Lục Thú đợi đến lúc Nghiêm Cái đi quay phim, thật sự buồn ngủ không chống đỡ được nữa mới rời khỏi đoàn phim.
Hắn đi rồi, mấy cảnh quay tiếp theo của Nghiêm Cái cũng không mấy thuận lợi.
Vấn đề nói chung chưa bao giờ bắt nguồn từ Nghiêm Cái.
Ngày hôm nay, nguyên nhân đến từ một diễn viên đóng vai phụ.
Phần quay của hắn là cảnh tới công ty của Triệu Lệ Ngũ đàm phán với Bạch Ích - nam chính 1 của bộ phim.
Phân cảnh này đòi hỏi khả năng kiểm soát cảm xúc cao độ, từ lúc hai bên bắt đầu thăm dò đến giao đấu trực diện, cao trào là cả hai nhân vật cùng bùng nổ, cuối cùng là bình tĩnh trở lại.
Vai phụ không quản lý được cảm xúc, còn chưa diễn tới đoạn cao trào đạo diễn đã phải hô dừng.
Chuyện này không tính là gì, có điều theo kịch bản thì nhân vật Triệu Lệ Ngũ phải ngồi bên cạnh quan sát.
Vì diễn viên đóng vai phụ kia, Nghiêm Cái đã ngồi làm phông nền hơn mười lần.
Đối phương hình như là người mới, vẫn đang học đại học năm hai hệ biểu diễn.
Căng thẳng, không khống chế được cảm xúc cũng là chuyện bình thường.
Nghiêm Cái xem như khá kiên nhẫn, không nói gì.
Thế nhưng Lý Cần thì khác.
Hắn cũng phải diễn đi diễn lại từng ấy lần, trước ống kính còn có thể nghiêm túc, có điều vừa hô cắt là mặt lập tức biến sắc, vẻ cực kỳ khó chịu.
Bản thân kéo chân bao nhiêu người nhưng mãi mà vẫn chưa qua cảnh, cậu diễn viên trẻ kia càng cảm thấy áp lực.
Hắn cuống là mặt lại đỏ lên, cảm xúc vất vả khống chế được coi như vứt hết, diễn lại càng không đạt.
Lại thêm một lần diễn hỏng, toàn phim trường im phăng phắc.
Sau đó nghe một tiếng "Cạch", mọi người quay ra nhìn thì thấy Lý Cần ném kịch bản qua một bên, cứ thế bỏ đi.
Cậu diễn viên trẻ đờ người tại chỗ.
Một lúc sau, mọi người hoàn hồn lại, hắn mới hơi run rẩy quay đầu nhìn Nghiêm Cái, vành mắt hơi đỏ: "Anh Cái —"
Nghiêm Cái vẫn ngồi nguyên chỗ cũ, chỉ bảo hắn: "Không sao đâu."
Cậu diễn viên trẻ lắc đầu, chỉ ước có thể tự đào hố chôn mình ngay lập tức, đầu cúi gằm: "Rất xin lỗi."
"Thật sự không sao." Giọng Nghiêm Cái vẫn rất bình tĩnh, không hề biến đổi: "Cố gắng lên."
Đạo diễn Trương nhìn cảnh này, thầm nghĩ cậu trai này tính tình tốt giống mình ghê, sau đó chủ động đi tới: "Đừng gấp, cậu ra diễn tập với trợ lý đi.
Chúng ta quay cảnh khác trước."
Cậu diễn viên trẻ cúi đầu rất lâu, cuối cùng cũng thu lại nước mắt đang chực trào ra, ngẩng đầu cười gượng, nói cảm ơn hai người rồi mới rời đi.
Hắn cũng rất cố gắng, cuối cùng quay một lần là qua cảnh.
Đạo diễn Trương cũng khen vài câu, riêng Lý Cần nhìn vẫn không được thoải mái cho lắm.
Ai nấy đều có vẻ mệt mỏi nên quyết định dừng công việc tại đây, cảnh diễn tối nay đẩy sang ngày mai.
Lúc Nghiêm Cái đi thay quần áo, tình cờ nghe thấy tiếng nói chuyện từ phòng hóa trang bên cạnh.
Cũng có thể là vì xung quanh quá yên tĩnh nên anh mới nghe được.
Giọng Lý Cần không âm trầm như bình thường mà xen lẫn ý cười, ngọt như bôi mật: "Cưng à, nhớ em chết đi được.
