một thành phố, Nghiêm Cái trực tiếp hỏi đạo diễn Trương địa chỉ của Diêu Đa Ý, quyết định đến tận nhà thăm hỏi.
Ăn mắng trực tiếp kể ra vẫn đỡ hơn ăn mắng qua điện thoại.
Nghiêm Cái mang tâm thế như vậy mở kịch bản ra đọc lại.
Thật ra anh cũng nhìn ra được muốn bình tĩnh hiền hòa nói phải trái với Diêu Đa Ý là chuyện không tưởng, cách tốt nhất trước mắt là phải mặt dày bám lấy hắn.
Nghiêm Cái nói được thì làm được.
Chụp ảnh cho tạp chí Duệ Sĩ xong, ngày hôm sau anh mang một hộp quà nhỏ tới thẳng nhà đối phương.
Diêu Đa Ý đã sắp 50, đang độ trung niên.
Lúc này trong phòng khách đang bật hí khúc, tiếng nhạc vọng ra ngoài.
Nghiêm Cái bấm chuông, Diêu Đa Ý tự mình ra mở cửa.
Khuôn mặt đầy nếp nhăn của Diêu Đa lộ vẻ kinh ngạc, mày cũng nhíu lại: "...!Cậu là ai?"
Nghiêm Cái thản nhiên để hộp quà vào nhà: "Xin chào Diêu tiên sinh, tôi là Nghiêm Cái —"
Lời còn chưa nói hết đã cạch một tiếng, cửa bị đóng lại.
Phản ứng nhanh thật, không giống người trong độ tuổi 50 chút nào.
Nghiêm Cái đứng ngoài cửa không khỏi cảm thán.
Giờ anh có thể hiểu được vì sao hắn có thể nói mấy câu "Tôi không nghe" với tốc độ chớp giật như vậy.
Diêu Đa Ý tức muốn dựng cả râu, vừa nghĩ đến cuộc nói chuyện ngày hôm trước với Nghiêm Cái là máu nóng lại xông lên.
Để xoa dịu cảm xúc, hắn lại mở hí khúc.
"Nguyên lai xá tử yên hồng khai biến
Tự giá bàn đô phó dữ đoạn tỉnh đồi viên."
"Lương thần mỹ cảnh nại hà thiên
Thử tâm lạc sự thuỳ gia viện."
"Trước sao hồng tía đua chen,
Giờ sao giếng lấp tường nghiêng thế này."
"Ngày xuân cảnh đẹp đã qua,
Niềm vui rộn rã ở nhà nào đây?"
* Trích vở kịch "Mẫu Đơn Đình" (牡丹亭), một