Edit: [email protected], [email protected]
- -
Lục Thú từng đến nhà Nghiêm Cái rất nhiều lần, thậm chí mơ hồ còn có xu thế đóng đô thường xuyên, thế nhưng đây vẫn là lần đầu tiên Nghiêm Cái đến nhà Lục Thú.
Lúc lái xe, Lục Thú vừa cười vừa trêu chọc: "Đưa vợ nhỏ về nhà nào."
Nghiêm Cái chậm rãi liếc hắn một cái, vẻ mặt bất biến: "Đưa bạn trai."
Hai người nói qua nói lại mấy câu không ra kết luận, không lâu sau thì đến nơi.
Thời điểm Lục Thú đưa người đến trước mặt, Lục Điển mới xem như lần đầu tiên nhìn thấy Nghiêm Cái.
Người đàn ông thân hình cao gầy, chiều cao không khác biệt là mấy so với Lục Thú, gương mặt lộ vẻ lãnh đạm.
Ngoại hình đúng là rất đẹp, khiến người ta liếc mắt một cái là khó có thể quên được.
Trên người lại không nhiễm những thứ bụi bặm hay xô bồ của giới giải trí, thoạt nhìn còn toát lên vài phần thanh khiết, hơi thở thư hương, chi lan ngọc thụ hiếm có.
Lúc Nghiêm Cái lên tiếng quả đúng là như thế thật.
Giọng nói không nhanh không chậm, trong trẻo như tiếng ngọc, rất lễ phép.
Thôi được, tuy là có hơi quá lễ phép nhưng ít nhất không phải do bất an mà rất thản nhiên bình tĩnh.
Khuyết điểm duy nhất là...!Nhìn qua có hơi...!Lục Điển nghĩ, không biết nên nói như thế nào, có lẽ là cho người ta cảm giác hơi u sầu.
Tuy miệng nở nụ cười nhưng luôn khiến người ta cảm thấy người này không hề vui vẻ, có cảm giác vô cùng áp lực đè nén.
Lục Điển cuối cùng cũng hiểu được vì sao em trai mình lại cố chấp đến cùng với một người như vậy.
Không hổ là người em trai hắn thích hai năm, quả thật khiến người ta không thể dời mắt.
Trước khi đi Lục Thú đã gọi điện báo trước, thức ăn đều là những món mà Nghiêm Cái tương đối thích.
Lục Điển và cha Lục một là không nói nhiều, hai là lo dọa người ta sợ, vì thế ăn cơm xong nói vài câu rồi từng người bận việc rời đi trước.
Nghiêm Cái dần không cảm thấy quá câu nệ, vì thế cũng không lập tức quay về.
Anh được Lục Thú dẫn lên trên tầng, vào căn phòng hắn từng ở khi trước.
Lục Thú nói từ sau khi thành niên hắn rất ít khi ở nhà, đôi khi phải một, hai tháng mới quay về một lần, vì thế đồ đạc trang trí trong phòng đều đã từ rất lâu.
Nghiêm Cái chỉ là muốn tìm hiểu về quá khứ của hắn.
Cửa vừa mở, đập vào mắt chính là một tấm poster LeBron James khổ lớn, gần như che kín một mặt tường, không thể bắt mắt hơn.
Toàn bộ phòng chủ yếu dùng tone màu be và đỏ gạch, phong cách ấm áp rất giống Lục Thú —— ngoại trừ tấm poster LeBron James.
Nghiêm Cái quay đầu liếc hắn một cái, sau đó hỏi: "Em thích James?"
"Cũng được đấy chứ?" Lục Thú nhìn vẻ mặt anh, không hiểu sao lại cười: "Con trai mà, trước kia đều thích cầu thủ bóng rổ.
Nếu có người nhà vào phòng thì muốn dán một tấm poster thể hiện quan điểm một chút.
Bạn bè em khi đó phần lớn đều thích Kobe.
Em thấy cả hai đều rất xuất sắc, có điều thích vẻ đẹp trai của James hơn."
Nghiêm Cái:...!
* LeBron James là một cầu thủ bóng rổ chuyên nghiệp Mỹ, được ví như là hào thủ bóng rổ xuất sắc nhất mọi thời đại, thường được so sánh với Michael Jordan.
Kobe ý chỉ Kobe Bryant, cũng là một cựu cầu thủ, huyền thoại bóng rổ chuyên nghiệp người Mỹ.
Kobe đã qua đời đầu năm 2020 vì tai nạn máy bay.
(Nguồn: wikipedia).
Ảnh James và Kobe (James bên phải, Kobe bên trái):
(Cái Cái: Đây là gu của em?)
Nghiêm Cái im lặng không một tiếng động bước vào trước, để lại Lục Thú vẫn đứng ở cửa không biết rốt cuộc đang cười cái gì.
Mỗi ngày đều có người quét dọn nên phòng rất sạch sẽ ngăn nắp, tuy là nhìn qua có vài thứ không phù hợp với phong cách của Lục Thú cho lắm...!
Ai có thể tưởng tượng trong phòng nam giới lại có một chồng thú bông chất cao như núi?
Khi trước Nghiêm Cái cũng mơ hồ biết Lục Thú có sở thích này, chỉ là lúc tận mắt chứng kiến vẫn không nhịn được thấy hơi...!khiếp sợ.
Nghiêm Cái cúi người, lấy một con chó nhỏ từ núi thú bông.
Lông màu đen trắng trông hơi giống Husky, mấu chốt là lông vuốt rất mượt, rất dễ chịu.
Anh cầm trên tay vuốt hai cái, sau đó không nỡ đặt xuống.
Đến khi Lục Thú đi tới ấn Nghiêm Cái ngồi xuống bàn, trong tay anh vẫn đang cầm con cún bông Husky kia.
Nghiêm Cái tuy vẫn đang vuốt lông thú bông nhưng mắt lại rất tinh, liếc một cái là thấy trên giá sách có một quyển album rất dày.
Lục Thú đứng đằng sau Nghiêm Cái, tay nhẹ nhàng ấn trên vai anh, nhìn anh lấy quyển album, sau đó lật mở từng trang.
Nhà hắn ghi chú thời gian chụp rất rõ ràng, một tuổi, hai tuổi, năm tuổi, sáu tuổi.
Nghiêm Cái nhìn những tấm ảnh này, cảm giác như xuyên qua thời gian chứng kiến quá trình trưởng thành của