Điền Túc ngồi cạnh Nghiêm Cái tầm hai, ba phút, xác nhận anh đúng thật đang ngủ mới từ từ đứng dậy, dùng hết sức mạnh của cuộc đời kéo Nghiêm Cái lên lưng.
Nghiêm Cái dựa người lên lưng hắn rồi mới chậm rãi mở mắt.
Có lẽ là thấy kỹ thuật diễn của mình lừa được Điền Túc, khóe miệng anh nhếch lên, sau đó cố ý mặc kệ, dùng toàn bộ trọng lượng cơ thể đè xuống.
Điền Túc chỉ thấy càng lúc càng nặng, đau khổ cõng Nghiêm Cái lết từng bước về phía trước.
Nhà Nghiêm Cái vốn không lớn, phòng ngủ bình thường chỉ cách có vài bước chân, giờ phút này bỗng nhiên thành nơi chỉ nhìn được chứ không với đến được.
Điền Túc thấy mình sắp bị đè chết, mỗi bước đi đều vô cùng gian nan.
Cuối cùng không còn cách nào khác, mắt thấy đích đến vẫn còn rất xa, Điền Túc đành phải dừng lại giữa đường, đẩy Nghiêm Cái lên ghế.
Hắn ngồi bên cạnh, ngửa mặt lên trời lấy lại sức.
Nghiêm Cái liếc trộm hắn một cái.
Anh say rượu xong chẳng có khái niệm gì hết, hiện tại chỉ không muốn Điền Túc dừng lại mà thôi.
Cũng không biết là tên chết tiệt nào làm hắn mệt phờ hơi như này.
Thấy hắn như có ý định quay đầu nhìn mình, Nghiêm Cái vội vàng nhắm mắt lại, giả vờ ngủ say, không chút sơ hở.
Điền Túc không nghi ngờ gì, lại đứng dậy hò dô kéo Nghiêm Cái.
Quãng đường vài giây ngắn ngủ, Điền Túc lại cảm thấy mình như đã trải qua một thế kỷ.
Đặt Nghiêm Cái lên giường xong, Điền Túc cũng mệt đến bủn rủn.
Hắn căn bản không khống chế được cơ thể, chân mềm nhũn ngồi trên mặt đất gần mép giường của Nghiêm Cái.
Lại cảm thấy mệt chết đi được, Điền Túc cứ thế nằm lên góc chăn dưới chân Nghiêm Cái thiu thiu ngủ.
Thế nhưng chuyện nào có dễ dàng như vậy.
Một lúc sau, Nghiêm Cái nhẹ nhàng mở mắt.
Thấy đối phương ngủ dưới chân mình, Nghiêm Cái không chút lưu tình nhấc chân đá một cái —
Anh còn muốn gọi điện thoại cho cậu bạn tên bé cưng kia đó.
Có người ở đây, không gọi được, cũng không có người đưa anh trở về.
Cứ thế, đến lúc nào anh mới quay về mặt trăng được?
Nghiêm Cái phiền muộn nghĩ.
Vì quá rầu rĩ, anh quyết định nằm sấp trên giường một lúc, khôi phục tâm tình.
Không ngờ mới nằm sấp xuống chưa được bao lâu, Nghiêm Cái lại cảm thấy rất khó chịu, liền nhắm mắt lại.
Cứ như vậy ngủ mất.
Nói bé cưng với về mặt trăng gì đó thì hay lắm, nào có quan trọng bằng ngủ đâu?
Nghiêm Cái vô thức lăn một vòng trên giường, ngủ đến là say sưa.
Điền Túc tỉnh dậy thấy mình nằm trên mặt đất.
Cảm giác mát lạnh, không biết vì sao mặt lại dán lên sàn nhà.
Có điều cũng không sao, dù gì tối qua cũng rất nóng, hắn cũng tạm chấp nhận sự thật mình đã dán mặt lên sàn nhà ngủ một đêm.
Chỉ là...!Hắn nghe thấy tiếng động, theo bản năng ngẩng đầu nhìn —
Nghiêm Cái đang ngồi ngay ngắn trên giường.
Điền Túc thấy anh đặt điện thoại xuống, lại hỏi hắn: "Hôm qua...!tôi say có lâu không?"
"Đặc biệt lâu." Điền Túc cuối cùng đã được diện kiến một Nghiêm Cái hoàn toàn tỉnh táo.
Hắn bất đắc dĩ đỡ trán: "Ngài nặng chết đi được.
Lần sau đừng uống, tha cho tiểu nhân được không?"
Nghiêm Cái không hỏi nhiều, chỉ gật đầu rồi xuống giường, so với ngày hôm qua cứ như hai người hoàn toàn khác nhau.
Lúc Nghiêm Cái đứng trước gương rửa mặt vẫn thấy hơi đau đầu.
Cũng chỉ có điểm này nhắc nhở anh, ngày hôm qua mình đã gây ra chuyện gì đó.
Thật ra Nghiêm Cái đã tỉnh dậy lâu rồi.
Đầu tiên anh cảm thấy váng đầu, sau đó theo bản năng mở điện thoại xem giờ.
Mở khóa xong, đập vào mắt là lịch sử cuộc gọi.
Dòng đầu tiên...!số điện thoại không lưu tên, là của Lục Thú.
