"Nghe chị Lâm nói hợp đồng của Trần Đình Y sắp đến hạn." Giọng Nghiêm Cái có vẻ chắc chắn kỳ lạ: "Việc tôi nhận tài nguyên này tính ra không công bằng với Trần Đình Y.
Tuy nhiên nếu có thể giữ chân Trần Đình Y thì với công ty chỉ có lợi mà không có hại."
Lần tranh giành tài nguyên này có thể chỉ là một chuyện nhỏ, nhưng ở một số thời điểm, thành bại chính từ những chuyện nhỏ.
Đoạn Bắc ngồi dậy từ ghế thái sư, bật cười: "Tôi chưa từng nghĩ cậu sẽ nói vậy."
"Vậy à?" Nghiêm Cái hỏi lại.
"Đánh một cây gậy, thả củ cà rốt?" Đoạn Bắc truy hỏi.
"Tôi không muốn đánh lên tay cô ấy." Giọng Nghiêm Cái rất bình tĩnh: "Tài nguyên này tôi sẽ tự mình giành lấy."
Tiếng cười của Đoạn Bắc lại vang lên: "Cậu như thế này, về sau tôi không muốn cho cậu tài nguyên cũng không được."
Nhìn qua đúng là một cậu bé ngoan, hoàn toàn đặt lợi ích của công ty lên đầu.
"Được." Nghiêm Cái gật đầu, nói lời khẳng định với đối phương: "Tôi không có thói quen xấu, không vi phạm điều khoản hợp đồng, tài nguyên nhiều, không sợ áp lực."
"Ngay từ đầu cậu đã biết mình có thể lấy được tài nguyên này đúng không?" Đoạn Bắc cuối cùng cũng thông suốt, mở miệng nói: "Thông minh lắm."
"So ra vẫn kém anh." Nghiêm Cái trả lời một cách hờ hững.
Đoạn Bắc mới thật sự là cáo già.
Đoạn Bắc đang định trả lời thì cửa nhà bỗng nhiên mở ra.
Đến lúc này trong mắt hắn mới là nụ cười chân thật.
Hắn nhanh chóng đồng ý, cúp điện thoại, sau đó đứng dậy từ ghế thái sư.
Nghiêm Cái không đặt điện thoại xuống, trái lại còn gọi một cuộc khác.
Lúc xem xét tài nguyên star, đúng là anh đã nắm chắc mình có thể giành được.
Nguyên nhân không phải vì chị Lâm mà là thầy của anh.
Thầy hướng dẫn của Nghiêm Cái, Lâm Kỳ Chinh đã từng đề cử vài người cho tạp chí star khu vực Trung Quốc, những người này đều được hợp tác với star, không có ngoại lệ.
Thầy cũng từng đề cập muốn đề cử anh, có điều khi đó Nghiêm Cái đang bị đóng băng hoạt động, có xuất hiện cũng chỉ là nhiệt độ trong thời gian ngắn, không có mấy tác dụng, thế nên bỏ qua.
Trước giờ anh chưa từng tìm thầy đòi hỏi chuyện gì, lần nay lên tiếng nhờ, thầy tất nhiên sẽ không từ chối.
Lý do đề cập chuyện này với chị Lâm...!
Tự mình chủ động nhượng bộ, đơn giản chỉ là muốn cho Đoạn Bắc một cái nhân tình.
Nghiêm Cái thật sự không muốn PR couple, nếu vì mục đích thương nghiệp anh cũng có thể tiếp nhận, có điều với Lục Thú thì không được.
Anh muốn nâng cao địa vị cá nhân, muốn gia nhập vòng điện ảnh, phải bắt đầu từ phương diện này.
Kết thúc cuộc gọi, chuyện đã thành, thế nhưng điện thoại của Nghiêm Cái vẫn chưa được nghỉ ngơi.
Anh ấn gọi một số điện thoại không được lưu tên, sau đó lập tức mở cửa đi ra ngoài.
Rất nhanh đã có người bắt máy.
"A lô?" Giọng Lục Thú vẫn như mọi khi, hỏi: "Anh tới nơi rồi à?"
Nghiêm Cái đã đứng trước cửa phòng đối phương: "Tới rồi."
"Gửi vị trí đi, tôi lái xe đi đón anh."
Nghiêm Cái nghĩ một lát rồi nói: "Vị trí rất gần, tôi có thể tự đến."
"Hở?" Lục Thú nghi hoặc: "Quanh đây đâu có sân bay nào."
Hắn như suy đoán gì đó: "Người đại diện không cho anh gặp tôi à?"
Không hiểu sao, Nghiêm Cái cảm thấy giọng nói ở đầu dây bên kia có hơi ấm ức.
Anh còn chưa kịp giải thích thì đối phương đã hỏi tiếp: "Thế này cũng không được? Có phải thiếu tự do quá không?"
Có thể là vì anh im lặng, Lục Thú lại càng khẳng định Nghiêm Cái bị công ty quản lý bạc đãi, hoàn toàn không cho anh cơ hội lên tiếng đã bắt đầu dong dài: "Như vậy đi, anh hủy hợp đồng với Bắc Mạch, phí vi phạm hợp đồng tôi trả.