Bao giờ mới tới thăm anh?"
Nghiêm Cái im lặng thay quần áo.
Giọng người bên kia vẫn vô cùng rõ ràng, sau khi nói một tràng đủ các lời ong bướm khiến người nghe phải ái ngại, Lý Cần còn mắng Diêu Đa Ý và một người nào đó được hắn gọi là "con mụ ấy", sau cùng mới đọc tên khách sạn và số phòng cho người bên kia.
Nghiêm Cái chỉ cảm thán, hiệu quả cách âm của bức tường này tốt ghê, sau đó quay người rời đi.
Đương nhiên, anh biết Lý Cần là người đã có gia đình.
Hắn kết hôn chính trong khoảng thời gian anh bị đóng băng, đối tượng hình như là người trong giới.
Truyền thông vẫn thường ca ngợi hai vợ chồng bọn họ ân ái, khen Lý Cần là một người chồng mẫu mực.
Nghiêm Cái nghĩ một lát, quyết định không ăn tối ở đoàn phim mà trở về khách sạn từ sớm.
Biết Điền Túc khao khát làm một chuyến food tour ở đây từ lâu, hiện tại vẫn còn khá nhiều thời gian, sau khi trở về khách sạn Nghiêm Cái sẽ thả xích, cho hắn tự mình du hí.
Không ngờ Điền Túc mới đi được hai bước đã bị Nghiêm Cái gọi lại.
Hắn nhìn anh đưa tay về phía mình, thấy hơi khó hiểu.
Nghiêm Cái mở miệng nói: "Thẻ phòng."
Điền Túc nóng lòng muốn đi chơi, vội vàng gật đầu, lập tức lấy thẻ phòng ra, có điều đột nhiên dừng động tác, hỏi Nghiêm Cái: "Anh cũng có thẻ phòng mà?"
"..."
Nghiêm Cái chỉ đưa tay, không trả lời.
Nhìn phản ứng của anh, Điền Túc lập tức móc nối tới chuyện ban sáng.
Bàn tay cầm thẻ phòng bắt đầu run rẩy.
Thứ hắn cầm trong tay nào phải thẻ phòng, nó căn bản chính là cội nguồn tội ác.
Run qua run lại vẫn chưa tới tay Nghiêm Cái, Điền Túc cò cưa một lúc, cuối cùng không nhịn được, bất đắc dĩ kêu một tiếng: "Anh Cái à..."
Nghiêm Cái gật đầu, đoán được phần lớn những lời hắn sắp nói.
Nghe nhiều nên anh đã thuộc cả lời thoại, tiện thể làm người tốt trả bài giúp hắn: "Tôi khuất phục tư bản, lao vào vòng tay tư bản.
Bị thế lực tư bản uy hiếp tất nhiên đáng sợ, thế nhưng càng đáng sợ hơn là cam tâm tình nguyện nhảy vào vòng tay tư bản, tư bản —"
Nghiêm Cái nói liền một hơi như thể đọc lời thoại trong kịch bản, chỉ là giọng điệu hoàn toàn vô cảm, nhạt như nước lã.
"Tại hạ sai rồi, xin đại nhân đừng nói nữa." Điền Túc vội vàng đặt thẻ phòng lên tay Nghiêm Cái, vẻ không đành lòng nhìn thẳng: "Anh cứ thế mở cửa là được mà? Tìm em lấy thẻ phòng làm gì, em không làm chuyện chưa gõ cửa đã bước vào phòng đâu...!"
Hắn lải nhải một lúc rồi như bừng tỉnh: "Không lẽ anh tính tặng cậu ta niềm vui bất ngờ?"
Nghiêm Cái thấy trí tưởng tượng của hắn bắt đầu bay cao bay xa, không thèm để ý, lập tức quay người, chỉ để lại một câu "Chơi vui", sau đó bước vào thang máy.
Anh đoán Lục Thú đã rời đi, gõ cửa cũng không có ai trả lời nên mới tìm Điền Túc lấy thẻ phòng.
Buổi chiều chẳng qua là thấy hắn có vẻ mệt mỏi nên để hắn đi nghỉ một lát.
Lý do hắn đến đây, ngoài mục đích công việc ra, khả năng cao chính là quá rảnh rỗi, không có việc gì làm.