Nghiêm Cái nhìn thời gian trò chuyện, lập tức cảm thấy suy sụp.
Anh không thể tưởng tượng được ngày hôm qua bản thân đã làm ra những chuyện mất mặt như thế nào.
Còn có cả chị Lâm và biên kịch Diêu Đa Ý...!Có vẻ anh đã làm kha khá chuyện không nên làm.
Rượu vào hỏng việc...!trải nghiệm đau thương.
Nghiêm Cái trong lòng mây rền gió cuốn, ngoài mặt vẫn làm như sóng êm biển lặng, nhìn thấy Điền Túc mới hỏi thử mình say có lâu không.
Kỳ thật bản thân Nghiêm Cái cũng đoán được từ thời gian trò chuyện của 3 cuộc gọi trong điện thoại, nếu Điền Túc nói không lâu anh cũng chẳng tin.
Nhưng đã là chuyện quá khứ, hiện tại điều quan trọng là phải giải quyết mấy chuyện này như thế nào.
Chỉ là Nghiêm Cái vẫn không thể đối mặt.
Anh không thể gọi lại cho người ta hỏi tối qua mình rốt cuộc đã nói những gì được.
Nghiêm Cái cảm thấy bản thân nên tự vấn một chút, hồi tưởng lại những chuyện xảy ra sau khi say rượu.
Thiếu gì chuyện để làm lại đi gọi điện thoại.
Đổi là mấy người khác cũng coi như không sao, nhưng lại là ba nhân vật này...!đúng thật là treo trước đầu súng.
Không thể mất mặt hơn.
Nghiêm Cái mất hết mặt mũi còn đang tự vấn, Điền Túc đã gọi điện cho chị Lâm báo cáo tình hình.
Nói được một lúc, chị Lâm ép Điền Túc đưa điện thoại cho Nghiêm Cái.
Nghe mấy lời của chị Lâm vọng ra, Nghiêm Cái có dự cảm không tốt lắm.
Anh cầm điện thoại, đầu tiên định đưa tay đóng cửa phòng, lại nghĩ Điền Túc ngủ trên đất cả đêm nên hỏi hắn có muốn tắm rửa không, nếu cần có thể lấy quần áo ở đây mặc tạm.
Vì lát còn phải đưa Nghiêm Cái đến nhà Diêu Đa Ý, Điền Túc đồng ý, cầm quần áo vào phòng tắm.
Nghiêm Cái dần chỉ còn một mình trong phòng, đưa điện thoại lên tai, nghe chị Lâm châm chọc: "Nhị Oa Đầu uống ngon chứ?"
Không đợi Nghiêm Cái trả lời, chị Lâm nói tiếp: "Uống cho hăng vào, lần này còn giả bộ không say trước mặt tôi.
Làm Thường Nga lên cung trăng chán rồi, lần sau có phải định diễn Na Tra đại náo thủy cung trước mặt fan không? Hay là tính đăng bài lên Weibo nói mình sắp quay về mặt trăng?
Nghiêm Cái:...!
Anh đã làm ra chuyện mất mặt gì đây.
Nghiêm Cái thấm thía sâu sắc cảm giác bất đắc dĩ, lại nghe chị Lâm nói: "Tôi không phản đối cậu uống rượu.
Lúc dự tiệc không thể tránh được, có điều lần sau trước khi uống cậu có thể đưa điện thoại cho Điền Tú được không? Di động cá nhân rất quan trọng...!Cậu uống say không biết gì, nhỡ bị người khác nắm thóp thì làm thế nào?"
"Được." Nghiêm Cái lập tức đồng ý.
Không nói đến chuyện xấu hổ hay không vì thể diện với Nghiêm Cái vốn là hư vô, có cũng được mà không có cũng được, nhưng những lời chị Lâm vừa nói thật sự rất có đạo lý.
Trong giới quá hỗn loạn, không ít người uống say xong bị kẻ khác lợi dụng.
Nhớ đến đây, trong lòng Nghiêm Cái không khỏi mắng Thất Lộ một câu.
Chị Lâm kết thúc khóa giáo dục tư tưởng thì Điền Túc cũng tắm xong.
Hắn mặc quần áo của Nghiêm Cái trông y hệt học sinh cấp ba lén mặc đồ của anh trai đã đi làm.
Nghiêm Cái nhịn cười, chờ hắn sấy tóc xong thì tới nhà Diêu Đa Ý.
Anh vẫn đang ngồi tự hỏi không biết tối qua lúc gọi điện cho Diêu Đa Ý đã nói những gì.
Ba cuộc điện thoại, thời gian nói chuyện với Lục Thú là dài nhất, 20 phút.
Ngắn nhất là với Diêu Đa Ý, chỉ có 2 phút.
Nghiêm Cái thật sự muốn biết mình đã nói gì với hắn trong hai phút đồng hồ này.
Chắc là không đến mức mắng hắn một trận...!
Nghiêm Cái quả thật không có ý định này.
Dù Diêu Đa Ý để anh đứng ngoài cửa rất nhiều lần, còn mắng anh té tát, mấy câu "Tôi không nghe" khiến người ta câm nín nhưng Nghiêm Cái có thể hiểu được vì sao hắn lại làm như