Anh đến Bác Duy đi, muốn tài nguyên nào tôi cho anh tài nguyên ấy."
"Thật à?" Nghiêm Cái đột nhiên cũng vương ý cười, hỏi lại với vẻ hơi trêu ghẹo.
"Tất nhiên," Lục Thú cười, giọng dịu dàng thêm vài phần: "Chỉ cần anh nói một câu, tôi có thể luyến tiếc không cho sao?"
Thế nhưng Nghiêm Cái không tiếp tục chủ đề này, anh trả lời: "Tôi đang đứng trước cửa phòng cậu."
Tiếng Lục Thú chợt ngừng.
Có điều vài giây sau, cửa phòng bật mở.
Lục Thú mắt mở to miệng há hốc, vẻ ngây người hiếm thấy nhưng phản ứng cũng khá nhanh, lập tức đưa tay kéo Nghiêm Cái vào trong.
Hai người chưa làm gì, mới chỉ nói vài câu, Nghiêm Cái đã nằm trên giường ngủ mất.
Lục Thú vừa vén chăn cho Nghiêm Cái xong thì chuông điện thoại của anh vang lên.
Hắn còn không kịp nhìn người trên giường một lần, lập tức đi ra ngoài nhận điện thoại.
Giọng phụ nữ từ trong điện thoại truyền đến: "Cái, đang ở đâu thế?"
Mặt mày Lục Thú lập tức hớn hở, hắn trả lời: "Anh ấy ở trong phòng tôi."
Chị Lâm: "..."
Nói đến đây, Lục Thú còn không quên bổ sung: "Anh ấy vừa ngủ rồi."
Hay lắm, cô còn tưởng tên nhóc này vừa xuống máy bay đã đi thẳng đến khách sạn là vì mệt mỏi...!Thôi được rồi, đúng là mệt mỏi thật.
Chị Lâm cố gắng trấn định cảm xúc, hỏi: "Tự cậu ấy tới à?"
"Chị nói gì vậy." Lục Thú cười đến là êm tai: "Tôi vừa mở cửa phòng thì thấy anh ấy.
Đây chính là duyên phận, là trời định, phải không?"
Chị Lâm cười khổ, đáp lại một cách cứng ngắc: "...!Vậy à."
Hay lắm, cô còn tưởng là bị ép đến.
Lục Thú nho nhã lịch sự, ra vẻ hiền lành vô hại, hỏi tiếp: "Chị còn có chuyện gì khác không? Chờ anh ấy thức dậy tôi sẽ chuyển lời."
"Thật ra cũng không có chuyện gì." Chị Lâm như cảm nhận được nỗi đau của nhà có trẻ ngoan bỗng dưng lầm đường lạc lối.
Cô nghĩ một lát rồi vẫn nói: "Làm phiền cậu rồi.
Hôm qua cậu ấy làm việc đến ba giờ sáng, nghỉ chưa được bao lâu đã lên máy bay, đúng là rất mệt."
Lục Thú nghe vậy thì quay đầu nhìn Nghiêm Cái.
Anh nằm trên giường, không biết đã ôm chăn gom thành một bọc từ khi nào, cả người chỉ có đầu là lộ ra, trông rất giống con thú nhỏ bọc mình trong lớp da lông.
"Được." Lục Thú đồng ý: "Cảm ơn, tôi sẽ chăm sóc anh ấy thật tốt."
Lúc chuẩn bị cúp máy, Lục Thú như chợt nhớ đến chuyện gì đó, lên tiếng hỏi: "Chờ một chút."
"Sao?" Chị Lâm nói: "Có chuyện gì à?"
"Thật ra cũng không có chuyện gì." Lục Thú cố ý kéo khoảng cách với Nghiêm Cái, giống như lần trước Nghiêm Cái làm với hắn.
Hắn hỏi: "Lần trước không xào CP với tôi có phải là quyết định của công ty không?"
Chị Lâm có hơi khó hiểu, mày khẽ nhăn lại.
Lúc đấy Nghiêm Cái nói rất chắc chắn, cô còn cho là anh đã trao đổi với Lục Thú rồi.
Cô không trực tiếp trả lời, chỉ hỏi thử: "Các cậu là bạn bè thân thiết, cậu không biết à?"
Giọng Lục Thú như không có biến đổi gì, vẫn rất nhẹ nhàng: "Lúc trước có nói chuyện qua, có điều nghe xong một cuộc điện thoại anh ấy lại không nói nữa, thế nên tôi có hơi tò mò."
Mấy lời này chính là nói bậy nói bạ, Nghiêm Cái căn bản chưa từng đề cập chuyện này với hắn.
Lục Thú nghe được ý dò xét trong giọng chị Lâm nên trả lời như vậy, đơn giản cũng là vì thăm dò ý của cô.
Chị Lâm cười: "Cậu có thể tự mình hỏi cậu ấy."
"Tôi biết rồi, cảm ơn chị."
Lục Thú chậm rãi đến gần, ngồi xuống bên cạnh anh.
Hắn cũng không làm