Nghiêm Cái thật sự không nghĩ mình đoán bừa mà lại trúng.
Lục Thú đúng là quá rảnh rỗi không có việc gì làm, hoặc có thể là thật sự mệt mỏi, dù sao thì người vẫn đang nằm trên giường Nghiêm Cái.
Vì Lục Thú quay lưng lại, Nghiêm Cái chỉ có thể nhìn dáng vẻ ôm chặt chăn của hắn, nhận ra nhiệt độ điều hòa có hơi thấp.
Anh chỉnh nhiệt độ cao lên, sau đó lại ngồi trên sô pha đọc kịch bản.
Lục Thú quả thật ngủ rất say, Nghiêm Cái về phòng hơn một giờ thì hắn mới tự tỉnh, vẻ mơ hồ từ trên giường bò dậy.
Nghiêm Cái ngồi đối diện, Lục Thú vừa cử động thì anh đã nhìn thấy.
Nghiêm Cái đợi một lúc, chờ đầu óc hắn tỉnh táo hơn mới mở miệng hỏi: "Hơn 7 giờ rồi, chuyến bay của cậu lúc mấy giờ?"
Lục Thú mặc áo choàng tắm, vẫn còn hơi mông lung, một tay chống xuống giường, một tay dụi mắt: "Chuyến bay nào?"
Lúc này Nghiêm Cái mới nhận ra hắn không có ý định rời đi.
Anh không nhắc chuyện chuyến bay nữa, chỉ nói: "Lát cậu đi thuê phòng đi."
Lục Thú nghe xong lập tức tỉnh táo, đứng bật dậy trên giường: "Anh trai tốt, anh trai ruột thịt à.
Chính anh đưa thẻ phòng cho tôi mà, sao giờ lại chơi xấu, tính kích thích cảm xúc của tôi, để tôi hết lên bay lên cao rồi lại rơi xuống thấp như tàu lượn siêu tốc (roller coaster) à?"
"Cái gì siêu tốc?" Nghiêm Cái không hiểu.
"Tàu lượn siêu tốc ấy." Hắn lại nằm ườn trên giường, dáng vẻ bi thương ngược dòng thành sông: "Lúc anh đưa thẻ phòng, tôi còn tưởng anh đồng ý ngủ với tôi...!Tôi còn vui phát điên...!ngờ đâu người lại muốn đuổi tôi đi."
Vâng, ngài cứ tủi thân đi.
Tôi thỏa hiệp là tôi thua.
Nghiêm Cái nhướng mắt: "Nam nam thụ thụ bất thân."
Lục Thú dính như keo ở trên giường: "Tình đồng chí xã hội chủ nghĩa vượt qua mọi rào cản."
Nghiêm Cái lại lật một trang kịch bản: "Luôn có người thích suy diễn nhiều."
Lục Thú nhất thời nghẹn lời, không biết lời này của anh là nói hắn hay cánh truyền thông.
Hắn không còn cách nào khác, chỉ có thể mặt dày nằm ỳ ra đấy, sau đó rúc người vào chăn, bắt đầu lẩm bà lẩm bẩm: "Anh trai tốt...!Anh trai tình thâm à...!Tôi chỉ ngủ cùng giường với anh thôi, tuyệt đối không làm gì hết á..."
Hắn nói xong lại tiếp tục mè nheo, câu được câu không gọi Nghiêm Cái: "Anh trai tốt à...!Đây là lần đầu tiên tôi ngủ cùng người khác đấy.
Anh nhìn tôi xem, trong sáng thiện lương biết bao...!Anh trai tốt, đồng ý đi mà? Đi mà?"
Hai tiếng "Đi mà" khiến lòng Nghiêm Cái dựng đứng.
Lục Thú quấn chăn kín người, mặc kệ việc anh có nhìn thấy hắn hay không.
Dù sao hắn cũng chẳng cần mặt mũi, tựa như thế giới này chỉ còn lại duy nhất anh trai tốt của hắn.
Lục Thú tiếp tục cố gắng đả động: "Hơn một tháng liền, 37 ngày đằng đẵng, xa cách lâu như vậy, anh không nhớ tôi chút nào à?"
Nghiêm Cái không trả lời.
Hắn lại lăn một vòng trên giường: "Dù là xét trên quan hệ bạn bè cũng không?"
Nghiêm Cái vẫn im lặng, người trên giường lại lăn thêm hai